Tráng Phu Lang Nhà Tú Tài

Chương 57: Lễ mừng năm mới



* Sau này Chu Dục trưởng thành hơn hẳn, coi như Dư bà mất là bước ngoặt trong quá trình trưởng thành của nhóc nên mình sẽ thay đổi xưng hô thành "hắn".

***

Gần khi ăn tết, Thẩm Nghiên Bắc tính lại sổ sách của tửu lâu Đồng Phúc. Hiện giờ tửu lầu Đồng Phúc đã là một trong những tửu lầu tốt nhất huyện, mỗi ngày khách đông như nêm, ngay cả vị trí trong sảnh cũng phải đặt trước mới được. Việc buôn bán thuận lợi phát đạt, ban đầu lợi nhuận mỗi tháng chỉ có hai ba trăm lượng giờ đã lên tới mức năm sáu trăm rồi, tăng gấp đôi!

Mà chi nhánh ở bên Thanh Châu, bởi vì sinh hoạt khá giả giàu sang, kẻ có tiền cực nhiều, lợi nhuận cũng phải gấp mười lần!

Nhìn túi tiền ngày càng nhiều, Thẩm Nghiên Bắc thở phào nhẹ nhõm, thanh toán tiền lương cho tiểu nhị, sau đó còn hào phóng tặng cho mỗi người một bao lì xì dày cộp, nghỉ tết mấy ngày, đợi ngày bảy mới quay trở lại làm.

Trước kia chỉ có một mình hắn ăn tết, ngoại trừ hơi hâm mộ nhà người ta có thể đông đủ đoàn viên, sau đó cùng ăn bữa cơm xum họp, thì Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy ngày tết với ngày thường cũng không khác nhau lắm. Nhưng hôm nay có vợ ở bên cạnh, Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy thỏa mãn, cơm trừ tịch hắn chỉ hân không thể làm một bàn mãn hán toàn tịch. Đáng tiếc ba miệng ăn cũng chả hết, hơn nữa Chu Dục vì để tang Dư bà, giữ đạo hiếu một năm, không thể ăn thức ăn mặn. Vậy nên Thẩm Nghiên Bắc làm mấy món mặn cho mình và Cố Trường Phong ăn, còn món chay cho Chu Dục.

Thiếu niên còn đang có tang, sợ lây vận đen cho Thẩm Nghiên Bắc, lúc đầu còn không muốn ăn tết với hai người, bị Thẩm Nghiên Bắc dùng đạo lý một ngày làm thầy cả đời làm cha giáo huấn một trận.

Thiếu niên cũng hiểu rằng mình không có thân nhân, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong chính là tấm lưng để hắn dựa vào, vì thế hai mắt hắn đỏ bừng hứa hẹn sau này sẽ cố gắng theo công tử luyện chữ, theo sư phụ tập võ đàng hoàng.

Thẩm Nghiên Bắc vỗ bả vai hắn, bảo hắn có tâm là được. Về mặt đọc sách Chu Dục cũng không có thiên phú gì đang nói, nhưng đối với việc luyện võ luôn nghiêm túc cố chấp đến lạ kỳ. Xét đến cùng học tập cũng không phải con đường duy nhất dẫn đến vẻ vang, Thẩm Nghiên không ép uổng gì, chỉ cần hắn nhận biết được mặt chữ là ổn.

Đêm giao thừa ăn cơm tất niên xong, bởi vì không có thú vui gì, người làm nông đều quay quần trong nhà nói chuyện trời chuyện đất, nhà nào có tiền xíu thì đợi giờ Tý đốt pháo.

Mấy năm gần đây pháo trúc vẫn là thứ đồ quý hiếm, bá tánh bình thường sẽ không bỏ tiền mua, chỉ có ngày trọng đại mới sắm một dây về đốt. Giống như cái ngày nguyên chủ đỗ tú tài vậy, pháo nổ ầm ầm, người Thẩm gia thôn mặt mày hồng hào, vui vẻ khắp chốn.

Năm nay Thẩm gia thôn khá giả, cầu nguyện năm sau tốt hơn nữa, nhà nào cũng mua pháo trúc đợi đốt. Giờ Tý vừa đến, tiếng pháo vang lên tứ phương, màn đêm yên tĩnh lập tức náo nhiệt, cả vùng quanh thôn Thẩm gia đều nghe thấy âm thanh vui vẻ ấy.

"Chúng ta đi ngủ thôi em!" Đợi pháo cháy hết, Thẩm Nghiên Bắc không chờ nổi kéo người vào phòng. Lúc nãy Chu Dục sau khi nhận lì xì, nhân lúc chưa muộn đã trở về, cho nên hiện tại chỉ còn hai người bọn họ.

Thanh niên trong mắt không chút nào che dấu ánh lửa xem đến Cố Trường Phong trên mặt nóng lên, dưới chân lại không chút do dự mà đuổi kịp.

Y tuy rằng nội liễm thẹn thùng, nhưng cũng rất thích làm những chuyện thân mật phu phu với Thẩm Nghiên Bắc.

"Trường Phong, Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc say mê phủ lên tấm lưng cơ bắp của Cố Trường Phong, ôm lấy vòng eo y mà than thở, "Bên trong em nóng quá, thoải mái quá..."

Hai mắt Cố Trường Phong ướt át, ánh đỏ trên khuôn mặt cương nghị trải rộng, y phải mím chặt môi mới có thể kìm nén âm thanh muốn phát ra từ cổ họng.

Bên ngoài Thẩm Nghiên Bắc thoạt nhìn văn nhã hữu lễ, nhưng ở trên giường chính là một lão lưu manh, lời nào cũng có thể nói cả, đôi khi y còn chẳng biết phải làm sao mới tốt.

"Trường Phong..." Thẩm Nghiên Bắc vùi đầu bên hõm vai y, hôn liếm lên vành tai đỏ ửng, giọng nói khàn khàn, "Làm sao bây giờ? Ta muốn mãi mãi chôn ở trong thân thể ấm nóng của em..."

Cố Trường Phong cuống quít quay đầu lại, nhanh chóng hôn lên môi hắn, muốn lấp kín miệng hắn để hắn không thể nói ra những lời như thế nữa. Thẩm Nghiên Bắc cười khẽ, rất nghe lời mà hôn môi với y, giữ lấy eo y tiếp tục vận động, nắm lấy tiểu Trường Phong bị bắt nạt tới run rẩy để an ủi.

"Ưm..." Cố Trường Phong không nhịn nổi bắt đầu hưởng ứng Thẩm Nghiên Bắc. Thẩm Nghiên Bắc vuốt ve phía trước, nhưng phía sau hắn lại dừng, nửa vời rất là khó chịu.

Phát hiện ý đồ của y, ý cười trong mắt Thẩm Nghiên Bắc càng sâu, rời khỏi môi y rồi liếm lên hầu kết gợi cảm, dụ dỗ: "Em muốn gì phải tự mình nói ra."

Sắc mặt Cố Trường Phong ửng hồng, nặng nề thở, ánh mắt mê mang: "Huynh di chuyển đi mà..."

"Được." Thẩm Nghiên Bắc xấu tính vuốt ve nhanh hơn, kích thích tới mức hô hấp Cố Trường Phong càng thêm nặng nhọc, nhưng ngứa ngáy ở phía sau không giảm bớt chút nào.

"Không phải..." Cố Trường Phong nhắm mắt lại, không chịu nổi, "Di chuyển ở mặt sau đi huynh..."

"Tất cả đều nghe theo em." Thẩm Nghiên Bắc thật sự vận động tiếp.

Cố Trường Phong mở mắt ra, bị đôi mắt đen nhuộm màu tình dục ấy nhìn chằm chằm, Thẩm Nghiên Bắc không nhịn được, hắn yêu đôi mắt này cực kỳ này, khẽ hôn lên.

"Em cứ nhìn ta như thế, ta sẽ chịu không nổi mất thôi..."

Thân ảnh giao hòa trên giường, tiếng thở dốc nặng nề kết hợp với âm thành rên rỉ đè nén, tiếng va chạm mờ ám ướt át, tính ái điên cuồng trào ra, như thủy triều dâng, khiến cho hai người chìm đắm trong vui sướng.

Hôm sau, Thẩm Nghiên Bắc sung sướng thoải mái dậy thật sớm. Ân cần nấu nước làm bữa sáng, Cố Trường Phong đã sớm tỉnh, nhưng tưởng tượng đến tối qua bị Thẩm Nghiên Bắc lăn qua lăn lại, nhiệt độ trên mặt mãi không thể giảm xuống.

"Trường Phong, em dậy rồi sao?" Thẩm Nghiên Bắc mang nước ấm vào phòng.

"Dậy rồi." Cố Trường Phong hơi ngượng ngùng, ngày mùng một đầu năm mà mình lại ngủ nướng, lại còn để phu quân hầu hạ nữa.

Thẩm Nghiên Bắc cầm y phục mới lại cho y thay, Cố Trường Phong vội nói: "Ta tự làm được mà." Thân thể y cường kiện, cũng không phải bị làm tới mức chẳng thể tự túc để cho người ta hầu hạ.

Thẩm Nghiên Bắc không chớp mắt nhìn y mặc quân áo, đợi cho Cố Trường Phong sửa sang lại xiêm y, mới đánh giá một câu: "Oa, tức phụ của ta đẹp trai ngây ngất luôn!" Y phục mới là đặt may riêng từ bên Thanh Châu, dùng nguyên liệu tốt nhất, tay nghề tốt, Cố Trường Phong mặc vào càng làm nổi bật lên vòng eo rắn chắc và đôi chân dài của y, rất xứng với khuôn mặt cương nghị, trông đàn ông cực kỳ!

Biết hắn đang khen mình, ánh mắt Cố Trường Phong lấp lánh: "Huynh cũng tuấn tú lắm." Thanh niên mặc một thân xiêm y xanh ngọc, thanh nhã tuấn tú, khiến cho người người chú ý.

"Tất nhiên rồi!" Thẩm Nghiên Bắc hôn một cái lên khuôn mặt y, "Ai bảo chúng ta trời sinh một đôi cơ chứ!"

"Ừm." Cố Trường Phong nhẹ giọng phụ họa.

Thẩm Nghiên Bắc cười càng thêm sáng lạn: "Mau ăn sáng thôi, đợi lát nữa chúng ta đi dạo bên ngoài!"

Đêm qua người trong thôn đốt pháo, sáng này trước của mỗi nhà đều có giấy hồng bay phấp phới, trông vui mắt cực kỳ.

Lại còn mấy đứa trẻ mặc đồ mơi nô đùa, thấy Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong thì đi tới, nhốn nháo chúc tết.

"Được rồi, ngoan quá." Thẩm Nghiên Bắc lấy ra bao lì xì đã thủ sẵn, mỗi đứa một cái, "Sức khỏe dồi dào, mau ăn chóng lớn!"

Nhóm trẻ ngây cả người, muốn nhận mà chẳng dám. Một người lớn đứng bên cạnh nói: "Cùng thôn với nhau cả, nào cần như thế đâu?"

"Tiền mừng lấy may, cho mấy đứa mua kẹo ăn mà thôi." Thẩm Nghiên Bắc cười nói, dúi lì xì cho bọn trẻ, "Chúc Thẩm tú tài ta sang năm trúng khảo đi!" Trong bao lì xì là số tiền khá may mắn —— sáu văn tiền.

Nghe vậy, một đứa khá lớn nhận tiền, cười nói lớn: "Thẩm tú tài năm sau nhất định sẽ thi đỗ!"

"Nhận lời may mắn từ nhóc." Thẩm Nghiên Bắc vỗ vai tiểu hài tử nọ, cười nhẹ đáp.

Thấy thế, mấy đứa còn lại cũng học theo, nhận lì xì rồi chúc một câu, người lớn nọ lắc đầu bật cười.

Hai người nắm tay nhau qua nhà tưởng thôn Thẩm Đức Trung chúc tết, mấy người hàn huyên bàn bạc xem sau xuân sẽ trồng gì tiếp. Lúc thu hoạch, Thẩm Nghiên Bắc đã ghi chép lại tình hình đất đai của mỗi nhà, chính là vì muốn điều chỉnh hình thức gieo trồng. Thấy Thẩm Đức Trung hỏi, bèn nói cho ông nghe cái nhìn của mình.

Cá lúa vịt cộng sinh quả thật sẽ khiến cho mùa màng bội thu, loại hình gieo trồng này sẽ khiến cho người ta chú ý, đặc biệt là huyện lệnh Lý Trí Viễn. Lý Trí Viễn sẽ mở rộng phương pháp này, đến lúc đó quy mô lớn rồi, không thể tiêu thụ hết cá vịt được.

Thẩm Đức Trung gật đầu, nhíu mày hỏi: "Ý của ngươi là?"

"Ngoài trừ mô hình cá lúa vịt, còn có rất nhiều mô hình khác nữa, lúa tôm, lúa cá chạch, lúa ba ba cá vịt..." Thẩm Nghiên Bắc giới thiệu một cách giản lược.

Thẩm Đức Trung vui mừng khôn xiết, nghiêm mặt nói: "Nếu bọn họ muốn nghiêm túc học tập, mong ngươi có thể dạy dỗ."

Thẩm Nghiên Bắc cười đồng ý. Năm nay có lẽ mô hình cá lúa vịt vẫn sẽ phổ biến, người trong thôn chắc cũng không muốn từ bỏ, hắn chỉ tính trước thôi.

Ngày mùng hai, Thẩm Nghiên Bắc và Cố Trường Phong mang theo lễ vật chuẩn bị đến huyện thành chúc tết Lý Trí Viễn. Hai người vẫn ngồi xe bò của nhà Thẩm đại bá, một đường gập ghềnh đến huyện.

"Chúng ta mua một chiếc xe ngựa đi." Cố Trường Phong nói. Thanh niên quân tử đoan chính, thanh nhã ấm áp, ngồi xe bò quả thật không hợp lắm.

Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày cười: "Được." Bây giờ dư dả, mua xe ngựa cũng chả khó, đi lại tiện hơn nhiều.

Đến huyện nha, chúc tết phu thê Lý Trí Viễn xong, Lý Trí Viễn giữ hai người lại ăn cơm trưa. Tiểu công tử Lý gia trước kia được tặng cho món đồ chơi còn vui mừng chạy ra chúc tết phu phu hai người, thu được một bao lì xì dày cộp và một phần quà —— Thẩm Nghiên Bắc làm món đồ chơi mới, đứa nhỏ hạnh phúc lắm.

Thẩm Nghiên Bắc thật lòng thích đứa nhóc này. Nếu không phải trước kia bé ăn nhầm ớt thì hắn vẫn còn chưa biết ớt ở chỗ nào đâu!

Tết là ngày vui, Lý Trí Viễn không hỏi thăm bài vở Thẩm Nghiên Bắc, mà lại nói chuyện với hắn về việc đồng áng. Mô hình cá lúa vịt có thể tăng sản lượng cho nên hắn đã báo lên trên, bên trên cũng phản hồi lại rồi. Bảo Lý Trí Viễn tìm chỗ làm thí nghiệm trước đã, nếu không có sai sót thì sẽ mở rộng ra.

"Nếu việc này thành, ngươi chính là công thần của Đại Tề đại ta!" Thần sắc Lý Trí Viễn nghiêm túc, "Triều đình chắc chắn sẽ ngợi khen ngươi! Điều này rất có lợi với con đường làm quan sau này!"

Thẩm Nghiên Bắc tỏ vẻ sợ hãi: "Chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi, ta không nghĩ nhiều như thế." Tuy hắn quyết định tham gia thi cử mùa thu, nhưng điều này với việc làm quan là hai chuyện khác nhau.

Lý Trí Viễn triết lý nói: "Vô tình cắm liễu liệu lại xanh, nếu ngươi đã có bản lĩnh như thế, nên vì nước vì dân mà ra sức."

Thẩm Nghiên Bắc chỉ cười, không tiếp.

Lý Trí Viễn có chút bất đắc dĩ. Hắn đã tiếp xúc với Thẩm Nghiên Bắc lâu như vậy, biết rằng Thẩm Nghiên Bắc chẳng có dã tâm, lập tức hỏi hắn: "Thanh Châu có phồn hoa hay không?"

"Tất nhiên là phồn hoa." Làm thủ phủ của Thanh Hà, cảng Thanh Châu có thuyền đậu ba ngàm dặm, thương nhân không ngừng tới lui, còn có thể thỉnh thoảng nhìn thấy người nước ngoài, cực kỳ náo nhiệt.

"Ung Kinh càng phồn hoa hơn nữa." Lý Trí Viễn khẽ cau mày, "Ngươi còn trẻ, chẳng lẽ chưa từng muốn tới Ung Kinh hay sao?"

Ung Kinh là kinh thành Đại Tề, hắn đương nhiên muốn đi nhìn chút. Vì thế Thẩm Nghiên Bắc nói: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, học sinh tất nhiên muốn chiêm ngưỡng phong cảnh Đại Tề ta."

"Lòng có chí thì mới có thể tiến xa." Lý Trí Viễn hàm xúc nói.

Thẩm Nghiên Bắc thưa vâng, dư quang nơi khóe mắt lại ngắm Cố Trường Phong.

Lòng của hắn còn ở nơi đây, sao cần phải đến nơi xa?

Sau khi ăn xong thì cáo từ, Thẩm Nghiên Bắc nhận được quà đáp lễ của Lý Trí Viễn—— Đại Tề du kí. Một quyển giới thiệu những cảnh đẹp địa lý của Đại Tề.

Thẩm Nghiên Bắc cảm thấy buồn cười, cũng nói lời cảm ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.