Trăng Rơi Bên Thềm

Chương 5: Thiên Mệnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Thất Nguyệt đến gặp Trần Chiêu, chư vị tướng quân đều đang nghị sự bên trong doanh trướng. Để tránh bị người khác bắt gặp, nàng giả dạng vệ binh theo vào trong, đứng trong góc len lén quan sát chàng.

Trần Chiêu đứng trước sa bàn thảo luận chiến lược bày binh bố trận cùng mọi người, một thân khoác áo giáp đen thẳng tắp, trâm ngọc vấn tóc cũng đổi thành tử kim quan [1], thế mà trông lại khí phái hơn nhiều, chỉ có sắc mặt là không hiểu sao hơi nhợt nhạt. Chàng rõ ràng là đã đọc kĩ binh pháp mưu lược, tuần tự từng bước suy luận chiến thuật, cộng thêm tính cách bình tĩnh vững vàng sẵn có, khí thế toát ra hoàn toàn không thua kém những lão tướng trải qua trăm trận chiến một chút nào.



[1] Kim quan: còn được gọi là mũ bảo hộ của thái tử, là một vật trang trí tuyệt đẹp được các nhân vật cổ đại sử dụng để buộc tóc của họ. Thường thấy trong tiểu thuyết, chủ yếu dùng cho hoàng tử và tướng quân trẻ tuổi. (theo baidu)

Đây là lần đầu tiên Thất Nguyệt nhìn thấy chàng như vậy, không tự chủ được ngắm đến ngẩn ngơ, tựa như bị vây chặt trong một hồ nước sâu thăm thẳm không sao thở được. Chờ đến khi nàng phục hồi lại tinh thần, mọi người đã rời đi gần hết. Nàng vội vàng đuổi theo, đi sau Trần Chiêu một quãng rất xa, từng bước từng bước, vừa đi vừa bối rối, nghĩ cho cùng thì đột nhiên chạy đến đây như thế này cứ kì kì thế nào ấy.

Tận đến khi va phải khôi giáp cứng rắn sau lưng chàng, nàng mới kinh ngạc nhận ra chàng đã dừng bước. Chàng không quay đầu lại, thấp giọng cười,

“Nàng tính theo ta đến khi nào?”

“Hả?” Thất Nguyệt phản ứng theo bản năng, “Sao chàng nhận ra ta?”

“Vốn cũng không dám chắc, nhưng giờ thì chắc chắn rồi.”

Trần Chiêu xoay người nhìn nàng, ánh mắt ấm áp chứa ý cười nhè nhẹ. Trong nháy mắt đó, Thất Nguyệt cảm thấy dường như chàng vẫn là thiếu niên của ngày xưa, chàng thiếu niên mới gặp bên bờ sông trăng sáng, nho nhã tuấn tú, mặt mày như hoạ.

“Ta… chán quá, đi ngang đây nên tới xem xem chàng có khỏe không…”

“Được, vậy lần sau đừng đi ngang qua nữa,” tuy chàng nói thế nhưng trong lời nói không hề có ý trách cứ.

“Đã đến rồi thì ở lại với ta thêm một lát hẵng đi.”

Lúc này nàng mới phát hiện ra bọn họ đang đứng trên sườn một ngọn đồi. Có lẽ vừa bắt đầu mùa tuyết rơi, trước mặt là một khoảng không trắng xoá, sắc trắng cuối chân trời phản chiếu lại ánh tà dương. Tiếng đao kiếm thao luyện phía xa hoà lẫn tiếng chiêng trống vang vang loáng thoáng truyền đến rồi vỡ tan trong làn gió tuyết, bầu không khí vừa huyên náo vừa lắng đọng ấy khiến người ta cảm thấy áp lực.

“Đây là chiến trường đó ư?”

“Đúng thế, sẽ khai chiến ngay thôi.”

“Cớ sao phải có chiến tranh? Ta không thích nơi này chút nào!”

“Đôi khi chiến tranh là để đổi lấy thái bình.”

Bọn họ hàn huyên rất nhiều dưới trời hoàng hôn, từ chuyện cuộc sống trong quân doanh, đến phán đoán về chiến dịch lần này, bao gồm cả chuyện Thất Nguyệt gặp được tiểu bạch xà khi trước.

Trần Chiêu thỉnh thoảng lại ho vài tiếng, có vẻ chàng bị ốm, Thất Nguyệt đã sớm phát hiện ra lúc còn trong doanh trướng.

“Không đáng lo, biên cương rất lạnh, chẳng qua ta vẫn chưa thích ứng được thôi,” tuy chàng cười nhưng đượm nét cô đơn,

“Ta tự nhận bản thân mình không phải là người có lòng tham, trước kia vẫn thấy chẳng hề hấn chi, đột nhiên giờ đây lại muôn phần không nỡ.”

Thất Nguyệt còn chưa kịp hỏi chàng luyến tiếc điều gì thì chàng đã vội bị gọi về chủ trướng. Chờ đến lần sau gặp mặt, nàng mới hiểu được hoá ra từ lâu đã quá muộn màng.

Nửa tháng sau, núi Thanh Yêu cách biên cảnh không xa bị tà khí vấy bẩn bùng phát ôn dịch, để ngăn cản tình hình dịch bệnh tràn lan, thiên đình phái Thanh Nữ giáng một trận tuyết lớn, tuyết phủ gió vây, để thanh trừ tà khí. Thất Nguyệt lo lắng Trần Chiêu lại sinh bệnh, cố ý đến thăm, hôm đó nàng mới thấy được chiến trường thật sự.

Mùi tanh của máu tươi đỏ thẫm tràn ngập toàn bộ sơn cốc, hơi thở dày đặc dường như ép người ta ngạt thở, bóng dáng quân lính chém giết lẫn nhau chồng chéo đan xen không đếm xuể, thân tàn ngã xuống đã chẳng còn nguyên vẹn. Dư binh hai phe đều tử trận phân nửa, kiếp nạn thê lương bốn phía máu chảy thành sông. Đã từng là một thịnh thế nhân gian tràn đầy sức sống, nay chỉ còn mặt đất nhuốm đầy máu tươi, xương khô chôn vùi hoa cỏ.

Trên thiên cung, thần quyền là thứ thống trị tuyệt đối, tự thân pháp thuật vô hình vô tướng, tạo ra vạn vật, cân bằng tam giới, dường như không có chiến tranh trực diện như vậy, ngay cả con khỉ kia đại náo thiên cung mấy trăm năm trước, chẳng qua cũng chỉ là màn giao tranh trong bóng tối giữa Phật giáo của Phật Tổ Tây Thiên và Đạo giáo của Ngọc Đế, cũng chưa gây ra thương vong đáng kể. Mà tất cả mọi thứ trước mắt chấn động mạnh hơn so với tưởng tượng của nàng, khó trách Trần Chiêu không cho nàng ra chiến trường.

Nhưng mà giờ nàng đã không còn thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, nàng không ngừng tìm kiếm bóng hình Trần Chiêu trong đống đổ nát. Lúc tia sáng từ một thanh kiếm loé lên, nàng cuối cùng cũng tìm thấy chàng. Ngực chàng cắm một mũi tên gãy, toàn thân loang lổ vết máu, rõ ràng đã không chịu đựng nổi nữa. Trong khoảnh khắc lưỡi kiếm xé gió đâm tới, nàng nhanh như chớp dùng tiên pháp chặn đứng.

Thất Nguyệt ôm Trần Chiêu không biết phải làm sao, nàng nào biết cứu người thế nào, chỉ có thể không ngừng truyền tiên lực vào cơ thể chàng, hai tay không nhịn được run lẩy bẩy.

Trần Chiêu còn chưa hôn mê hẳn, nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Đừng khóc….”, âm thanh ấy rất nhanh bị vùi lấp trong tiếng gào thét chém giết ầm ĩ xung quanh. Lúc này Thất Nguyệt mới nhận ra mình đang rơi lệ, bây giờ nghe được những lời này, nàng càng khóc dữ dội hơn.

Chờ khi trận chiến dừng hẳn, Trần Chiêu đã lâm vào hôn mê sâu, quân y đến khám qua, tiên pháp của nàng chỉ trị được ngoại thương, còn với tổn thương bên trong thì hoàn toàn vô dụng. May mắn là chàng vẫn luôn mang miếng ngọc bội nàng tặng bên người, linh lực của nó đã bảo vệ tâm mạch, không mất mạng ngay tại chỗ.

Mọi người có chút sợ hãi với sự xuất hiện đột ngột của Thất Nguyệt, suy cho cùng thì nàng ra vào ở chiến trường như chốn không người, đao kiếm chẳng thể chạm vào người nàng, lúc nàng sử dụng pháp thuật cứu người, không ít người đều đã nhìn thấy. Sau đó khi thương binh được kiểm kê, Thất Nguyệt không đành lòng, đưa tay trợ giúp bọn họ, mọi người đều hối hả dập đầu tạ ơn, tôn nàng làm Quan Âm Bồ Tát giáng thế.

Nhưng Thất Nguyệt không vui lên được, nàng vẫn biết sức khoẻ của Trần Chiêu không tốt lắm, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức này. Nhớ lại nguyện ước chàng nói muốn sống lâu trăm tuổi lúc ấy, nàng bất chợt nhớ ra, vội vã trở về thiên cung, xông vào tẩm điện của Ti Mệnh Tinh Quân, lật xem mệnh cách.

Hoá ra Trần Chiêu sinh ra đã có bệnh nan y, suy nhược ốm yếu, thuốc thang châm cứu đều vô dụng, dương thọ chỉ tới hai mươi sáu tuổi. Hai mươi sáu tuổi chẳng phải là năm nay sao? Chỉ còn vài tháng, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng nàng vẫn không cách nào chấp nhận kết quả này, không phải nàng chưa từng nghĩ đến vô số kết cục giữa bọn họ, nhưng không nên là kết cục như thế này, chỉ một câu số trời đã chặt đứt mọi hy vọng, mà nàng lại không thể làm gì khác.

Ti Mệnh nhìn nàng hồn xiêu phách lạc cũng không biết làm sao, an ủi vài câu,

“Chắc hẳn ngươi cũng biết mệnh cách từ xưa đã là bất di bất dịch, không thể sửa đổi, sớm buông tay thì hơn,”

“Thật vậy chăng? Lẽ nào chưa từng có ngoại lệ?

“Trừ phi ngươi gạch tên mình trong sổ sinh tử ở địa phủ như Tôn đại thánh, hoặc là có tu vi cực cao, thoát khỏi tam giới, thì sẽ không phải chịu mọi khổ đau do thiên mệnh nữa. Mà điều này đối với phàm nhân là hoàn toàn không thể.”

“Nhưng mà…” Thất Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Ngươi không cứu được hắn đâu, huống chi mệnh cách là thứ rút dây sẽ động rừng. Trận chiến tranh này liên quan đến tính mạng hàng ngàn hàng vạn người, vận số quốc gia này đã chấm hết, bại trận là chuyện trong nay mai. Nếu cưỡng ép thay đổi sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh vô số người, lúc đó sẽ thiên hạ đại loạn. Người không được, và cũng không thể làm gì!”

Lời của Ti Mệnh khiến Thất Nguyệt càng thêm bất lực, đến khi trở về nhân gian, đứng trước doanh trướng của Trần Chiêu, nàng thậm chí không dám bước vào. Nàng không biết nên đối mặt với chàng thế nào, hốc mắt đỏ bừng, cau mày hít mấy hơi thật sâu mới có đủ dũng khí vén lên tấm màn che.

Vừa vào đã thấy Trần Chiêu tỉnh rồi, chàng nghiêng người dựa vào giường, khuôn mặt tái nhợt, một tay nắm lại che miệng ho sù sụ, một tay khác nắm chặt miếng ngọc bội kia. Thấy nàng, mắt chàng sáng rực lên, nhưng chỉ lát sau đó lại thêm vài phần ảm đạm.

Nàng nghe thấy chàng gọi mình,

“Nguyệt Nhi, đến đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.