Loan Loan tươi cười rạng rỡ, hả lòng hả dạ, tay nghề nấu cháo của mình đúng là hạng nhất mà, bằng không tại
sao tía ăn bao nhiêu năm mà không chán? Ngay cả người khó tính ăn uống
này cũng phải khen ngon, xem ra đúng là ngon thật.
Thác Bạt Đương Đương đứng bên cạnh, thấy trong mắt Lâu Dự chỉ có Loan
Loan, ngay cả khóe mắt cũng không hề liếc về phía mình lấy một lần. Thác Bạt Đương Đương luôn được đàn ông trong tộc ái mộ, đâu chịu nổi sự lạnh nhạt như vậy, trong lòng vừa giận vừa buồn, hung tợn trợn mắt nhìn Loan Loan, sau đó giậm chân, quay đầu thở hổn hển chạy ra khỏi hang.
"Đương Đương!" Thác Bạt Tư ngán ngẩm gọi một tiếng. Ánh mắt ông ta sắc
bén, sao lại không nhìn ra tâm tư của cháu gái? Người Sơn Dương thẳng
thắn cởi mở, chuyện nữ theo đuổi nam không hề hiếm lạ. Đứa cháu gái bảo
bối này của mình vừa tròn đôi tám, cũng đã đến tuổi tìm chuyện cưới xin. Các dũng sĩ trong tộc ngoài tộc đến cầu thân nườm nượp không ngớt,
nhưng nó từ nhỏ đã mắt cao hơn đầu, không xem trọng người nào, nhất
quyết muốn tìm một anh hùng thật sự.
Giờ đây tình cờ gặp được một nhân vật tao nhã tuấn tú như thế tử Lăng
Nam vương, thảo nào sau khi nhìn thấy chàng, Đương Đương suốt ngày chạy
đến chỗ chàng dưỡng thương trong hang đá.
Nếu như hai bên đều có tình, Thác Bạt Tư đương nhiên tán thành cả hai
tay. Mặc dù thân phận và địa vị của thánh nữ bộ lạc Sơn Dương và thế tử
Lăng Nam vương vẫn khác nhau một trời một vực, ngôi chính phi là điều dù thế nào cũng không dám trông chờ, nhưng cho dù vào vương phủ làm một
thứ phi cũng đã là may mắn của Đương Đương.
Nhưng giờ đây xem ra hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, tâm tư của cháu gái mình sợ là phải trôi theo dòng nước.
Nhìn bóng dáng cháu gái đi xa dần, Thác Bạt Tư thầm thở dài, nói áy náy: "Đương Đương sinh ra ở vùng núi, không hiểu quy củ, mong thế tử thứ
lỗi".
Lâu Dự lắc đầu: "Không sao".
Loan Loan đặt một chiếc cái gối vào sau lưng chàng, đỡ chàng dựa vào.
Thấy hôm nay khí sắc chàng tốt hơn hôm qua nhiều, Loan Loan hết sức vui
mừng: "Nhờ có Thác Bạt gia gia diệu thủ hồi xuân, cho ông uống thuốc,
còn khâu cho ông nữa, hôm nay quả nhiên đã khá hơn nhiều rồi".
Lâu Dự gật đầu: "Từ lâu đã nghe truyền ấn trưởng lão Sơn Dương y thuật cao minh, quả nhiên danh bất hư truyền".
Thác Bạt Tư nói: "Thế tử và tiểu tướng quân Loan Loan quá khen. Lần này
thế tử bị thương rất nặng, nhờ có tiểu tướng quân Loan Loan kịp thời lấy rễ cỏ tranh cầm máu chống viêm, lại nghĩ cách hạ sốt cao, hơn nữa thế
tử có sức khoẻ tốt nên mới vượt qua được nguy hiểm".
Sau khi biết thân phận Lâu Dự, lại thấy Lâu Dự và Loan Loan rất thân
mật, quan tâm đến nhau, truyền ấn trưởng lão Thác Bạt Tư đoán thân phận
của Loan Loan cũng không thấp, rất có thể là con cháu thế gia nào đó có
giao hảo với phủ Lăng Nam vương, được đến Hắc Vân kị rèn luyện, vì thế
đã tự ý đổi cách xưng hô, từ tiểu anh hùng chuyển thành tiểu tướng quân.
Không ngờ Loan Loan lại vuốt tóc, cười hì hì xấu hổ: "Thác Bạt gia gia,
tôi không phải tiểu tướng quân gì, tôi là một tiểu mã phu".
Thác Bạt Tư sững sờ, cực kì kinh ngạc, nhưng dù sao cũng là người từng
trải hiểu đời, lập tức thản nhiên cười nói: "Tiểu huynh đệ đã cứu tộc
nhân của ta, nghe mẹ Hổ nhi nói tiểu huynh đệ công phu cao cường, là
người hiệp nghĩa, bất kể tiểu huynh đệ có thân phận gì, trong lòng người Sơn Dương bọn ta, tiểu huynh đệ chính là tướng quân và anh hùng thật
sự".
"Thật không? Tôi thật sự giống tướng quân sao?" Loan Loan được khen
ngợi, vui như mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở, dương dương tự đắc nhìn
về phía Lâu Dự.
Thấy Loan Loan vui vẻ, gương mặt rạng ngời sáng chói mắt, Lâu Dự cười
thầm tiểu quỷ này đúng là ưa nịnh, ho mấy tiếng rồi nói: "Loan Loan,
cháo gà rừng vừa nãy rất ngon. Đi lấy cho ta bát nữa".
Loan Loan biết Lâu Dự cần bàn bạc việc quân với Thác Bạt Tư, mình không
hiểu và cũng không giúp được, liền vui mừng nghe lời đi ra: "Được. Tôi
nấu thêm ít nữa, nhân tiện đi thăm Hổ nhi và mẹ Hổ nhi".
Đợi Loan Loan đi xa, Lâu Dự mới nhìn về phía Thác Bạt Tư, nghiêm mặt
nói: "Quân Sóc đã điều trọng tiễn xạ đội đến đây. Sơn Dương hiện rất
nguy hiểm. Ta cũng không ngờ quân Sóc lại không tiếc dùng trọng binh vây quét Sơn Dương".
Thác Bạt Tư lo lắng: "Trọng tiễn xạ đội mấy ngày trước mới đến, trước đó chỉ có quan binh châu phủ bình thường vây núi. Bọn ta đọ sức với chúng
trong núi, nhìn chung là không có gì vất vả. Nhưng trọng tiễn xạ đội vừa đến, tình hình đã lập tức thay đổi, bọn ta lập tức rơi xuống hạ phong.
Trọng tiễn của chúng thật sự quá lợi hại, các dũng sĩ của bọn ta chỉ cần bị phát hiện hành tung là sẽ bị trọng tiễn rợp trời ngập đất bắn chết,
hoàn toàn không thể nào áp sát. Mấy ngày nay chết quá nhiều người, bọn
ta mới bị ép trốn vào bãi săn này".
Ánh mắt Lâu Dự loé sáng: "Trưởng lão vừa nói vài ngày trước trọng tiễn xạ đội mới đến?"
Thác Bạt Tư khẳng định: "Không sai, chính là ba ngày trước".
Ba ngày trước chính là thời gian Lâu Dự dẫn quân từ thành Lương Châu
xuất phát tiếp viện. Lâu Dự suy nghĩ chốc lát, trong lòng chợt sáng như
tuyết, cười lạnh nói: "Thì ra bọn chúng đến là nhằm vào ta".
Ban đầu Thác Bạt Tư cũng vô cùng khó hiểu. Vì sao quân Sóc lại coi trọng Sơn Dương như vậy? Sơn Dương mặc dù đứng đầu mười hai bộ lạc ở núi
Tuyết Phong, thuế phú hàng năm nộp lên rất nặng, nhưng trong mắt Đế quân nước Sóc thì thật sự không đáng để ý. Đối phương gây ra động tĩnh lớn
như vậy quả thực làm mọi người không hiểu sự tình ra sao. Giờ đây nghe
Lâu Dự nói vậy, Thác Bạt Tư mới chợt hiểu, đồng thời lại càng thêm lo
lắng. Giờ đây thế tử Lăng Nam vương thân bị trọng thương, đối phương lại là trọng tiễn tinh binh. Nếu thế tử chết trận trong chiến dịch lần này, hoàng đế Đại Lương tất nhiên tức giận, đến lúc đó Sơn Dương tiến thoái
lưỡng nan, vừa bị Đại Sóc coi là kẻ phản bội, lại bị Đại Lương giận cá
chém thớt, đứng giữa hai nước lại không được nước nào che chở, chỉ sợ
khó thoát khỏi họa diệt tộc.
Nghĩ đến đây, một ý nghĩ thoáng qua trong lòng như một tia chớp. Nếu lúc này đầu hàng, giao thế tử Lăng Nam vương cho Đại Sóc sẽ là một đại
công, không biết chừng Đế quân nước Sóc sẽ vui mừng, người Sơn Dương từ
đây sẽ được an toàn. Dù ông ta rất khôn ngoan, nhưng nghĩ đến một việc
lớn khó lựa chọn như thế, sắc mặt vẫn khó tránh khỏi đăm chiêu, ánh mắt
thoáng lộ vẻ âm hiểm.
Lâu Dự là một người ra sao? Chàng chỉ quan sát sắc mặt đã biết Thác Bạt
Tư đang nghĩ gì. Chàng khẽ ho vài tiếng, nói lạnh lùng: "Trưởng lão đang nghĩ có nên giao bản thế tử cho quân Sóc để giữ bình an cho người Sơn
Dương đúng không?"
Ánh mắt cay độc, một lời đúng tim đen.
Thác Bạt Tư kinh hoàng sợ hãi, sắc mặt đại biến, lập tức quỳ hai gối xuống, thấp thỏm không yên: "Thác Bạt Tư không dám".
Ngươi dám lắm!
Lâu Dự thầm nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại ung dung, giọng nói thậm chí
còn mang vẻ tán thưởng: "Hiểu rõ đối phương muốn gì mới có thể làm điều
mà đối phương không muốn. Mưu kế trưởng lão suy nghĩ thật sự rất diệu,
bản thế tử bội phục".
Chàng vừa mỉa mai vừa khen ngợi, câu chữ sắc bén. Thác Bạt Tư cảm thấy
ánh mắt Lâu Dự như có thể nhìn thấu lòng người. Tâm tư của mình không có chỗ ẩn trốn dưới ánh mắt chàng. Nhưng ông ta lại không hiểu rốt cuộc
đối phương đang nghĩ gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, không dám đáp lời.
Thấy không khí đã đủ căng thẳng, Lâu Dự chậm rãi nói: "Sơn Dương mặc dù
là bộ lạc đứng đầu mười hai bộ lạc núi Tuyết Phong, nhưng lúc quy thuận
nước Sóc vẫn chưa được sắc phong, tộc nhân nhiều năm khổ vì lao dịch
thuế phú. Người nước Sóc không hề coi các ngươi là người một nhà, bọn
chúng chỉ coi các ngươi là đàn chó mặc cho chúng sai khiến mà thôi. Ân
Minh là người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo. Lần này Sơn Dương bị vây
quét, nước Sóc hành động cay độc, đã có lòng diệt tộc Sơn Dương, chẳng
lẽ ngươi không nhìn ra?"
Sắc mặt Thác Bạt Tư lúc xanh lúc trắng. Đế quân nước Sóc máu lạnh đa
nghi, thủ đoạn với phản thần lại càng ác độc. Trong vụ cung biến hai năm trước, Ân Minh lên ngôi, dùng bàn tay sắt quét sạch trong ngoài triều.
Hễ là triều thần đứng đối lập với hắn, cho dù là nguyên lão ba triều hay trọng thần trong quân đều bị hắn lần lượt đánh đổ không lưu tình chút
nào, tru di chín tộc. Hành động này khi đó làm khiếp sợ thiên hạ, từ đó
lập nên uy quyền đế vương, không có người nào dám nghi vấn.
Một người như vậy sẽ bỏ qua cho tộc nhân Sơn Dương đã từng phản bội hắn
hay sao? Mà khi đó không có Hắc Vân kị làm chỗ dựa, quân Sóc muốn xoá sổ Sơn Dương cũng dễ dàng như giẫm chết một con kiến. Đổi lấy an toàn cho
Sơn Dương chẳng qua chỉ là mong muốn của một phía, ngay cả cơ hội đàm
phán cũng sẽ không có.
Thấy sắc mặt Thác Bạt Tư mưa nắng thất thường, Lâu Dự cố nén đau nhức vì vết thương, hít sâu một hơi, tiếp tục nói: "So với nước Sóc, Đại Lương
ta đối đãi các ngươi thế nào, tất cả các tộc nhân Sơn Dương đều thấy.
Đây là lòng người. Nếu trưởng lão có thể cùng Hắc Vân kị của ta nắm tay
đánh lui quân Sóc, không chỉ tộc nhân Sơn Dương có thể được bảo vệ, ta
còn sẽ xin hoàng thượng hạ chỉ gia phong, từ đây người Sơn Dương không
cần trốn tránh trong rừng núi như dã nhân để người khác coi thường nữa".
Trong lòng có trăm ngàn ý nghĩ cân nhắc lợi hại, Thác Bạt Tư lựa chọn từ ngữ, hỏi vấn đề lo lắng nhất trong lòng: "Hiện nay Sơn Dương bị vây,
tình thế nguy ngập. Nếu không thể phá vây, chỉ sợ còn chưa nghĩ đến
chuyện phong thưởng sau này thì đã bị diệt tộc rồi".
Lâu Dự gật đầu, mỉm cười nói: "Cho nên bản thế tử mới khen trưởng lão
mưu trí lo xa. Đã không thể chủ động xuất kích thì không bằng ôm cây đợi thỏ. Quân Sóc mặc dù đông người nhưng không quen địa hình, nơi này là
bãi săn của người Sơn Dương, vậy chúng ta hãy chơi trò lập rào đi săn.
Giờ đây mục tiêu chủ yếu của quân Sóc là ta, trưởng lão có thể tiết lộ
thông tin, nói thế tử Lăng Nam vương còn sống, hiện đang dưỡng thương ở
đây, không sợ bọn chúng không tự chui đầu vào rọ".
Nghe tới đây, Thác Bạt Tư cảm thấy người trước mặt tâm tư tinh tế, suy
đoán chính xác, dường như nhìn thấu lòng người. Tất cả suy nghĩ đều rất
vững chắc, liền mạch với nhau, dường như tất cả tình hình đều nằm trong
khống chế của người này, trí tuệ không giống người thường. Nếu đối địch
với một người như vậy thì thật sự là quá đáng sợ. Huống hồ trước đây
người Sơn Dương bị giết vô số, đã kết thâm thù đại hận với quân Sóc, cho dù ông ta muốn hàng thì tộc nhân cũng chưa chắc đã đồng ý. Đánh giá
trước sau, vẻ quyết đoán loé lên trong mắt, Thác Bạt Tư nói như chém
đinh chặt sắt: "Thế tử nói rất đúng. Lần này Sơn Dương tử chiến đến
cùng, nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ thế tử chu toàn".
Nhìn vẻ mặt ông ta, Lâu Dự biết ông ta không còn do dự nữa, thở phào nhẹ nhõm, gật đầu biểu thị tán thưởng: "Trưởng lão xem xét thời thế, nhất
tâm suy nghĩ vì tộc nhân, đúng là hiếm thấy".
Tâm ý đã quyết, Thác Bạt Tư không còn suy nghĩ miên man nữa, toàn tâm
toàn ý suy nghĩ phương án tác chiến, sau đó hỏi: "Theo những gì thế tử
đã nói, dẫn đối phương vào bãi săn của ta, về địa hình và cạm bẫy thì
quả thật chúng ta chiếm ưu thế, nhưng trọng tiễn của đối phương thật sự
lợi hại, không biết thế tử có biện pháp đối phó hay không?"
Lâu Dự nói lạnh lùng: "Biện pháp thì đương nhiên là có"