Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 1 - Chương 10: Dâm bụt rụng



Loan Loan tái mặt, hoảng hốt lăn người xuống ngựa, vừa lăn vừa bò đến bên cạnh Dung Diễn, đỏ mắt ôm ông ta: "Tía, tía, tía làm sao vậy?"

Dung Diễn cảm thấy xương cốt trên người không chiếc nào không đau, thần trí lơ mơ, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ chỉ nhìn thấy một đôi mắt sáng như sao, ngỡ ngàng lẩm bẩm: "Cẩn nhi, là nàng phải không?" (Cẩn có nghĩa là hoa dâm bụt)

Mơ màng trở lại mười năm trước, ông phong thái tuấn nhã danh chấn thiên hạ, lại không để ý đến hình tượng ngồi trên bậc ngọc trước điện Trường Môn nhìn nàng tiểu công chúa có đôi mắt đẹp quát mắng thị vệ với vẻ mặt hết sức thất vọng: "Các ngươi lúc nào cũng khen võ công của ta là thiên hạ đệ nhất, nhưng vì sao ta võ công thiên hạ đệ nhất mà lại không trèo tường ra ngoài được?"

Dung Diễn ngẩng đầu nhìn bức tường hoàng cung cao tới mười trượng đó, không biết nên khóc hay cười. Ờ, cao thật, đâu chỉ nàng không trèo được ra ngoài, ngay cả ta cũng không trèo được ra ngoài.

Thị vệ nơm nớp lo sợ đưa cho nàng một thanh kiếm: "Cẩn công chúa, khinh công phải luyện hàng ngày, kiếm pháp thì có thể học cấp tốc. Hôm nay các thuộc hạ cùng công chúa luyện kiếm pháp sở trường nhất được không?"

Cẩn công chúa bừng bừng hào hứng vung kiếm chém lung tung, kiếm đưa đến đâu, đám thị vệ kêu la tới đó, tới tấp ngã xuống đất ôm đầu làm bộ đau khổ.

Cẩn công chúa nghi hoặc, ta chém chân, các ngươi ôm đầu làm gì? Cầm lấy binh khí đến đánh nhau với ta!

Dung Diễn mím miệng, vất vả lắm mới nhịn được cười, lập tức cảm thấy hôm nay vào cung đúng là sáng suốt.

Các thị vệ đưa mắt nhìn nhau, run rẩy giơ đao đón đỡ. Đao kiếm chạm nhau, một tiếng như giấy rách vang lên, thanh kiếm trên tay công chúa lập tức bị cắt thành hai đoạn. Nàng trợn mắt há mồm, ngẩn người nhìn thanh kiếm gãy trên tay.

Dung Diễn không nhịn được nữa, cất tiếng cười to.

Cẩn công chúa ngẩng đầu nhìn người đàn ông tuấn nhã đang cười rất to trên bậc ngọc, đôi mắt đẹp trợn tròn, giận cá chém thớt: "Cười cái gì mà cười, chưa từng thấy thần binh lợi khí à?"

Mấy ngày sau, Cẩn công chúa của Đại Lương ngủ dậy, trên bàn có một thanh kiếm xinh xắn, nhẹ nhàng, sắc bén, rất hợp cho phụ nữ luyện tập. Trên chuôi kiếm có khắc một đóa hoa dâm bụt tinh tế, được tô kĩ bằng màu son, trông rất sống động.

... Chuyện cũ như mơ, ngọt ngào mĩ lệ.

"Tía, tía, tía thế nào rồi?" Nước mắt đầy mặt, Loan Loan ôm Dung Diễn khóc lớn, thuốc màu trên mặt bị nước mắt xóa sạch từng vệt lộ ra nước da trắng muốt bên dưới: "Tía, đừng bỏ Loan Loan, tía đừng bỏ con".

Dung Diễn phun ra một ngụm máu, thần trí dần tỉnh táo, nhìn đứa bé khóc nức nở, mặt nhem nhuốc vệt đen vệt trắng trước mắt, khóe miệng gian nan lộ ra một nụ cười yếu ớt. Đôi mắt này giống hệt mắt nàng.

Nhiều năm trước, ông ta đi theo đoàn nghi thức đưa dâu của Cẩn nhi đến biên tái, cực kì đau lòng mất mát. Ông nhìn thấy đứa bé này trong góc phố ở một tòa thành nhỏ miền biên tái, thân thể gầy gò bò dưới đất dùng tay nhặt thức ăn của chó, quần áo rách nát, vừa thối vừa bẩn, toàn thân đầy mụn nhọt chảy mủ, chỉ có đôi mắt như hai viên đá đen dưới dòng suối trong suốt vẫn sáng ngời sạch sẽ, mỗi lúc chớp mắt lại lấp lánh như ánh sao.

Đôi mắt đẹp đẽ đó rất giống mắt nàng, không hề nghĩ ngợi, Dung Diễn ngồi xuống bế đứa bé lên mà không hề ngại bẩn...

Đứa bé vừa bẩn vừa thối, đen đúa gầy gò đó giờ đây đã lớn thế này rồi.

Ngực Dung Diễn đau nhức nhối, dược lực của hóa công tán được ông ta áp chế mười năm, trong trận đại chiến vừa rồi đã điều động nội tức, dù hồng hương hoàn có thể ngăn chặn dược lực, kích thích sinh khí nhất thời nhưng cũng chỉ là hồi quang phản chiếu. Dược lực của hóa công tán dung nhập tứ chi, ăn mòn tâm mạch, Dung Diễn tự biết đại nạn đã đến, không còn có khả năng sống sót.

Một trận ho kịch liệt, Dung Diễn phun ra máu đen lần nữa. Loan Loan cực kì hoảng hốt, nói năng lộn xộn: "Tía, tía sao thế? Tía cố chịu một chút, con đã hái được nguyệt dạ liên rồi, con sẽ về mang đến, đại Hồng chạy nhanh lắm, vẫn kịp, con đi ngay đây".

Nói rồi nó vừa lăn vừa bò về phía đại Hồng, góc áo lại bị Dung Diễn giữ lại. Ông ta thở dốc kịch liệt, nói: "Vô dụng... Tía biết Loan Loan ngoan nhất, ở lại trò chuyện với tía".

Loan Loan hết sức đau lòng, ôm chặt lấy Dung Diễn không chịu buông tay: "Tía, tía, tía không được chết, tía là người thân duy nhất của Loan Loan, tía không được chết..."

Dung Diễn gian nan đưa tay lau nước mắt cho đứa bé, đây là đứa bé mình đã tự tay nuôi lớn.

Miễn cưỡng kéo giãn khóe miệng, Dung Diễn mỉm cười nói: "Đừng khóc, con gái con đứa khóc như vậy khó coi lắm... Tía không biết chăm sóc con, mấy năm nay vẫn nuôi con như con trai, những thứ con gái nên biết con đều không biết, sau này không lấy được chồng thì làm thế nào?"

Tía đã sắp chết rồi mà còn có thời gian lo lắng con không lấy được chồng! Loan Loan khóc đến đứt hơi, cảm thấy tía quá xấu, mỗi một câu tía nói đều giống như một mũi dao đâm vào trái tim mình.

Dung Diễn thở dài: "Loan Loan, tía nhờ con một chuyện".

Loan Loan nghẹn ngào, gật đầu thật mạnh. Lúc này tía nói gì con cũng làm theo, nhưng tía nhất định phải sống sót.

Dung Diễn nhìn về phía sa mạc hoang vu, trong mắt có vẻ quyến luyến si mê, mỉm cười nói: "Con nhận lời tía, sau khi tía chết, con đốt thành tro rồi để bay theo gió. Cẩn nhi ở trong hoang mạc này chắc chắn rất cô quạnh, tía không biết nàng ở đâu, chỉ có thể hóa thành gió, biến thành cát vĩnh viễn ở bên cạnh nàng".

Từng câu từng chữ ông ta nói đã lộ rõ ý trăng trối. Loan Loan đau lòng như cắt, mặc dù còn ít tuổi không hiểu rõ tình hình nhưng vẫn biết chuyện này cực kì quan trọng đối với tía. Nó lau qua nước mắt trên mặt, gật gật đầu rất trịnh trọng.

Dung Diễn cười thanh thản, cảm thấy mạch máu dần tan, thần trí dần tản, cố gắng dùng toàn lực kéo tay Loan Loan, nói: "Loan Loan ngoan, tía đi đây. Con phải chăm sóc chính mình cho tốt. Bao giờ lớn chút nữa, con đến Thượng Kinh tìm phủ Trấn Quốc công, giao ngọc bội của tía cho phu nhân quốc công. Mẹ tía rất tốt, bà sẽ đối xử tử tế với con".

Loan Loan đã khóc nấc lên, không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu qua quýt, tay nắm chặt quần áo Dung Diễn không chịu buông ra.

Dung Diễn chậm rãi nhìn về phía trung tâm hoang mạc, ho kịch liệt, thở gấp mấy hơi mới nói được thành lời: "Loan Loan, thổi bài quân ca cho tía nghe một chút".

Loan Loan nghẹn ngào lấy cây sáo ngọc ra, hít sâu một hơi, đưa lên môi thổi. Lòng sao nhạc vậy, vẫn lỗi nốt lạc điệu nhưng lại mang đậm đau thương.

Vầng trăng khuyết trên trời bị mây đen che khuất một góc, gió bắc lại bắt đầu thổi vù vù, hoang mạc vô biên vô hạn, cát bụi trên mặt cồn cát bị gió cuốn bay đi khắp nơi.

Dung Diễn mỉm cười, tinh thần ngơ ngẩn: "Cẩn nhi thích nghe quân ca nhất, lá ngọc cành vàng lại thích đánh đánh giết giết... Khụ khụ..."

Sau một cơn ho xé phổi, máu tươi bắt đầu tràn ra khóe miệng. Dung Diễn nhìn lên trời cao tối đen, cười thỏa mãn, lẩm bẩm nói: "Cẩn nhi, ta đến rồi, chúng ta không xa rời nhau nữa..."

Khóe miệng còn giữ nguyên nụ cười, ông chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay vô lực buông xuống, không còn hơi thở.

Tiếng sáo đột nhiên dừng lại, Loan Loan ngơ ngác nhìn Dung Diễn như đang nhắm mắt ngủ yên.

Một lúc lâu sau, một tiếng kêu như xé lòng vang lên trên hoang mạc: "Tía..."

***

Trong doanh trướng Đại Lương, Lâu Dự đang thương thảo quân tình với các sĩ quan chợt nhướng mày, trầm ngâm không nói.

"Thế tử?" Các sĩ quan tùy tùng đưa mắt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.

"Các ngươi nghe thấy gì không?" Lâu Dự hỏi.

Đám sĩ quan ngỡ ngàng lắc đầu, chỉ có Triệu Vô Cực mới trốn thoát được từ Dị Thiên Nhai về nghiêng tai nghe một lát rồi đáp: "Tiếng sáo, tiếng sáo trên Dị Thiên Nhai..."

Hắn nhớ tiếng sáo trên Dị Thiên Nhai này cực rõ, bởi vì lúc trước chạy trối chết dưới Dị Thiên Nhai, tiếng sáo dừng, viên đá bay tới, hắn mới có thể thoát được một mạng dưới đao của truy binh, mang tin tức quan trọng thám thính được về báo cho thế tử.

Lâu Dự gật đầu: "Vẫn lạc điệu như mọi ngày, hôm nay lại cực kì bi thương đau xót. Hỏa thiêu liên doanh, đêm tấu bi ca. Các ngươi nói xem, hai việc này có phải là cùng một người làm không?"

Triệu Vô Cực là tinh nhuệ trong thám báo doanh, năng lực phân tích và quan sát rất tốt, lúc này đã hiểu ra vấn đề, nhìn về phía Lâu Dự: "Thế tử, thuộc hạ khẳng định thái tử Minh đang ở trong đại doanh quân biên phòng đối diện, lúc này chắc chắn bên kia đã xảy ra biến cố nào đó, là cơ hội cực tốt của chúng ta".

Ánh nến trong trướng chiếu sáng đôi mày như kiếm, hai mắt như sao của Lâu Dự. Chàng trầm tư chốc lát, đột nhiên phất áo đứng lên, lớn tiếng nói: "Lưu Chinh!"

"Có thuộc hạ!"

"Triệu Vô Cực!"

"Có thuộc hạ!"

"Trịnh Hải Long!"

"Có thuộc hạ!"

Những âm thanh như tiếng giáo mác lần lượt vang lên leng keng.

Lâu Dự đưa mắt nhìn lướt qua các chiến tướng tùy tùng này của mình, tiếng như sắt lạnh: "Các chiến đội Hắc Vân kị quần áo nhẹ tập kết, đánh úp đại doanh Sóc quốc!"

Các tướng lộ vẻ kích động, quân lệnh truyền xuống từng cấp. Mấy năm nay duy trì luyện binh không ngừng, Lâu Dự đã mạnh mẽ đưa các tố chất hành quân tác chiến cần có như ra lệnh quân động, lệnh ngừng quân tĩnh, đêm khuya tập kích, nhanh chóng phòng ngự đến từng binh sĩ, hóa thành bản năng sinh tồn của bọn họ.

Vì vậy quân lệnh vừa hạ xuống, tiếng chiến mã khẽ hí, mũ giáp va chạm đã vang lên ngoài doanh trướng. Các quân sĩ thấy biến động mà không sợ hãi, vội vã chuẩn bị mà không loạn, chỉ sau một thời gian ngắn, năm ngàn Hắc Vân kị thần sắc trang nghiêm đã chờ lệnh xuất phát.

Lâu Dự mặc một bộ giáp nhẹ màu đen tuyền, cưỡi Truy Phong đứng trước nhất, nhìn ánh lửa đốt trời xa xa, khóe miệng khẽ nhếch lên, rút cương đao ra, hạ quân lệnh như thép: "Dùng tốc độ nhanh nhất, xông lên!"

Mây đen che trời, trăng khuyết biến mất, một tia sét bổ từ ngang trời xuống đất chém bầu trời thành hai nửa. Năm ngàn Hắc Vân kị như một dòng sắt màu đen lao vào màn mưa như thác với xu thế như sét đánh không kịp bưng tai...

***

Sách sử ghi lại, năm Vũ Định thứ tư, hoàng đế Đại Sóc trúng độc băng hà, quý phi Lâu Cẩn bị buộc tội là người hạ độc, phế làm thứ dân, ban cho tội chết.

Lâu Cẩn, công chúa An Ninh của nước Lương, sắc đẹp vô song, mười năm trước gả đến nước Sóc hòa thân, sống không được về cố thổ, chết không được vào hoàng lăng, manh chiếu quấn thân táng nơi biên tái, đến nay không biết hương hồn quanh quẩn bên ngôi mộ vô danh nào.

Cùng năm, Lăng Nam vương thế tử Lâu Dự của Đại Lương tự mình dẫn năm ngàn tinh kị bất ngờ đánh úp đại doanh biên phòng nước Sóc giữa đêm mưa, giết địch gần mười ngàn, tiêu diệt tướng địch Tào Hi, truy kích năm trăm dặm, đuổi quân Sóc tháo chạy đến sông Thú. Sông Thú nước sâu, không biết quân Sóc chết đuối mấy phần.

Thái tử Minh của Sóc quốc cũng bị thương trong trận này, trốn về đế đô mang thương kế vị, chiêu cáo thiên hạ không đội trời chung với nước Lương, tuyên bố khai chiến.

Chiến dịch Dị Thiên Nhai, quân Đại Lương chiến mã lao nhanh, khí nuốt núi sông, một trận toàn thắng, trong một đêm đã mở rộng lãnh thổ thêm năm trăm dặm. Hai nước Sóc, Lương lấy sông Thú làm ranh giới, phía tây Đại Lương mở đến Lương Châu, đường biên giới được vẽ lại.

Lương vương hớn hở, gia phong Lăng Nam vương thế tử Lâu Dự làm Xa Kị đại tướng quân, dẫn trăm ngàn Hắc Vân kị.

Sau cuộc chiến này, Lâu Dự ngang trời xuất thế, hiển lộ tài hoa, trở thành một ngôi tướng tinh trẻ tuổi nhất, chói mắt nhất, từ từ mọc lên trên bầu trời nước Lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.