Thời gian vui vẻ nhanh chóng trôi qua, hai tháng mùa xuân nhanh như chớp mắt, thời tiết dần ấm lên, cày bừa vụ xuân sắp bắt đầu rồi.
Bởi vì năm ngoái mọi người học theo Thẩm Nghiên Bắc được mùa bội thu, cho nên năm nay mọi người trong Thẩm gia thôn vẫn tiếp tục đi theo bước chân của hắn. Lúc trước Lý Trí Viễn đã nói, muốn Thẩm Nghiên Bắc trợ giúp bá tánh nhiều hơn, hắn cũng không giấu giếm, nói cho mọi người phương pháp ngâm hạt giống vào nước tiểu đồng tử sẽ nâng cao khả năng nảy mầm và thể chất của cây non. Mọi người cũng không thắc mắc, lúc ươm giống đều chọn những hạt giống căng mọng rồi theo phương pháp của Thẩm Nghiên Bắc mà làm.
Ruộng nước vẫn dựa theo mô hình cá lúa vịt để tiến hành, còn ruộng cạn thì nghe theo ý kiến của Thẩm Nghiên Bắc, áp dụng thay phiên trồng trọt và phương pháp khoảng cách trồng trọt để trồng cây ngô, cây đậu.
Trên đồng ruộng khí thế ngất trời, người nào người nấy đều treo nụ cười vui mừng ở trên mặt, không biết mỏi mệt mà mang theo tia hi vọng gieo trồng trên mặt đất.
Trong lúc người Thẩm gia thôn làm việc, người của những thôn xung quanh rất thích chạy tới xem. Bởi vì huyện lệnh Lý đại nhân đã cho người dán thông báo ở cửa thành, thông báo cho bá tánh huyện Đông Giang, năm nay Thẩm gia thôn sẽ trở thành thôn thí nghiệm phương pháp gieo trồng gia tăng sản xuất mới. Lại nói rằng những người muốn có thu hoạch lớn hãy đến Thẩm gia thôn để quan sát, đợi vụ này thu hoạch xong, chứng thực được phương pháp này không có sai lầm thì sẽ chiếu cáo thiên hạ.
Thông báo này vừa được dán lên, toàn bộ người dân ở huyện Đông Giang lập tức xôn xao!
Nước lấy dân làm gốc, dân lấy thực làm trời, chỉ có no bụng mới có thể làm việc lớn! Sau khi thu được tin tức, người dân xung quanh Thẩm gia thôn đều đứng ngồi không yên, sẽ đến đây nhìn một chút. Thậm chí mấy vị thôn trưởng còn mang theo lễ vật đến thăm Thấp Đức Trung để tìm hiểu thực hư thế nào.
Trong lúc nhất thời người của Thẩm gia thôn cảm thấy trên mặt đang giác vàng! Thôn mình được làm thí nghiệm mẫu còn vẻ vang hơn cả lấy được tư cách tổ chức kịch dân gian, bọn họ kiêu ngạo lắm!
Tổ chức kịch dân gian còn phải bỏ tiền túi, nhưng gia tăng sản xuất lương thực thì tiền vào túi mình! Việc chiếm lấy hư danh ấy à, còn chẳng bằng kiếm tiền lấp no bụng đâu!
Là người chỉ đạo cho cả Thẩm gia thôn gieo trồng, Thẩm Nghiên Bắc rất vui mừng khi nhìn thấy khung cảnh này. Giúp dân vượt qua thì hắn làm được, còn cho toàn dân hưng thịnh thì hắn chịu!
"Tiên sinh, ngài xem đất thế này đã được chưa?" Ánh mắt Từ đại thúc nóng bỏng nhìn Thẩm Nghiên Bắc, giọng điệu cung kính.
Thẩm Nghiên Bắc sờ mũi, ngượng ngùng cười: "Được rồi, Từ đại thúc vất vả quá." Vốn dĩ mọi người đặc biệt là người không thân quen gặp hắn cũng chỉ gọi một tiếng Thẩm tú tài. Cơ mà từ ngày Thẩm gia thôn làm thí nghiệm, mọi người đã cùng nhau sửa lại xưng hô, dù người trong thôn hay người thôn khác, tất cả đều gọi hắn là tiên sinh.
Thật là...
"Không vất vả, không vất vả!" Từ đại thúc đỡ cuốc cười ha ha đáp.
Không sai, năm nay nhà Thẩm Nghiên Bắc vẫn tiếp tục thuê mấy người Từ đại thúc. Có gốc rễ hợp tác từ trước, gieo trồng trong nhà Thẩm Nghiên Bắc vẫn luôn do Từ đại thúc hỗ trợ, thu hoạch cũng nhờ Từ đại thúc luôn. Mà Từ đại thúc và hai đứa con của mình đã chứng kiến cả quá trình trưởng thành của cây cỏ nhà Thẩm Nghiên Bắc, so với cây lương thực nhà người khác thì cao lớn và khỏe mạnh hơn nhiều. Bọn họ vẫn nhớ rõ cảm giác khi cầm bông lúa nặng trĩu trên tay...
"Năm nay ngài muốn trồng gì vậy?" Từ đại thúc ngẩng đầu nhìn hai mươi mẫu ruộng cạn rồi hỏi. Năm nay Thẩm Nghiên Bắc bỗng nhiên mua thêm rất nhiều mẫu ruộng cạn có phẩm chất tốt, bọn họ làm đất xong, dựa theo yêu cầu của Thẩm Nghiên Bắc tưới nước bón phân, làm xong hết rồi cũng không thấy phải gieo giống. Mãi đến ngày hôm nay thời tiết đẹp, Thẩm Nghiên Bắc mới bảo bọn họ mang nông cụ ra ngoài ruộng.
"Trồng một ít cây khá đặc biệt." Thẩm Nghiên Bắc chỉ huy mọi người xới đất tưới nước. Bây giờ việc buôn bán ở tửu lâu tốt lắm, lúc chế biến cần rất nhiều ớt cay. Hắn không thể không mua thêm lượng lớn đất để gieo trồng. Mà ớt cay không giống bắp với đậu nành cứ trực tiếp gieo là được, trước khi gieo trồng phải ươm giống, đợi đến khi cây ớt lớn đến một mức nhất định thì còn phải tỉa cây non. Tỉa cây non xong lại phải xử lý thêm, chú ý phòng cây bệnh, lớn thêm chút còn phải bón thúc từ từ.
Mang mầm cây đã được ươm cẩn thận ra, Thẩm Nghiên Bắc dạy mọi người cách gieo trồng: "Phải nhớ cẩn thận không được làm hư rễ, lúc lấp đất đừng lấp quá sâu."
"Vâng!" Mọi người đồng ý, lấy mầm ớt bắt đầu gieo giống.
Đợi ươm xong giống, Thẩm Nghiên Bắc lập tức chú ý biến hóa của thời tiết, mỗi ngày đều phải đích thân ra ruộng kiểm tra độ ẩm của đất rồi tính xem nên tưới bằng nào nước là hợp lý. Sáu ngày sau mầm non dần dần đâm trồi, nửa tháng sau cây ớt cũng vươn mình...
Trong lúc đó ruộng nước nhà họ Thẩm đã gieo mạ rồi, lần này Thẩm Nghiên Bắc vẫn áp dụng mô hình hỗn hợp, nhưng hắn không nuôi cá thường nữa, mà đổi thành cá chạch.
Cá chạch chẳng những ăn ngon, giá trị dinh dưỡng còn rất cao, thanh nhiệt trừ thấp, bổ thận tráng dương. Năm ngoái ngoài ruộng nuôi cá nuôi vịt, thổ nhưỡng phí nhiêu, cho nên khá thích hợp nuôi cá chạch.
Mọi người trong thôn thấy Thẩm Nghiên Bắc làm có quy trình có triển vọng, không khỏi chờ mong trong lòng.
Việc nhiều bận bộn mãi, Tết Thanh Minh lại đến.
Giống như năm trước vậy, Thẩm Nghiên Bắc đi thăm viếng cha mẹ của nguyên chủ cùng với Cố Trường Phong. Khác một chỗ tế phẩm phong phú hơn năm ngoái nhiều, tâm tình hai người cũng thay đổi.
"Cha mẹ, bọn con tới thăm hai người." Thẩm Nghiên Bắc quỳ gối trước mộ, kể hết toàn bộ mọi chuyện trong Thẩm gia cho hai người. Cuối cùng, nói: "Năm nay con chuẩn bị tham gia kỳ thi mùa thu, mong cha mẹ trên trời có linh phù hộ cho con đỗ đạt!"
Thẩm đại bá Thẩm đại nương, năm ngoái ta ở huyện Thanh Châu mở chi nhánh tửu lâu, việc buôn bán không tồi, kiếm lời được nhiều, bây giờ coi như cơm áo không lo. Hiện tại người trong thôn đang theo ta đi làm ruộng, xem như mang lại danh tiếng cho Thẩm gia, có khả năng vang danh liệt tổ liệt tông không dựa hết vào kỳ thi lần này! Hai người yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức!
Cố Trường Phong mang biểu tình áy náy quỳ gối bên cạnh hắn: "Phu quân vẫn luôn bận rộn, con lại không thể giúp được gì, mong cha mẹ thứ lỗi..." Dứt lời, vẻ mặt y dần trở nên nghiêm túc, nghiêm mặt nói: "Con sẽ nỗ lực trở thành phu lang tốt, mong cha mẹ không cần lo lắng."
Thẩm Nghiên Bắc sửng sốt, cầm lấy tay y, dịu dàng nói: "Nói bậy gì thế? Ai chả có sở trường và sở đoản riêng. Phu lang nhà ta chính là cao thủ võ lâm, không thuận việc trồng trọt chăn nuôi là quá bình thường."
Cố Trường Phong mím môi không đáp, ánh mắt Thẩm Nghiên Bắc nghiêm túc: "Hiện tại ta làm điều này là mong ngày sau chúng ta có thể làm những việc mình thích một cách thoải mái, nếu ta khiến cho em không vui vì không thể giúp đỡ gì, thì ta làm những điều đó còn ý nghĩa gì nữa?"
"Ta hy vọng dù thế nào đi chăng nữa, phu lang của ta lúc nào cũng có thể vui vẻ sống qua ngày."
"Em chính là toàn bộ khát vọng, cũng là động lực duy nhất của ta."
Con ngươi Cố Trường Phong run lên, Thẩm Nghiên Bắc cười nói: "Nguyện vọng lớn nhất của cha mẹ chính là hy vọng có thể nhìn chúng ta sống tốt đẹp, bây giờ chúng ta không phải đang tốt lắm sao?"
"Nghiên Bắc..." Hốc mắt Cố Trường Phong nóng lên.
"Ta là trụ cột của gia đình, nuôi gia đình là trách nhiệm của ta, em chỉ cần phụ trách việc vui vẻ là tốt rồi!" Thẩm Nghiên Bắc quay đầu nói với bia mộ của Thẩm phụ Thẩm mẫu, "Cha mẹ, đợi qua kỳ thi mua thu con sẽ quay lại báo tin vui với hai người."
Thẩm Nghiên Bắc dập đầu xong thì đứng dậy, kéo Cố Trường Phong về nhà.
Hắn phải thảo luận hẳn hoi vấn đề vừa rồi với tức phụ, phải làm cho tức phụ nhận thức được ý nghĩa to lớn của mình...
Qua Thanh Minh, nắng càng ngày càng gay gắt mưa cũng xuất hiện nhiều hơn, ớt cay cuối cùng cũng có thể trồng rồi. Trước một ngày thì tưới nước cho đất xốp hơn, vào chạng vạng, Thẩm Nghiên Bắc gọi Từ đại thúc và mấy người nữa tới hỗ trợ, bận rộn ba ngày mới trồng xong.
Tiếp theo lại phải quan sát mức độ sinh tồn của cây, thỏa đáng rồi, ớt cũng đã xanh tươi, Thẩm Nghiên Bắc mới dám thở phào nhẹ nhàng. Việc buôn bán ở Thanh Châu tốt như vậy, một nửa công lao là dựa vào ớt. Nhưng mức độ tiêu hao quá lớn, cung không đủ cầu.
Một người trồng quá lao lực, đợi ớt được mùa, gom hạt giống, hắn sẽ dạy mọi người trong thôn gieo trồng, về sau thu mua của mọi người là được!
Bận xong việc đồng áng, Thẩm Nghiên Bắc lại đặt tâm tư vào việc đọc sách. Lúc này Tô Thanh Trạch gửi thư đến, nói rằng sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, bên Thanh Châu bên có hội đua thuyền rồng, hỏi bọn họ có muốn đến vui chơi không.
Thẩm Nghiên Bắc suy nghĩ kỳ thi chỉ sau Trung thu mấy ngày, còn mấy tháng nữa, giờ đi Thanh Châu thì hơi sớm, kết quả đọc tới cuối mới phát hiện chuyện dở khóc dở cười. Hóa ra thiếu niên nhắc tới tết Đoan ngọ là muốn ăn bánh ú hắn làm!
Mặt khác còn nhắc tới một tin vô cùng quan trọng đối với Tô gia —— Tấn Dương Vương Triệu Mục dâng tấu lên Hoàng thượng muốn xin đất phong tại quận Lưu Dương ngay cạnh quận Thanh Hà! Hoàng đế đã đáp ứng, hai tháng tới Tấn Dương Vương sẽ mang theo gia quyến tới đất phong.
"Tấn Dương Vương? Vương gia?" Thẩm Nghiên Bắc nhướng mày. Nguyên chủ chỉ là một tú tài trong thôn không rõ mấy cấp bậc phân chia này, chỉ biết thân phận Vương gia thì quyền quý, là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Hoàng đế, hơn nữa sẽ là người sở hữu một trong mười ba quận của Đại Tề, dưới quận là châu, dưới châu là huyện. Cho vị huynh đệ cùng cha khác mẹ hẳn một quận làm đất phong, Hoàng đế cũng rất hào phóng.
"Tấn Dương Vương..." Cố Trường Phong lẩm bẩm một câu, bỗng nhiên lập tức ngơ ngẩn, ánh mắt lấp lóe không ngừng, bàn tay buông thõng hai bên cũng vô thức nắm chặt.
"Ngày 8 tháng 9 là đại thọ sáu mươi của lão thái thái Tô gia?" Thẩm Nghiên Bắc gấp gọn thư, "Xem ra chúng ta phải đến Thanh Châu ở cho đến tháng chín rồi." Lúc trước Tô Thanh Trạch mời bọn họ đến Tô gia làm khách, thấy thân phận thấp kém của bọn họ thì lão thái thái có phê bình kín đáo, nhưng thật ra cha mẹ Tô Thanh Trạch lại lấy lễ để đối đãi. Nhìn ở điểm này lễ mừng thọ của lão thái thái hắn không thể không đi
"Tức phụ, em muốn chuẩn bị quà gì?" Thẩm Nghiên Bắc hỏi Cố Trường Phong, phát hiện môi y mím chặt, ánh mắt rét lạnh, cả người y lâm vào trạng thái mà trước nay hắn chưa từng thấy.
"Trường Phong?" Thẩm Nghiên Bắc vội vàng gọi một tiếng.
Nghe vậy, Cố Trường Phong đột nhiên phục hồi lại tinh thần, tàn bạo trong mắt dần tan. Y mờ mịt nhìn Thẩm Nghiên Bắc: "Ta..."
"Dường như ta nhớ ra một ít việc rồi..."
Thẩm Nghiên Bắc cau mày lại: "Em nhớ tới cái gì?"
Cố Trường Phong chần chờ nói: "Hình như việc ta mất trí nhớ có quan hệ với Tấn Dương Vương."
Cái gì? Thẩm Nghiên Bắc mở lớn mắt, hơi khó tin hỏi: "Em quen biết Tấn Dương Vương ư?"
Ánh mắt Cố Trường Phong âm u: "Không quen biết, chỉ là việc mất trí nhớ của ta có liên quan đến Tấn Dương Vương thôi!" Vừa rồi khi nghe thấy cái tên này, trong nháy mắt, trong đầu y vang lên một vài âm thanh:
"Đừng trách ta!"
"Muốn trách thì phải trách chính ngươi! Xấu xí như vậy còn muốn quyến rũ Tấn Dương Vương!"