Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 49: Ý đồ



Thời tiết dần trở nên nóng bức hơn, mấy con ve đậu ở trên cây ồn ào vô cùng. Mấy đứa trẻ trong thôn tốp năm tốp ba tụ lại thành nhóm, cầm đồ đi bắt ve, hi hi ha ha vui vẻ vô cùng.

Tô Thanh Trạch lúc trước còn ở nhà, chỉ cảm ngày hè nóng nực khó chịu, ve ngoài cửa kêu vang càng khiến tâm y thêm buồn bực, nóng tới mức y ăn gì cũng không ngon, ngủ cũng không yên ổn. Nhưng bây giờ sống ở vùng thâm sơn, lại cảm thấy mà hè chơi vui quá xá!

"Thiếu gia, bên ngoài nắng như thế, chúng ta vẫn nên đợi mấy bữa nữa bớt nắng rồi hãy ra ngoài, được không?" Minh An thiếu niên đã bị cháy nắng mà chẳng bận tâm chút nào, trong lòng nôn nóng. Ở đây mấy tháng trời, khuôn mặt bánh bao của thiếu gia dần dần biến thành cằm nhọn rồi, gầy không ít, tinh thần cũng phấn chấn hơn, nhưng suốt ngày cứ chơi bời với mấy đứa trẻ nông thôn, nào còn phong phạm của quý công tử nữa?

Tô Thanh Trạch không để bụng: "Trong phòng còn chả mát mẻ bằng bên ngoài nữa! Chúng ta đi dưới rừng cây không bắt nắng, sợ cái gì?"

"Nhưng cũng là đứng dưới ánh mặt trời mà!" Mùa hè thì nắng chói chang, công tử nhà nào chả yên phận ngồi trong nhà chờ tỳ nữ hầu quạt, uống nước ô mai ướp lạnh giải nhiệt, trong phòng ngủ còn đặt thêm băng? Nhưng thiếu gia nhà hắn ngoại trừ cái thân phận song nhi ra, thì tất cả mặt khác đều giống hệt mấy tiểu tử nông thôn! Thành thạo bao việc, từ xuống nước bắt cá, trèo cây tìm trứng chim!

Minh An sắp khóc. Thiếu gia trắng trẻo mềm mại như ngọc, mặt mày phúc khí của hắn đi đâu mất tiêu rồi?

Biết Minh An đang lo lắng cái gì, Tô Thanh Trạch không để bụng: "Sợ cái gì? Ta cũng không phải là không gả được! Cha mẹ ta đã nói rồi, nửa đời sau của ta đã có người thầu rồi, dù tròn méo béo gầy, trắng hay đen gì đó, ta cũng phải gả cho người ta thôi!"

Lời này vừa có lý lại vừa khí thế, Minh An lập tức cẩn thận nói: "Việc này ta chưa nghe người trong phủ nhắc qua bao giờ, hay lão gia và lão phu nhân lừa gạt người?"

"Thật hay giả có gì khác nhau đâu? Cuối cùng cũng một số phận gả chồng thôi?" Cha mẹ y thì y hiểu, thần sắc đó không phải là lừa gạt! Quan trọng nhất chính là! Cha mẹ y yêu chiều y như thế nhưng cũng không thể cự tuyệt mối hôn sự này, người nọ chắc chắn có quyền lực trong triều, Tô gia bọn họ không dám trêu chọc!

Nhìn thần sắc tự giễu của thiếu niên, Minh An không khỏi đau lòng: "Nếu thiếu gia người thật sự không muốn gả, sao không đi xin sự giúp đỡ của A Hành công tử?"

Tô Thanh Trạch nhíu mày, khó hiểu hỏi: "Nhờ hắn làm cái gì?"

"Bảo hắn giúp người đẩy mối hôn sự này đi chứ gì nữa!"

Tô Thanh Trạch càng kỳ quái: "Ta có hôn sự thì liên quan gì đến hắn thế."

"Hắn không phải..." Thích người sao? Nửa câu sau Minh An không nói ra. Tô Thanh Trạch đã đến tuổi cưới gả, nếu A Hành công tử có ý với thiếu gia, đã sớm tới cửa cầu hôn, chứ chẳng phải rảnh rỗi thư từ qua lại mãi như thế?

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nghĩ nhiều cũng vô dụng." Tô Thanh Trạch xua tay, đội mũ rơm cẩn thận chuẩn bị ra ngoài.

Minh An không có biện pháp, chỉ có thể chạy theo. Trong lòng thì lại tìm kiếm một lượt xem ai khuyên được Tô Thanh Trạch, không thể để y cứ tiếp tục hoang dã như thế mãi. Nếu không sau này gả đi, nhà chồng sẽ không thích.

Người này tất nhiên là Cố Trường Phong.

Cố Trường Phong im lặng. Tô Thanh Trạch mê chơi, nhưng thiếu niên vẫn nên hoạt bát một chút mới tốt. Y trở thành một người có tính tình nặng nề, đối với sự dương quang phóng khoáng của Tô Thanh Trạch có chút hâm mộ.

Minh An nhìn về phía Thẩm Nghiên Bắc, ý đồ muốn Thẩm Nghiên Bắc dùng ánh mắt của nam nhân để khuyên bảo Tô Thanh Trạch.

Thẩm Nghiên Bắc dở khóc dở cười: "Hắn vui vẻ như thế tốt chứ. Thiếu gia nhà ngươi ở chỗ này vui chơi hẳn gia đình hắn cũng biết rồi, nếu đã kệ thì chính là cho hắn tự do muốn làm gì thì làm, ngươi lo lắng nhiều như vậy làm chi?"

Thực ra hắn muốn nói nam nhân phải có bộ dáng của nam nhân, ngại ngùng xấu hổ e thẹn như vậy để làm gì?

Minh An sửng sốt. Hắn đây là hoàng thượng không vội thái giám đã vội? Suy nghĩ cẩn thận, hình như lão gia và phu nhân cũng chỉ dặn hắn chăm sóc tốt cho thiếu gia, mà không phải bảo hắn nhắc nhở thiếu gia chú ý lời nói việc làm...

"Đúng là người giàu có nhiều thứ bận tâm ghê!" Đợi Minh An rời đi, Thẩm Nghiên Bắc cảm thán lắc đầu, xoay người ôm chặt lấy tức phụ nhà mình, cười nói: "Gia đình bình dân như chúng ta lại tốt, sống thế nào cảm thấy sung sướng là được!"

Cố Trường Phong bị ôm không dám nhúc nhích, đáp lại, vâng. Vốn dĩ trời nóng nên ăn mặc hơi phong phanh, cộng thêm sự tùy ý khi đang ở nhà, bây giờ da thịt thân cận, cảm giác mát lạnh trên người đối phương, khiến cho cả người y càng trở nên nóng bỏng.

Phát hiện làn da đối phương đang nâng dần nhiệt độ, Thẩm Nghiên Bắc nghiêng đầu hôn một cái lên khuôn mặt cương nghị của y: "Tối hôm qua... Thích không?"

Nghe được câu ấy Cố Trường Phong cứng lại, làm da bên ngoài nhanh chóng đỏ ửng. Ánh mắt y lập lòe, không dám đối diện với Thẩm Nghiên Bắc.

"Không thích sao?"

Ánh mắt thanh niên trở nên có phần thất vọng và cô đơn, Cố Trường Phong kiềm chế nội tâm thẹn thùng, vội vàng nói: "Thích... Thích!"

Trong mắt Thẩm Nghiên Bắc hiện lên ý cười, nhưng bên ngoài bên tỏ ra tủi thân: "Em không cần an ủi ta, ta biết kỹ thuật của ta không tốt."

"Không, không phải..." Cố Trường Phong có chút gấp, "Rất... Rất thoải mái!"

Thẩm Nghiên Bắc không quá tin tưởng: "Thật sự?"

Cố Trường Phong gật đầu thật mạnh. Thẩm Nghiên Bắc khẽ nhíu mày: "Em không cần miễn cưỡng như vậy."

"Ta thật sự rất thoải mái!" Cố Trường Phong siết chặt nắm đấm, đỏ mặt nói: "Nếu huynh không tin... Ta, chúng ta lại làm thêm lần nữa..."

Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày, bán tín bán nghi. Cố Trường Phong cắn răng quyết tâm, trực tiếp ôm hắn đến bên giường.

Thẩm Nghiên Bắc từ trên cao nhìn xuống, nam nhân mặt đỏ tai hồng, ngực không ngừng phập phồng lên xuống, do dự nói: "Không thoải mái thì phải nói với ta."

Cố Trường Phong đỏ bừng đáp ứng, ý cười trong mắt Thẩm Nghiên Bắc càng sâu thêm, cởi áo y ra chiêm ngưỡng cơ bụng gợi cảm rắn chắc.

Môi lưỡi ấm áp dừng ở trên thân thể giống như ngọn lửa từ một đồng cỏ lan ra cả khu rừng. Nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể rơi vào trong khuôn miệng đối phương, Cố Trường Phong khống chế không nổi mà rơi nước mắt, khoái cảm khó tả kia khiến cho y trở nên thất thần, y nắm chặt bàn tay mình vô cùng kìm nén mới không phát ra âm thanh.

Ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc sâu thẳm, vô cùng vừa lòng vì bản thân mang tới sự sung sướng cho đối phương.

Cố Trường Phong bị thương mất khá nhiều máu, hắn không dám vác súng thật đạn thật ra làm, suy xét tới yêu cầu của tức phụ, tối hôm qua hắn dùng miệng làm một lần cho y. Chỉ là tay mơ, kỹ thuật còn phải từ từ học hỏi, nhưng khiến hắn vui nhất chính là phản ứng của tức phụ.

Cơ bắp căng chặt, bộ dạng ẩn nhẫn chịu đựng mặc hắn bắt nạt khiến cho hắn suýt chút nữa t*ng trùng thượng não, mặc kệ tất cả mạnh mẽ làm y cho tới khóc.

"Ưm ——" Âm thanh khó nhịn phát ra từ trong cổ họng, nét đỏ kéo rộng tới tận cần cổ Cố Trường Phong, màu đen trầm tĩnh thường ngày cũng nhiễm sắc mê ly.

Trong phòng nhiệt tình như lửa, ngoài ngoài trời ánh nắng chói chang.

Tô Thanh Trạch xoa mồ hôi trên trán, khuôn mặt bị ánh mặt trời chiếu cho đỏ rực. Y mỉm cười cầm cây gậy trúc, cánh tay cường tráng hướng tới con ve sầu trên thân cây: "Á bắt được rồi!"

Con ve kia kêu lên mấy tiếng, liều mạng vỗ cánh muốn bay đi, Tô Thanh Trạch trực tiếp bóp lấy cánh nó bỏ vào trong túi.

"Tô công tử!"

Bỗng nhiên đối diện truyền tới thanh âm dễ nghe của một nữ tử, ngay sau đó một nữ tử mặc một thân váy lụa màu lục tiến tới: "Ôi trùng hợp thế nhỉ?"

Tô Thanh Trạch ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt không quan tâm nhàn nhạt gật đầu.

"Ngày nắng độc thế, Tô công tử ngài phơi nắng cẩn thận không ốm. Không bằng đến rừng trúc ăn chút gì đi?" Nữ tử nhu thuận cười, mời nói, "Ta có ngâm dưa hấu bằng nước giếng ở trong rừng trúc, Tô công tử đến đó ngồi, ăn miếng dưa cho mát mẻ nhé?"

"Không cần, nhà Thẩm đại ca nấu nước ô mai, bảo ta qua uống rồi." Tô Thanh Trạch không chút khách khí cự tuyệt. Mấy ngày gần đây, nữ nhân này luôn cố ý vô tình ngẫu nhiên gặp được y, nếu bởi vì thân phận y nên muốn lôi kéo làm quen thì y cũng không cảm thấy gì. Trên mặt nữ nhân này trông nhiệt tình đấy, nhưng trong mắt toàn là chán ghét, y cũng chả phải kẻ ngốc sao có thể thân quen với người thế này?

Nét cười trên khuôn mặt nàng cứng lại, cười gượng hai tiếng nói: "Ta có hai quyển thoại bản mới, khá là hay, không bằng tặng cho Tô công tử đọc giải buồn?"

Tô Thanh Trạch đột nhiên dí con ve vào mặt nàng nói: "Ta không có hứng thú!"

Bộ mặt dữ tợn của con ve thình lình phóng to, đôi mắt to lớn, chân tay đầy lông của nó quá ghê tởm, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện lên tia hoảng sợ hét lên, liên tục lùi về sau.

Tô Thanh Trạch cười rộ lên, cả người dòm ngả ngớn vô cùng, như giễu cợt lại như khinh miệt nàng ta, cảnh cáo nói: "Dù ngươi có mục đích gì, đừng có mà tiếp cận ta nữa!" Nói xong, vác gậy trúc lên vai, nghênh ngang rời đi.

Sắc mặt nữ tử đỏ bừng, nhìn chằm chằm bóng dáng của y mà dậm chân, nhỏ giọng mắng: "Đồ tên mập chết tiệt! Còn không phải là đầu thai tốt hay sao, dựa vào cái gì mà khinh thường ta!"

Thực ra thiếu niên đang dần đẹp lên, bây giờ đã gầy rồi, ngũ quan càng ngày càng rõ ràng, một cái nhăn mày một nụ cười thôi cũng có khí chất hơn người, tựa như một viên bảo châu chậm rãi bỏ đi lớp bụi bặm bên ngoài, dần dần bày ra ánh hào quang chói lọi.

Trong lòng nữ tử không biết là ghen ghét hay là nguyên nhân khác, nàng chỉ biết bây giờ, nàng không có cách nào tiếp cận thiếu niên để tìm hiểu xem y thích gì!

Biện pháp này không thế thực hiện được, lại phải nghĩ biện pháp khác...

Nghĩ đến đây, nữ tử hừ lạnh một tiếng, ôm rổ về nhà. Lúc đi ngang qua rừng trúc, nghe được thanh âm quạc quạc vui vẻ. Trên mặt nữ tử hiện lên vẻ khinh thường.

"Thân là một tú tài không đọc sách đi suốt ngày làm bạn với lũ súc sinh, đúng là mất mặt người đọc sách!"

"Ê! Ngươi nói ai làm mất mặt người đọc sách thế?" Thẩm Thu Quỳ hét lớn, vung gậy trúc trong tay lên, đuổi đàn vịt đi vào bên trong tường vây tạo thành từ lưới đánh cá.

Sắc mặt nữ tử ngượng ngùng, không dám nói gì, nhanh chóng rời đi.

"Nói với nàng làm chi?" Tức phụ Ngô Tam ca Kim Hoa tẩu tử cũng cầm trong tay một cây gậy trúc, "Không ăn được nho thì chê nho chua, cứ kệ cho nàng ta chua chết đi."

"Đúng đúng, không khéo chua rụng cả răng!" Thẩm Thu Quỳ cười, nhìn lũ vịt đầy sức sống nói, "Vịt này nuôi tốt quá! Không biết nuôi như thế nào nữa!" Ruộng lúa Thẩm gia đã bắt đầu kết hạt, Thẩm Nghiên Bắc bảo người đuổi vịt vào trong rừng trúc để nuôi. Vịt đã nuôi ba tháng, chẳng mấy nữa sẽ bán được!

"Hương vị chắc chắn không tồi đâu!" Lũ vịt này cả ngày chỉ có bơi ngoài ruộng, không ăn côn trùng có hại thì cũng ăn cá tôm, khác hẳn so với đàn vịt nuôi được ở nhà, linh hoạt hơn nhiều nhà khác.

"Năm nay Thẩm tú tài được mùa!" Thẩm Thu Quỳ cảm khái nói. Lúa nước nhà Thẩm Nghiên Bắc kết hạt nặng trĩu, số lúa trên thân cây cũng nhiều hơn so với nhà khác, hơn nữa bắp nhà hắn cũng cao hơn hẳn xung quanh, trái bắp lại nhiều, còn có vịt và cá, thu hoạch trông khả quan lắm!

"Phu quân của ta nói, đợi cho vụ mùa sau, cũng học theo Thẩm tú tài kết hợp lúa cá vịt." Kim Hoa tẩu tử nóng lòng muốn thử.

"Nhân thủ nhà ta không đủ, không đủ sức làm cái này." Thẩm Thu Quỳ có chút tiếc nuối, "Nhưng mà thật ra ta trồng nhiều loại rau dưa lắm. Nếu Thẩm tú tài muốn thu mua đậu que, ta sẽ trồng nhiều thêm chút."

"Trồng đậu que tốt lắm!" Kim Hoa tẩu tử thu lưới đánh cá, nói: "Hôm nay nóng quá, nữ nhi ở nhà ăn uống không ngon, đậu que chua chua xào với thịt, nó ăn được tận hai chén cháo!"

"Mẹ ta cũng thích ăn cái này lắm, bà thích xào ăn..."

Hai người vừa cười vừa làm việc, trong lời nói còn lộ ra tin tức Thẩm Nghiên Bắc chuẩn bị thu mua đậu que cho toàn thôn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.