Trời đất u ám, mây đen che kín bầu
trời, một trận sấm rền từ chân trời kéo tới, bầu không khí nặng nề làm
mọi người gần như ngạt thở.
Quân đội còn lại của nước Sóc đã tấn công các châu phủ khác trong quận
Xạ Lỗ, hai mươi vạn Thiết Kị vệ vây chặt thành Lương Châu như thùng sắt.
Hai mươi vạn Thiết Kị vệ như một cơn thủy triều màu xanh đen tầng tầng
lớp lớp tràn đến trên đồng bằng, trong trận hình dày đặc lấp lánh ánh
sáng nhiếp hồn đoạt phách của đao kiếm.
Vây nhưng không đánh, chỉ lấy khí thế nuốt phong vân áp bức mài mòn tinh thần của quân thủ thành Lương Châu, làm hao mòn hết ý chí chiến đấu và
dũng khí của quân đội thủ thành.
Đánh trận chính là đánh người, một khi lòng người xuất hiện dấu hiệu sụp đổ sẽ dẫn đến binh bại như núi lở, còn sống sót cũng đã đến đường cùng.
Ai nói Ân Minh không hiểu dụng binh? Hắn hiểu sâu sắc đạo của lòng người.
Nhìn Thiết Kị vệ đông nghịt khí thế ép người dưới tường thành, Hầu Hành
Tiễn trợn mắt xem thường. Vừa nhìn lối đánh như đỉa bám này đã biết Ân
Minh không phải kẻ quân tử lòng dạ bao la.
"Vương gia, đánh thế nào?" Lữ Nam Cung nhìn Lâu Dự, hỏi rất dứt khoát.
Người đàn ông trước mặt này mặc dù trẻ hơn tất cả mọi người bọn họ,
nhưng bọn họ đều đã quen với việc chỉ nghe lệnh chàng mỗi khi gặp phải
vấn đề khó khăn. Có một bộ óc thông minh như vậy bên người, chính mình
còn phải động não thì chính là không có đầu óc.
"Thùng sắt dù chắc, búa vàng vẫn phá được". Âm thanh của Lâu Dự không có sóng gió, hạ lệnh: "Hầu Hành Tiễn!"
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi chọn lựa bảy ngàn Hắc Vân kị, phải chọn những hảo thủ giỏi chinh
chiến nhất, trang bị ngựa nhanh nhất, đao sắc nhất. Ba ngàn người của
tiên
phong doanh mang thêm liên nỏ. Ta cần lấy chiến đội này làm búa tạ phá vỡ thùng sắt".
Thùng sắt độ dày đều nhau, tiếp giáp kín kẽ, nhìn như hoàn toàn tròn vẹn không có sơ hở, nhưng điểm yếu của nó cũng chính là ở đây.
Cùng một lượng sắt như nhau, thùng càng lớn thép lại càng mỏng. Ân Minh
dùng hai mươi vạn đại quân vây thành, xem như đáng sợ nhưng binh lực
phân tán, binh lực phân bố ở mỗi một điểm lại không hề quá nhiều, lúc
này xuất kì bất ý dùng búa tạ đập tới sẽ có thể phá thùng mà ra, đánh
thẳng đến đầu não địch.
Trước mỗi trận chiến, khẩu khí của Lâu Dự đều sẽ đặc biệt bình tĩnh,
không nhanh không chậm, chín chắn trầm ổn, có sự sáng suốt bình tĩnh
vượt xa tuổi tác làm mọi người cảm thấy yên lòng.
Cảm giác quen thuộc nàn tràn ngập toàn thân, Hầu Hành Tiễn chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng vâng lệnh: "Rõ!"
"Lữ Nam Cung!"
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi dẫn năm ngàn người của tên nỏ doanh dùng cung cứng tên nặng yểm
hộ đội ngũ ra ngoài thành tác chiến, mang hết mười chiếc nỏ công thành
lên tường thành, khi cần thiết cũng có thể phối hợp công thủ!"
"Rõ!" Lữ Nam Cung quyết đoán ôm quyền.
"Triệu Long!"
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi dẫn năm ngàn người ở phía sau tiếp ứng đội tiên phong, sẵn sàng bổ sung chiến lực cho đội tiên phong bất cứ lúc nào".
"Rõ!"
"Ngô Quán!"
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi dẫn một vạn người xuất kích bốn phía, giương đông kích tây phân
tán sự chú ý của quân Sóc. Nhớ rõ, địch tiến ta lùi, địch lùi ta đuổi,
một khi đón đánh nhất định phải tiêu diệt hết".
"Rõ!"
Mệnh lệnh hạ đạt đâu vào đấy, các tướng lĩnh như bầy sói khát máu ngửi thấy mùi máu, tất cả đều xắn tay áo, hai mắt tỏa sáng.
"Còn ta, ta làm gì?" Đột nhiên một âm thanh như tiếng sấm vang lên bên
cạnh làm tuyết đọng trên tường lại rơi xuống mỏng hơn vài phần.
Thác Bạt Hồng Đạt vẫn đứng bên cạnh chờ đợi, thấy tất cả các tướng lĩnh
đều nhận được mệnh lệnh tác chiến, chỉ có mình là không có phần, lập tức sốt ruột như hàng trăm móng vuốt cào cấu trong lòng.
"Ngươi và ta cùng làm đầu búa ra thành tác chiến". Lâu Dự nói.
Với chỉ số thông minh của Thác Bạt Hồng Đạt, nếu bắt hắn dẫn một đội ngũ thì chẳng khác gì người mù cưỡi ngựa mù nửa đêm đi cạnh ao sâu, nguy
hiểm cực kì. Nhưng nếu để hắn làm đầu búa tiên phong mở đường đánh địch
thì lại là lựa chọn vạn người có một.
Tiêu tiền phải tiêu vào việc cần thiết, thép tốt phải dùng để rèn lưỡi đao, Lâu Dự biết rõ đạo dùng người.
Thác Bạt Hồng Đạt nghe vậy mừng rỡ, khuôn mặt giãn ra như hồ dán khô quắt bị nước hòa tan.
Đột nhiên nghe thấy Lâu Dự phải đích thân xuất chiến, Hầu Hành Tiễn và
Lữ Nam Cung cùng biến sắc mặt, đồng thanh kêu lên: "Không được!"
Lâu Dự lạnh lùng liếc mắt đến, trong mắt toàn là kiên nghị quả quyết,
mặc dù không nói một câu nào nhưng ý tứ lại hết sức rõ ràng.
Ta đã quyết định, không cần khuyên nữa.
"Vương gia, thương thế của vương gia còn chưa đỡ, tuyệt đối không thể đích thân tác chiến". Hầu Hành Tiễn vội nói.
Một đám tướng lĩnh nhìn Lâu Dự, sắc mặt mỗi người đều khó coi như tai
nạn sắp ập xuống, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm. Mặc kệ, kể cả sau này
bị phạt đánh quân côn, hôm nay nhất quyết phải ngăn cản vương gia.
Ánh mắt Hầu Hành Tiễn và Lữ Nam Cung gặp nhau, càng thêm quyết tâm. Nếu
vương gia vẫn kiên quyết ra trận, dứt khoát gánh tội danh phạm thượng,
một gậy đánh ngất vương gia đưa về phủ tướng quân.
Vẻ mặt vui mừng còn đọng trên mặt Thác Bạt Hồng Đạt, hắn đang định hưng
phấn nói mấy lời nói hùng hồn lại bị vẻ mặt khó coi của mọi người làm
cho nghẹn lại trong cổ họng. Lúc này hắn mới nhớ tới vết thương hiểm ác
cùng cực trên người Lâu Dự, bộ mặt đen sì dường như cũng trắng hơn một
chút, buột miệng nói: "Chán sống à? Ngươi làm sao có thể cầm được đao
nữa?"
Mặc dù Thác Bạt Hồng Đạt vẫn thấy Lâu Dự không vừa mắt lắm nhưng điều
này không ngăn cản được sự sùng bái tự nhiên sinh ra trong lòng sau khi
tận mắt thấy cuộc đại chiến giữa Lâu Dự và Lưu Hoài Ân.
Không thể không thừa nhận gã mặt trắng này cũng có chút tài cán.
Hồi tưởng lại cảnh tượng chiến đấu hôm đó, trong lòng Thác Bạt Hồng Đạt cuồn cuộn ba đào, đến giờ vẫn không thể nguôi được.
Hôm đó, trong gió lạnh tuyết bay, đao Yêu Nguyệt của Lâu Dự mang theo
sát ý ngập tràn, vô cùng tàn nhẫn chém xuống theo kẽ hở xuất hiện trong
khí trường của Lưu Hoài Ân. Đồng tử Lưu Hoài Ân co chặt, đao của Lâu Dự
tới quá nhanh, quá tàn nhẫn, ánh mắt quá mức cay độc. Đúng trong chớp
mắt khí tức của hắn lưu chuyển không thông, nội tức không vạn lên được,
hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đao của Lâu Dự chém thẳng xuống đầu
trong mưa tuyết dày đặc.
Phòng thủ hay né tránh đều đã muộn, vậy thì cùng chết!
Bộ mặt già nua khô héo của Lưu Hoài Ân càng trắng bệch như ma, môi lại
đỏ rực ướt át, hai hàng lông mày trắng dựng ngược, nội lực thông qua khí hải tuyết sơn cuồn cuộn không ngừng chuyển vận đến xương khớp tứ chi.
Trường thương tăng tốc vòng xuống, tiếng xé gió khiếp người như rồng bay xé rách mây mù, mang theo sự quyết liệt và dũng mãnh bị ép ra vì tuyệt
vọng, đâm thẳng đến bụng Lâu Dự.
Thời gian dường như dừng lại, bông tuyết phiêu linh đầy trời dường như
cũng bị một đòn toàn lực này làm khiếp sợ, giảm bớt tốc độ bay xuống.
Tiếng kêu kinh hãi của Thác Bạt Hồng Đạt, tiếng hét giận dữ điên cuồng
của Hầu Hành Tiễn còn nghẹn trong cổ họng, hai người đó đã động.
Thương của Lưu Hoài Ân đâm vào bụng Lâu Dự như mũi dùi nóng đỏ đâm vào
tuyết, mũi thương mang theo máu từ phía sau chui ra, đâm xuyên qua người Lâu Dự, máu tươi tí tách.
Ánh đao của Lâu Dự lại biến mất. Thác Bạt Hồng Đạt cố gắng mở mắt trong
mưa tuyết, mới phát hiện đao Yêu Nguyệt đã dừng lại trong cổ Lưu Hoài
Ân, chém thật sâu vào xương cổ hắn.
Lưỡi đao bị kẹt cứng trong xương cổ, máu tươi từ vết chém không ngừng
phun ra. Nửa người Lưu Hoài Ân bị nhuộm thành màu đỏ tươi, máu tươi từ
vạt áo rơi xuống đất từng giọt.
Lưu Hoài Ân trợn trừng mắt, tuyết trắng trên lông mày lấm tấm máu đỏ, vẻ mặt tỏ ra cực kì dữ tợn.
Lâu Dự tay phải cầm đao, tay trái nắm ngược chuôi đao, coi thường vết
thương kinh khủng xuyên thủng bụng mình, giữ nguyên tư thế chém xuống.
Tiếng kêu giết, tiếng đánh nhau trên đồng bằng dường như càng ngày càng
xa, hai người không hề nhúc nhích, đông cứng như tượng đá trong mưa
tuyết.
Nói ra thì dài nhưng kì thực rất ngắn, cổ họng Lưu Hoài Ân kêu lách
cách, hắn đột nhiên vặn cán thương, mũi thương màu bạc bắn máu tung tóe, vết thương ở bụng Lâu Dự bị xé rách vô cùng thê thảm.
Gần như đồng thời, Lâu Dự đột nhiên giật tay lại, tiếng lưỡi đao ma sát
với xương cổ phát ra làm người ta nổi da gà. Máu tươi như mưa to xối vào mặt đao
ào ào chảy xuống, cuối cùng cũng có thể để lại một vết máu lờ mờ trên lưỡi đao Yêu Nguyệt.
Sau một thoáng yên lặng ngắn ngủi, hai người đột nhiên tách ra.
Trong ánh mắt Lưu Hoài Ân có sự đau khổ và không cam lòng đến cùng cực.
Một tiếng rắc vang lên, xương cổ gãy lìa, đầu hắn gục xuống vai, cổ gần
như đã hoàn toàn bị cắt đứt, đầu chỉ còn dính vào người bằng một lớp da
mỏng manh.
Trong mắt Lâu Dự không hề có vẻ hưng phấn mà chỉ cực kì lạnh lùng nhìn
Lưu Hoài Ân, đến tận khi đầu hắn gãy xuống mới thở phào nhẹ nhõm ôm vết
thương trước bụng.
Truy Phong và chiến mã của Lưu Hoài Ân cào móng thiếu kiên nhẫn, xác Lưu Hoài Ân mất thăng bằng đổ uỵch xuống đất.
Cùng lúc đó Lâu Dự cũng lắc lư, sắc mặt trắng bệch, ngất đi ngã xuống ngựa, khóe miệng lại vẫn giữ nụ cười nhạt nhẽo lạnh lùng.
***
Vết thương nặng như vậy mà chỉ để quân y xử lí một chút, băng vải quấn dày dưới áo giáp còn thấm máu tươi ra ngoài.
Hầu Hành Tiễn và các tướng lĩnh đều không che giấu nổi sự không đành
lòng và lo lắng, khuyên bảo không được, đánh cũng đánh không lại, đành
phải trơ mắt nhìn Lâu Dự vũ trang từ đầu đến chân cưỡi lên Truy Phong.
Lâu Dự tay cầm dây cương, đứng vững vàng trước mặt các tinh nhuệ Hắc Vân kị được chọn lựa kĩ càng làm đội tiên phong, vững như bàn thạch, nặng
như Thái sơn.
Mặc dù chàng chỉ đứng ở đó không nói gì cũng đã khiến tất cả tinh nhuệ
Hắc Vân kị cảm thấy có một ý niệm và dũng khí vô hình từ trên người
chàng phát ra, xuyên qua gió và tuyết, truyền đến thân thể mỗi người.
Đó là sự tự tin nắm chắc thắng lợi.
Hắc Vân tinh kị đông nghịt không một tiếng động, ánh mắt Lâu Dự chậm rãi lướt qua các thuộc hạ thiện chiến trung thành này, đột nhiên rút đao
Yêu
Nguyệt ra giơ lên, chĩa thẳng lên trời cao.
Các Hắc Vân tinh kị đồng loạt hò hét kinh thiên động địa: "Thắng lợi! Thắng lợi! Thắng lợi!"
Cùng với tiếng hô rung trời chuyển đất, cổng thành Lương Châu mở rộng
ra, Lâu Dự cưỡi ngựa dẫn đầu xông ra ngoài. Lấy chàng làm đầu mũi nhọn,
bảy ngàn dũng sĩ Hắc Vân kị như sóng lớn vỗ bờ, thẳng tiến không lùi lao vào đội hình quân địch.