Loan Loan ngồi bên một cây hoa dại nhỏ màu vàng mềm mại, ngẩn ngơ nhìn màu xanh mướt phủ khắp mặt đất.
Lại đến tiết xuân phân, hàng năm đến thời điểm này tía luôn hái một ít
tể thái dại, cắt gốc giũ đất, rửa sạch băm nhỏ, trộn với gia vị rồi dùng bột mì gói lại làm bánh rán cho nàng ăn.
Lúc này vẫn ở dưới Dị Thiên Nhai, vẫn ở ngôi nhà tranh quen thuộc, nhìn
tể thái tươi non mọc khắp mặt đất, hoa rơi nước chảy, cảnh xuân vẫn thế
mà tía đã nơi nào.
Loan Loan cảm thấy như những chuyện đó đã xảy ra từ kiếp trước, trong
lòng trăm cảm xúc lẫn lộn, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng than khẽ đau
buồn.
Nàng đang ngồi yên lặng lại thấy một mùi thơm quen thuộc lượn lờ bay
tới. Loan Loan hít một hơi, quay đầu lại xem, thấy Dung Hàm mặc áo trắng đứng ở đó, vẫn cao nhã tuấn tú, trên tay lại dính đầy dầu mỡ. Dung Hàm
bưng một chiếc đĩa gốm đi tới, nửa ngồi xuống đưa chiếc đĩa tới trước
mặt nàng, cười tủm tỉm nói: "Ngửi xem có thơm không, có giống đại ca anh làm không?"
Loan Loan cúi đầu nhìn, trong đĩa gốm có hai chiếc bánh rán giòn vàng ruộm, hương thơm nức mũi.
Ngập ngừng đưa tay cầm lấy một chiếc bánh, vẫn còn hơi nóng, nhẹ nhàng bẻ đôi lộ ra nhân bánh xanh biếc non mềm bên trong.
Bánh tể thái!
Loan Loan sững sờ, viền mắt lại dần dần đỏ lên.
Dung Hàm cười lấy ra một quyển sách, lật đến một trang trong sách, đọc:
"Tiết xuân phân, làm bánh tể thái cho Loan Loan. Rửa sạch băm nhỏ tể
thái, rán với ít dầu, mùi thơm dễ chịu. Loan Loan ăn bánh mặt mày hớn
hở. Con thích ăn, hàng năm tía đều sẽ làm cho con ăn".
Loan Loan sững sờ. Quyển sách đó đã cũ, mặt giấy đã ố vàng nhưng mình
lại chưa bao giờ nhìn thấy, không biết là Dung Hàm tìm thấy ở đâu.
Tim đập hơi nhanh, Loan Loan đỡ lấy sách chậm rãi mở ra, trong sách dày
đặc những chữ nhỏ đều đặn, uyển chuyển hoa lệ lại không thiếu cốt cách,
hiển nhiên là bút tích của Dung Diễn.
"Loan Loan ba tuổi, tía xếp đao kiếm, bút mực, kim chỉ ra ba góc không
xa, con không chút do dự chọn đao. Tía cười, con và Cẩn nhi thật giống
nhau, con gái mà cứ thích đánh đánh giết giết. Coi như lễ chọn đồ muộn,
tía quyết định dạy con đao pháp". (Theo tập tục, khi trẻ em đầy tuổi,
cha mẹ bày lên các loại đồ vật để cho bé chọn, dùng để dự đoán tương lai và sở thích của bé. Loan Loan đã được 3 tuổi nên Dung Diễn mới nói là
muộn).
"Loan Loan năm tuổi, thông minh lanh lợi, lại không thích viết chữ đọc
sách. Một bé gái nhỏ xíu lại thà rằng bắt mười con thỏ chứ không chịu
viết ba chữ.
Thôi được, không thích học thì không học, không có gì quan trọng hơn sự vui vẻ của con".
"Loan Loan tám tuổi, khinh công đao pháp đặc biệt tốt, căn cốt cực tốt,
lại không chịu gắng sức. Hôm nay con lại lười biếng không luyện công,
tía dùng cành trúc đánh con. Mặc dù con không khóc nhưng tía lại thương
không ngủ được. Không ngủ được thì may cho con một chiếc áo da vậy. Năm
đó sư phụ khen tía thông minh tuyệt đỉnh, học đâu hiểu đấy, nhưng riêng
chuyện kim chỉ lại chỉ làm trò cười. Thôi cố làm, chỉ mong đường may
thẳng mịn để không nhục sư môn".
"Tiểu Hắc tinh nghịch ăn mất bông hoa lan chuông lá trắng của tía, đi
ngoài liền ba ngày. Loan Loan ôm tiểu Hắc khóc đỏ cả mũi. Lan chuông lá
trắng ba năm mới nở hoa một lần, Loan Loan, tía cũng rất muốn khóc".
"Tình cờ gặp vua ngựa hoang, chữa khỏi vết thương ở chân cho nó. Ngựa
cũng có trí khôn, Loan Loan và nó thành bạn tâm đầu ý hợp, đặt tên cho
nó là đại Hồng. Đại Hồng, tiểu Hắc, ha ha, đúng là tên hay".
"Loan Loan lại nấu cháo gà rừng, muối cho hơi nhiều. Ăn cháo gà rừng bao nhiêu năm, tay nghề của Loan Loan vẫn không tiến bộ chút nào, thật sự
rất khó ăn".
"Tóc Loan Loan dài rồi. Tía giúp con búi một búi tóc phụ nữ đoan chính,
nhưng chưa được nửa canh giờ lại thành tổ quạ. Thôi thôi, chỉ cần con
vui vẻ là được".
"Sắp đến Tết rồi. Hỏi Loan Loan muốn quà gì, Loan Loan lại không muốn gì cả, chỉ cười tít mắt bám lấy tía, nói chỉ cần tía mãi mãi ở bên Loan
Loan. Trong lòng tía vừa ấm áp vừa áy náy. Loan Loan ạ, chuyện gì tía
cũng có thể đáp ứng con, chỉ có chuyện này là tía không thể hứa được.
Bởi vì tía phải đi cùng một người khác. Đợi đến khi con lớn, tía sẽ phải đi tìm nàng. Trước khi chết, tía luôn hi vọng có thể gặp được nàng một
lần..."
Lật từng trang từng trang, trong quyển sách toàn là những chuyện vặt ở
nhà, không ngờ lại là ghi chép hàng ngày của Dung Diễn. Mỗi một nét bút
đều rất quen thuộc ấm áp.
Tay Loan Loan run nhè nhẹ, ôm quyển sách dán chặt vào ngực, trong mắt đã có ánh sáng long lanh.
"Tìm được trong phòng sách của đại ca, để giữa một đống điển tịch sách
thuốc". Dung Hàm khẽ than một tiếng, trong lòng cũng âm u thương cảm,
lại nhanh chóng cười lên: "Loan Loan, em có một người cha tốt nhất thiên hạ. Huynh ấy hi vọng em vui vẻ hạnh phúc, vì huynh ấy, em cũng phải
chăm sóc bản thân thật tốt, không được có ý nghĩ coi thường mạng sống
của mình nữa. Phải sống thay phần tía em, nếu không huynh ấy sẽ giận".
Sương mù mờ mịt trong mắt Loan Loan, nước mắt tràn ra khỏi viền mắt, lại không kịp rơi xuống đã bị Dung Hàm nhẹ nhàng lau đi.
Dung Hàm cười như ánh nắng sáng ngời ấm áp: "Đừng khóc, không phải anh cố ý chọc em khóc".
Bẻ một miếng bánh rán cho vào miệng nàng, lại cho một miếng vào miệng
mình, nhai xong rồi nói: "Vừa giòn vừa thơm, nhân bánh mằn mặn, có vị
dầu vừng. Đại ca không viết rõ, may mà anh từng ăn loại bánh này, mặc dù làm lần đầu tiên nhưng anh cảm thấy tay nghề của mình cũng không tồi".
Miếng bánh giòn tan vỡ vụn trong miệng, mặc dù không nếm ra mặn ngọt
nhưng lại gợi lên những trí nhớ vị giác trước đây, cảm giác thơm giòn từ lưỡi lan vào trong lòng.
Mắt Loan Loan còn có nước mắt, khóe miệng lại dần dần cong lên, lúm đồng tiền ẩn hiện, cười như trăng non.
Dung Hàm cũng cười nhìn nàng, cười vui vẻ, yên tâm và thỏa mãn.
Những ngày tháng vui vẻ đẹp đẽ này như một giấc mộng đẹp, làm mọi người chỉ muốn sa vào trong đó cả đời không muốn tỉnh lại.
"Loan Loan?" Một âm thanh vang lên cách đó không xa, giọng sang sảng như chuông đồng, lại cố gắng hạ thấp âm lượng, vui mừng và chần chừ không
dám khẳng định.
Loan Loan và Dung Hàm động loạt quay lại, chỉ thấy một người đàn ông to
khỏe như tháp sắt đứng cách đó hơn một trượng, mái tóc rối tung như bờm
sư tử, thân cao tám thước, cơ bắp cuồn cuộn làm bộ quân phục Hắc Vân kị
căng phồng, trên mặt lại là vẻ e dè vì sợ làm kinh động người khác. Hắn
đến gần mấy bước, lo lắng gọi: "Loan Loan?"
Người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài ngang eo, lông mày như than, da trắng như tuyết, đẹp như tiên nữ đó thật sự là cô ấy sao?
Thác Bạt Hồng Đạt cảm thấy tim đập tình thịch va cả vào xương ngực, quả
thực sắp nhảy ra ngoài đến nơi. Mặt đỏ đến tận mang tai, may mà da mặt
hắn đen nên nhìn không rõ lắm.
Gã này đúng là ăn tốt, mấy năm không gặp đã to như con gấu rồi. Loan
Loan nhận ra người đến, nghiêng đầu nhìn hắn, độ cong bên khóe miệng
càng rõ ràng hơn, trong mắt lóe lên một nét cười xảo quyệt.
Nụ cười này quá quen thuộc, mấy năm nay vẫn hiện lên dưới đáy lòng mình, như một mũi dùi đâm vào trái tim, vừa nhớ tới đã đau, đau muốn chết.
Nhìn thấy nụ cười của nàng, dường như nhìn thấy Loan Loan xảo quyệt tinh nghịch trong sáng đáng yêu năm đó. Hắn không còn chút do dự nào, mắt hổ rưng rưng, kích động bước tới mấy bước, dang hai cánh tay sắt ra định
cho Loan Loan một cái ôm đầy tưởng niệm sau thời gian dài không gặp
giống như trước kia.
Cánh tay vừa chạm tới áo nàng lại khẩn cấp dừng lại.
Nàng đã không phải con bé hoang dã năm đó nữa. Nàng đứng đó tha thướt,
mái tóc dài tung bay, như hoa lan trong khe núi, như đóa sen trên mặt
nước, làm mọi người chợt có cảm giác xa cách như chỉ có thể nhìn từ xa
mà không thể khinh nhờn.
Thác Bạt Hồng Đạt nhìn lại chính mình. Mới từ chiến trường quay về lại
chạy thẳng một mạch đến đây, trên người đầy bụi cát, mồ hôi lẫn với mùi
máu tanh, quả thực bẩn đến mức ngay cả chính mình cũng không chấp nhận
được.
Cánh tay miễn cưỡng chuyển một vòng trên không rồi thu lại, sắc mặt khó
xử, Thác Bạt Hồng Đạt gãi đầu lắp bắp: "Loan Loan! Ngươi... gầy đi,
trắng hơn, đẹp... đẹp hơn trước".
Loan Loan không nhịn được bật cười tiến lên, nhẹ nhàng dang hai tay ra chủ động ôm Thác Bạt Hồng Đạt.
Thác Bạt Hồng Đạt cao lớn vạm vỡ, Loan Loan chỉ có thể ôm đến vai hắn.
Nhớ tới cậu bé khi xưa vác đại đao hắc thiết lót tót chạy theo sau lưng
mình, trong lòng Loan Loan mừng mừng tủi tủi. Thác Bạt Hồng Đạt, đã lâu
không gặp, ngươi có khỏe không?
Thân thể Thác Bạt Hồng Đạt cứng đờ, đứng thẳng tắp không dám cử động, trong lòng vừa vui mừng lại vừa đau buồn.
Hắn sớm đã nghe Hầu Hành Tiễn nói, cổ họng Loan Loan đã hỏng, từ đó không nói được nữa.
Lúc biết tin tức này, hắn nổi giận điên cuồng, đại đao hắc thiết ra khỏi vỏ, một đao chém gãy lìa cây cổ thụ trăm năm mười người ôm trước phủ
tướng quân.
Lúc này cúi đầu nhìn hàng lông mi dài mà mềm mại của Loan Loan, Thác Bạt Hồng Đạt chợt trở nên nhạy cảm, dường như nghe thấy câu hỏi của nàng,
thấp giọng đáp: "Loan Loan, ta rất ổn, ăn được nhiều, ngày càng khỏe,
giết địch lập công không hề bị thương, giờ đây đã là Dực Uy tướng quân
của Hắc Vân kị".
Hắn hít vào một hơi, lại nói cực kì nghiêm túc: "Trong lòng ta, ngươi
vĩnh viễn là Loan Loan đột nhiên từ dưới nước chui lên trên núi Tuyết
Phong, không ai có thể sánh với ngươi được".
Hai câu không liên quan gì đến nhau, nhưng Loan Loan lại nghe hiểu được. Hắn muốn nói với mình, câm cũng không quan hệ, không có vị giác không
quan hệ, võ công hoàn toàn biến mất không quan hệ, thậm chí trở nên xấu
xí tàn tật cũng không có quan hệ gì. Ngươi vĩnh viễn là Loan Loan ta gặp lần đầu tiên, vĩnh viễn!"
Rất nhiều năm đã qua, Thác Bạt Hồng Đạt vẫn giống như trước, đứng về
phía nàng không cần lí do, còn cố chấp hơn cả thiêu thân lao vào lửa,
khóc cùng nàng, cười cùng nàng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xắn tay áo
đánh nhau vì nàng.
Cảm ơn ngươi, Thác Bạt Hồng Đạt!
Loan Loan cắn môi, cố gắng ép nước mắt chảy ngược vào trong, ngẩng đầu cho Thác Bạt Hồng Đạt một nụ cười rạng rỡ.
"Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi đến có việc gì?" Dung Hàm biết giờ đây chiến
sự khẩn cấp, Thác Bạt Hồng Đạt đột nhiên rời khỏi chiến trường, ra roi
thúc ngựa chạy đến đây mà quần áo cũng không kịp thay, tất nhiên là phải có chuyện quan trọng.
"Ta đến tìm Loan Loan". Thác Bạt Hồng Đạt nhớ tới việc chính, sắc mặt
nghiêm lại: "Không, ta tới là để tìm Loan Loan đi cứu mạng hắn".
"Hắn là ai?" Dung Hàm hỏi.
Thác Bạt Hồng Đạt yên lặng một lát, lời nói chậm rãi mà nặng nề: "Hắn là Lâu Dự. Loan Loan mà không đi, sợ rằng hắn sẽ chết".