Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 2 - Chương 10



Hôm nay là lịch huấn luyện cưỡi ngựa bắn cung thường lệ. Trước khi dẫn đội kị binh của tiên phong doanh tiến vào hoang mạc, Lâu Dự đi một vòng như ma xui quỷ khiến đến thao trường của cung tên doanh.

Từ xa xa đã nhìn thấy một tên lính tí hon đang trợn mắt nhe răng nhếch miệng kéo dây cung.

Lưu Chinh há hốc mồm. Đây... đây... đây đúng là thằng nhóc hoang dã vừa đen vừa hôi đó sao?

Mái tóc đen rối bù mặc dù được chải không chỉnh tề lắm nhưng tốt xấu cũng đã buộc gọn gàng trên đỉnh đầu lộ ra cái trán trơn bóng. Da vẫn đen như cũ, nhưng sau khi tắm rửa đã không còn bụi bặm. Mũi miệng xinh xắn, đôi mắt như chấm mực, cả người như cỏ non tre xanh, toát ra vẻ tươi vui mát mẻ.

"Tặc tặc, tiểu quỷ này tắm rửa sạch sẽ lại càng xem càng Tặc tặc". Lưu Chinh cười nói.

Còn chưa nói xong, Loan Loan đã bắn ra mũi tên cuối cùng, tiếc là mũi tên này vẫn chỉ bay được một nửa quãng đường đã rơi xuống đất.

Cô bé vừa lầm bầm vừa xắn tay áo quá dài lên, đưa tay sờ ống tên, không có gì. Đưa mắt nhìn chiếc bia phía trước, cũng không có gì. Cô bé ngạc nhiên nhìn lại lần nữa, tất cả mọi mũi tên đều nằm ngủ ngon lành trên đường đến bia.

Nghe thấy tiếng than khóc đau lòng của giáo viên, Loan Loan cảm thấy hết sức mất mặt, nổi giận đùng đùng chạy tới định nhặt tên lên, lại bị ống quần quá dài làm vướng chân. Dù có khinh công hơn người nhưng cô bé vẫn không tránh được ngã sấp mặt.

Lâu Dự không nhịn được cao giọng cười to, nói với Lưu Chinh: "Xem ra hôm nay không cần ném nó xuống sông Thú làm sủi cảo nữa, nó đã tự biến thành sủi cảo nặn bằng bùn rồi".

Ánh mắt sắc như dao của Loan Loan căm hận nhìn tới.

Lâu Dự cười to, kéo cương ngựa, quay đầu ngựa lại phi nhanh mà đi.

***

Mặt trời lặn dần trên đại mạc, ánh tà dương như trải vàng, các quân sĩ đứng sừng sững trên tường thành xây bằng gạch xanh đều như được dát một lớp bột vàng toát ra vẻ trang nghiêm cổ kính.

Tiếng vó ngựa rộn ràng, kị binh về muộn.

Chiến đội chủ lực chia nhánh trở về đại doanh, Lâu Dự dẫn mấy thân vệ chạy qua cổng thành, ngựa không dừng vó chạy theo đường cái thẳng đến phủ tướng quân.

Đến cửa phủ, người trông ngựa đã đứng chờ sẵn. Lâu Dự xoay người xuống ngựa, ném cương ngựa cho người trông ngựa rồi đi thẳng vào nội đường. Cùng các tướng sĩ lăn lộn bùn đất cả ngày, lúc này chàng rất cần ăn một bữa thật ngon, tắm rửa, nghỉ ngơi thả lỏng.

Cẩm Tú đã chuẩn bị từ trước, vừa thấy thế tử đến liền gọi nhà bếp đưa thức ăn lên.

Hươu khô nướng, bò xiên nướng, cá bạc hấp, lườn vịt rang, canh cá viên bạch ngọc... Mấy món ăn trong đó được mang từ phủ Lăng Nam vương ở Thượng Kinh tới, cô ta tự tay làm.

Cẩm Tú xới một bát cơm cho Lâu Dự, vẻ mặt đắc ý, đứng bên cạnh đầy chờ mong. Nếu được thế tử điện hạ khen một câu thì chẳng khác nào đã trúng thưởng lớn.

Không ngờ Lâu Dự cởi mũ giáp, thay một bộ áo bào thoải mái đi ra, ngồi xuống nhìn qua bàn ăn, vừa cầm lấy đũa lại đặt xuống, nói bất mãn: "Bánh ngọt đâu? Hôm nay sao không có bánh ngọt?"

Cẩm Tú đầy chờ mong lập tức như đèn hoa tết thượng nguyên đột nhiên bị đâm thủng một lỗ, gió thổi vào vù vù, bối rối nói: "Hôm qua vừa làm mười chiếc bánh hạt thông, nô tì sợ thế tử ăn nhiều bánh ngọt sẽ ngấy nên hôm nay không làm, chỉ chuẩn bị canh mật ong đậu đỏ để tráng miệng sau khi ăn xong".

Trước mắt Lâu Dự hiện lên một khuôn mặt dính đầy bánh ngọt đang ăn ngấu nghiến, nét cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt chàng: "Làm sao mà ngấy được. Ta thấy có ăn bao nhiêu cũng không ngấy".

Cẩm Tú ngọt lịm trong lòng, thầm nghĩ gần đây thế tử thay đổi khẩu vị, các loại bánh ngọt thay đổi liên tục, lúc ăn cơm lại không hề đọng vào, ngày nào cũng bảo cô ta đóng hộp mang tới quân doanh, chắc chắn là để ăn vặt sau khi luyện binh. Không ngờ thế tử điện hạ tuấn tú oai hùng cũng thích ăn đồ ăn vặt, đúng là bình dị gần gũi gắn bó với nhân dân.

Nghĩ vậy, Cẩm Tú cười ấm áp, nói giòn tan: "Nô tì nghĩ mùa thu trời hanh, hoa quế thanh ngọt mát mẻ, hôm nay làm bánh hạt dẻ chưng đường hoa quế vậy".

Lâu Dự gắp một miếng thức ăn, ờ một tiếng, thầm nghĩ bất kể bánh gì cũng được, chỉ cần là bánh ngọt thì tiểu quỷ đó đều ăn sạch không thừa chút nào.

Cẩm Tú càng vui mừng khôn xiết, ý chí sục sôi. Thích ăn bánh ngọt mình làm, còn không kén ăn, thế tử điện hạ đúng là dịu dàng tri kỉ.

Lâu Dự đâu biết tâm tư rực rỡ muôn màu của tiểu thị nữ. Chàng gắp một miếng hươu khô, suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Ngươi có biết may quần áo không?"

Cẩm Tú đang mê mẩn ngắm gương mặt hoàn mỹ như điêu khắc của thế tử điện hạ, bất chợt nghe thế tử hỏi, vội vàng giấu ánh mắt lấp lánh ánh sao, chỉnh lại vẻ mặt, nói với một thái độ chuyên nghiệp: "Biết, nô tì đã được học một chút nữ công đơn giản ở vương phủ".

"Vậy thì tốt". Lâu Dự rất vui vẻ, lần đầu tiên cảm thấy việc mẹ ngàn dặm đưa Cẩm Tú đến đây cũng không phải là quá tệ, người đưa tới vừa biết làm bánh ngọt, lại biết may quần áo, đúng là rất hữu dụng.

Chàng hài lòng chỉ một bộ quân phục thường dùng của Hắc Vân kị để trên ghế, nói: "Sửa nhỏ lại, ngày mai phải xong".

Cẩm Tú cầm bộ quân phục, nói nghi hoặc: "Điện hạ, đây đã là cỡ nhỏ nhất rồi".

Lâu Dự không thèm ngước mắt lên: "Sửa nhỏ nữa".

"Cần sửa... nhỏ đến mức nào?" Cẩm Tú lấy can đảm hỏi. Trong Hắc Vân kị có binh lính nhỏ như vậy sao? Không cho cô ta một kích cỡ rõ ràng thì biết sửa thế nào?

Lâu Dự đặt đũa xuống, đứng lên, tay phải giơ lên ngang vai, bàn tay úp xuống: "Chiều cao đến đây".

Lại nhìn Cẩm Tú, chàng mím môi nói: "Gầy hơn ngươi hai cỡ".

Chàng đã ôm tiểu quỷ đó, vì vậy biết rất rõ chiều cao và khổ người của Loan Loan, lời nói như quân lệnh, chém đinh chặt sắt không hề có một chút do dự.

Gương mặt Cẩm Tú hơi tròn, dáng người đầy đặn, bình thường rất hận người nào nói mình béo, rất hâm mộ những người đẹp thân hình nhẹ nhàng như phi yến. Lúc này bị câu nói cuối cùng của thế tử điện hạ tấn công nặng nề, lòng nhiệt tình lập tức như nước chảy về đông, buồn bã đau lòng dạ một tiếng rồi ôm bộ quân phục đi.

Lâu Dự hoàn toàn không để ý tới tâm tình thay đổi nhanh chóng của tiểu thị nữ nhà mình, tâm tư lại bay tới chốn hoang sơ ngoài mười dặm.

Đêm đó chờ một đêm mà người thổi sáo không xuất hiện. Tiếng sáo trên Dị Thiên Nhai cũng không còn vang lên nữa, lúc nào lại phải đi lần nữa xem sao. Sau khi thái tử Minh kế vị, tướng lĩnh quân biên phòng Đại Sóc bị thay đổi, sợ rằng sẽ có biến, sau đó phải triệu tập đám Lưu Chinh để thương nghị... Còn nữa... còn nữa... Ờ, tiểu quỷ đó bây giờ đang làm gì?

Tiểu quỷ đó bây giờ đang chửi bới.

Loan Loan ngồi trên thành chuồng ngựa, nhìn đầu ngón tay sưng vù như củ cải của mình, ấm ức muốn khóc. Đã có hai bọng nước bị rách rồi.

Dây cung cứng mà sắc, kéo vài ngày, bàn tay rộp đầy bọng nước, rộp lại rách, rách lại rộp tiếp, đầu ngón tay đã không còn hình dạng ban đầu.

Nghĩ đến dáng vẻ Lâu Dự đứng như tùng thoải mái kéo cung, Loan Loan mặt như đưa đám, thầm nghĩ da người này phải dày đến mức nào?

"Không chơi nữa". Loan Loan nhảy xuống thành chuồng ngựa, hạ quyết tâm bỏ đi. Dù sao cũng không có hành lí gì, chỉ cần cưỡi đại Hồng là đi luôn được.

Cô bé nhẹ nhàng huýt một tiếng sáo như ăn trộm, đại Hồng đang vui sướng nhai cỏ khô đột nhiên ngẩng đầu. Nhìn thấy Loan Loan vẻ mặt thậm thà thậm thụt đưa tay vẫy cách đó không xa, đại Hồng rất không cam lòng từ bỏ đống cỏ khô ngon miệng, lắc đầu vẫy đuôi chạy tới.

Con ngựa vàng đốm trắng của Triệu Vô Cực vội vàng theo sát đằng sau. Từ khi bị Loan Loan dụ dỗ đi theo, con ngựa vàng đốm trắng đã vô lương tâm vứt bỏ Triệu Vô Cực, mặc kệ hắn gọi thế nào cũng không chịu về, theo Loan Loan lêu lổng với thái độ cực kì kiên quyết. Nhưng không phải nó đã chuyển sang nhận Loan Loan làm chủ nhân, quan điểm của nó không phải thế, chủ nhân của nó bây giờ là... đại Hồng.

Trước tình hình này, Loan Loan cũng cực kì hoang mang, bởi vì đại Hồng và Hoàng Long đều là ngựa đực. Hoàng Long vẫy đuôi vội vàng đi theo đại Hồng như thế thật sự làm mọi người nhìn rất chướng mắt.

Có một hôm Loan Loan không thể chịu nổi nữa, ngồi xuống trước mặt đại Hồng và Hoàng Long tận tình khuyên bảo: "Ta nói này, các ngươi đều là ngựa đực, như vậy là sẽ không có kết quả".

Đại Hồng ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo phun phì phì. Làm sao? Vua ngựa hoang ta đây hấp dẫn kinh người, làm điên đảo mọi... ngựa, hoa gặp hoa nở, ngựa thấy ngựa yêu không được à? Thu một fan làm tiểu đệ thì ngươi ghen tị à?

Ngựa vàng đốm trắng vẫy đuôi, đôi mắt to như chuông đồng lộ ra vẻ thâm trầm sâu sắc. Đừng lo chuyện không đâu, cảm tình của chúng ta ngươi không hiểu đâu!

Loan Loan kinh ngạc ngã bệt xuống đất, cam chịu số phận quyết định không còn để ý đến hai con ngựa dở hơi này nữa.

Cho nên lúc này Loan Loan định bỏ đi với đại Hồng, trong đầu suy nghĩ rất từ bi. Dù sao mình cũng không có bất cứ áy náy gì với Triệu Vô Cực, thôi thì tiện tay mang con ngựa đốm trắng theo, giải cứu nó ra khỏi nước sôi lửa bỏng.

Tung người lên lưng đại Hồng, Loan Loan dùng tay ra hiệu chạy trốn. Không ngờ đại Hồng chỉ cào móng xuống đất, không nhúc nhích.

Loan Loan không biết sau lần đánh cuộc trên thảo nguyên Dã Tây đó, năng lực chấn động lòng người mà chiến mã của Hắc Vân kị thể hiện ra đã tấn công lòng tự trọng của đại Hồng rất nặng nề.

Thế nào là hùng phong vạn trượng? Thế nào là khí thế ép người? Thế nào là thiết huyết oai hùng? Chính là thế này!

Làm ngựa phải làm được như vậy!

Từ đó trở đi, đại Hồng rơi vào một tâm tình cực kì phức tạp, mất mát, thán phục, hâm mộ, biết nhục để phấn đấu vươn lên. Nó im lặng liệt Truy Phong vào mục tiêu phải vượt qua. Bởi vì nó hiểu rất rõ, là một thần câu, theo đứa bé con hoang dã trên lưng này kiếm ăn đợi chết là không có tương lai, tỏ ra quá không biết phấn đấu, quá không có tiền đồ, quá mất giá trước mặt Truy Phong.

Chẳng lẽ sau này thấy Truy Phong, nó vĩnh viễn phải cụp đuôi tránh đường?

Không được!

Đại Hồng càng nghĩ càng cảm thấy phải theo đuổi giá trị đời ngựa của mình trên chiến trường rộng lớn, cho nên nó không muốn đi, rất không muốn đi.

Thời gian này Loan Loan mỗi ngày phải tranh đấu một mất một còn với cung với tên, cô bé không phát hiện sự thay đổi trong tâm tình của đại Hồng, cũng không biết được hùng tâm của vua ngựa hoang.

Lúc này thấy đại Hồng không động, Loan Loan thẹn quá hóa giận, ngón tay run rẩy: "Ta còn bỏ cả bánh ngọt, ngươi... ngươi... ngươi không ngờ còn lưu luyến mấy mớ cỏ khô đó?"

Đại Hồng căn bản không muốn giao tiếp với cô nàng hỏng não này nữa, hất mông lên. Loan Loan không đề phòng, lập tức bị hất xuống đất, cả người dính đầy bụi bặm, ngồi trên mặt đất khóc không ra nước mắt.

Tiểu Hắc không biết từ đâu chạy đến, vứt miếng gà nướng trong miệng, cọ đầu vào người Loan Loan.

Loan Loan thấy rất an ủi, ôm tiểu Hắc, vuốt lông cổ nó: "Tiểu Hắc, ngươi vẫn là tốt nhất, ngươi cùng ta chạy trốn khỏi đây đi!"

Tiểu Hắc quả nhiên rất nghĩa khí, không hề ậm ờ, quay lại cạp miếng gà nướng lên chạy luôn.

Chạy được hai bước, tiểu Hắc nghiêng đầu suy nghĩ, nhả miếng gà nướng ra, chui đầu vào đống cỏ khô. Chỉ chốc lát sao nó đã chui ra, đầu bám đầy cỏ khô, cạp một miếng thịt hươu khô đi ra, đặt xuống bên cạnh miếng gà nướng. Sau đó nó lại lao vào chuồng ngựa, hai chân trước ra sức bới đất, đào ra nguyên một cái chân cừu, cạp đến xếp bên cạnh miếng thịt hươu khô và gà nướng. Nhìn đông nhìn tây, nó lại chuẩn bị lao vào trong nhà cỏ...

"Dừng lại!" Loan Loan đau lòng nhức óc, lao tới đè đầu con báo đen xuống: "Mày định mang hết những thứ này đi à?"

Tiểu Hắc gật đầu rất vô tội, có gì không đúng sao? Những thứ này đều là bảo bối của ta, có dễ gì dành dụm được đâu? Phải biết đến đây ta mới có thể dành dụm được ít khẩu phần, trước kia đi theo ngươi, ăn bữa sớm không biết bữa tối ra sao, đúng là nghèo rớt mùng tơi. Đừng có xem thường loài báo bọn ta, dưới vuốt có đồ ăn, trong lòng không phải sợ, điều này bọn ta vẫn biết được.

Loan Loan nhìn đại Hồng, lại nhìn tiểu Hắc với vẻ mặt thất vọng. Cô bé đã tính sai một việc, một kẻ tham ăn có nuôi lớn cũng vẫn chỉ là một kẻ tham ăn, cho dù nó là một con báo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.