Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 3 - Chương 7



Tiếng chém giết rung trời vang lên trên ốc đảo nhỏ bé. Hắc Vân kị mặc dù đông người, lại lấy khỏe đánh mệt, nhưng đối phương là giặc cùng đường, mỗi kẻ đều mới bò từ cát lún ra, gần như đã là người từng chết một lần.

Như mãnh thú sắp bị kéo ra lò mổ, không phản kháng nhất định sẽ chết, phản kháng có lẽ còn có đường sống, tất cả mọi tàn binh đều đỏ cả mắt, liều mạng lao tới.

Thống lĩnh kị binh nghiến răng nghiến lợi, hùng hổ vung đao chem về phía Lâu Dự.

Bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần giết được thế tử Lăng Nam vương, chắc chắn ý chí chiến đấu của Hắc Vân kị sẽ tan rã, không đánh tự tan.

Khóe miệng Lâu Dự lộ ra một nụ cười lạnh, kéo Loan Loan đứng bên cạnh ra phía sau, rút đao nghênh địch.

Keng! Hai lưỡi đao chém vào nhau bắn ra mấy đốm lửa mắt thường nhìn thấy được. Không đợi đối phương biến chiêu, Lâu Dự khẽ động cổ tay, ánh đao mở rộng, rợp trời ngập đất, cuồn cuộn không ngừng, tạo thành một màn sáng, như thác nước từ trên trời trút xuống.

Thống lĩnh kị binh long hành hổ bộ, đỡ liền mấy đao. Hắn tự phụ lực cánh tay, thấy Lâu Dự trẻ tuổi, thoạt nhìn cao ráo gầy gò, đoán lực cánh tay Lâu Dự không bằng mình, vì vậy có ý đồ dùng sức mạnh đánh văng đao của chàng.

Không ngờ sau khi liên tục cứng đối cứng đốn mấy đao của đối phương, đối phương hoàn toàn không bị chấn động, chính mình lại thấy cánh tay đau nhức, không khỏi kinh ngạc trong lòng, biết đối phương mặc dù trẻ tuổi nhưng lại có nội lực thâm hậu, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Lại thấy tình hình không ổn, những chiêu sau đó đều là sát chiêu ngươi chết ta cũng sống không nổi, mỗi chiêu là một lần liều mạng.

Lâu Dự đương nhiên không chịu liều mạng với hắn, thanh đao trong tay chàng biến ảo khôn lường, hiểm ác cay độc, từng chiêu ổn định, từng thức nối liền. Mặc dù là chiêu thức giết người tàn nhẫn cay độc, trong tay chàng lại trở nên hoa mĩ vô hạn, như mây trên núi sau cơn mưa, làm người ta cảm thấy tiêu dao tự tại.

Một người lửa giận bừng bừng, giết đỏ cả mắt rồi, một người ánh mắt chăm chú, tính trước mọi việc, hai bên tạm thời khó phân thắng bại.

Loan Loan bị Lâu Dự kéo ra phía sau, vừa thoáng thấy đao pháp Lâu Dự sử dụng liền lập tức trợn mắt. Đây... đây chẳng phải bộ đao pháp Liên Y mà tía hay dùng nhất sao?

Bộ đao pháp này bề ngoài hoa lệ đẹp đẽ, biến ảo phức tạp, thực ra lại giấu kín những chiêu thức hiểm ác cay độc, như hồ sâu dưới thác nước lăn tăn gợn sóng khi gió nhẹ thổi qua, thoạt nhìn ánh sáng lấp lánh, đẹp đẽ vô cùng, kì thực lại hung hiểm âm hàn, dòng chảy ngầm cuồn cuộn, sát cơ vô biên.

Dung Diễn phong thái tuấn nhã, lúc biểu diễn bộ đao pháp này càng tỏ ra nhẹ nhàng thoát tục, nhàn hạ ung dung.

Loan Loan vẫn cho rằng thiên hạ không có người nào thích hợp dùng đao pháp này hơn tía.

Không ngờ lúc này lại thấy Lâu Dự dùng đúng bộ đao pháp đó. Chàng xuất thân quân đội, mày kiếm mắt sáng, khí độ hiên ngang. Cùng một bộ đao pháp, trong tay chàng lại mang phong thái bất đồng, dường như dùng lưỡi đao sáng như tuyết tách ra một đóa hoa, vẻ đẹp rực rỡ mang theo ý sát phạt máu lửa, chiêu thức sắc bén, khí khái át người.

Loan Loan trợn mắt há mồm nhìn Lâu Dự, những đoạn trí nhớ đã phủ đầy bụi trong lòng dường như lại bị kéo ra.

Rất lâu sau khi tía chết, cô bé mới có thể tỉnh táo nhận thức rõ sự thật này. Từ đây mình lại một mình lẻ loi, không có người dạy mình võ công, không có người thổi sáo cho mình nghe, không có người dùng kim chỉ giúp mình may áo, không có người hát quân ca ru mình ngủ...

Giờ đây nhìn thấy bộ đao pháp quen thuộc, trái tim Loan Loan đau như muốn nứt, hai mắt nhìn Lâu Dự đăm đăm, lẩm bẩm nói: "Ông... ông... tại sao ông lại biết đao pháp của tía tôi?"

Đang chiến đấu say sưa, Lâu Dự quay lại thoáng thấy vẻ mặt Loan Loan, trong lòng lập tức rõ ràng, lưỡi đao nhanh chóng chuyển hướng, chiêu thức thay đổi, ý cảnh hoa mỹ xa xăm đột nhiên biến mất. Chàng không dùng đao pháp Liên Y nữa, đón một chiêu của đối phương, nói mà không quay đầu lại: "Đợi đánh xong trận này, ta sẽ chậm rãi nói với ngươi".

Loan Loan buồn bã trong lòng, chán nản ngồi xuống đất ngẩn người suy nghĩ. Cô bé không hề chú ý Lâu Dự và tướng lĩnh quân địch chiến đấu giằng co, càng ngày càng cách xa chỗ mình.

Đang nghĩ ngợi lung tung, Loan Loan chợt thấy tiếng đao xé gió bên tai. Cô bé ngẩng dầu nhìn lên, một thanh đao đã chém tới đỉnh đầu.

Với thân thủ của Loan Loan, tình hình này mặc dù nguy ngập nhưng cũng không phải không thể tránh được. Tuy nhiên lúc này tâm tình kích động, đầu óc hỗn loạn, Loan Loan chỉ ngỡ ngàng nhìn lưỡi đao chém xuống, lại không có bất cứ phản ứng nào.

Đúng lúc này một bóng người xông tới chặn ở phía trước Loan Loan, giơ ngang lưỡi đao mạnh mẽ cản lại thanh đại đao đó.

Gần như đồng thời, một bóng người khác lao tới, bay lên đá tên tàn binh vừa vung đao chém Loan Loan ra thật xa.

"Tiểu quỷ, nghĩ cái gì đấy? Đây là chiến trường, ngươi chán sống rồi à?" Triệu Vô Cực thu chân lại, tức giận chửi bới ầm ĩ.

Loan Loan như vừa tỉnh mộng, lấy lại tinh thần tập trung quan sát. Không ngờ người vừa xông tới trước mặt cản đao cho mình lại là Hoàng Hỏa Bằng.

"Ngươi..." Loan Loan nhìn "kẻ thù" của mình, vẻ mặt ngơ ngẩn.

Hoàng Hỏa Bằng lau mặt, cười ngây ngô: "Huynh đệ Loan Loan, trước đây là ta không tốt, ngươi đừng để trong lòng".

Loan Loan vốn chính là một người cởi mở hiểu chuyện, thấy một người cao to như Hoàng Hỏa Bằng phải đỏ mặt xin lỗi mình, trong lòng cũng cảm thấy áy náy. Cô bé vừa định nói gì đó thì ánh đao bên cạnh lại lóe lên, mấy tàn binh tiếp tục lao tới.

"Mấy tên dở hơi các ngươi, giờ là lúc hàn huyên à? Còn không mau đánh tiếp?" Triệu Vô Cực luống cuống tay chân, lại đá bay một tàn binh địch rồi quay lại quát mắng.

Loan Loan điều chỉnh tâm tình, hơi áy náy ậm ờ một câu, chuẩn bị động thủ. Không ngờ còn chưa nói xong, một cái đầu người đầm đìa máu bay tới rơi xuống dưới chân, hai mắt trợn tròn vẫn chưa nhắm lại, cực kì thê thảm đáng sợ.

Loan Loan hoảng sợ kêu to một tiếng, nhảy lên cao ba thước, sau đó đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trong tầm mắt toàn là máu.

Hai bên trên ốc đảo đã chém giết hỗn loạn, ánh đao không ngừng lóe lên, chân tay văng khắp nơi, máu chảy thành sông, tiếng rống giận, tiếng kêu thảm, tiếng đao kiếm chém vào người hòa vào nhau cực kì thê lương.

Loan Loan từ nhỏ đã sống trên thảo nguyên đại mạc rộng lớn, dù cũng từng giết lợn rừng, săn sói hoang, nhưng cảnh tượng đẫm máu nhất cũng chỉ là giao sói hoang săn được cho Trương đồ tể ngoài thành Lương Châu lột da đi bán.

Từ nhỏ đến giờ, Loan Loan đã bao giờ nhìn thấy cảnh giết chóc đẫm máu như thế này? Một người vừa rồi vẫn còn chạy nhảy bình thường, một giây sau đã biến thành một xác chết không đầu. Đồng đội trước đó còn anh dũng giết địch, một giây sau đã ôm cánh tay cụt máu trào như suối kêu gào đau đớn.

Đây chỉ là một trận chiến quy mô nhỏ mà đã lạnh lùng tàn khốc đến mức làm mọi người như rơi xuống địa ngục a tì.

Ở đây chỉ có hai việc, giết người, hoặc bị giết.

Thì ra chiến trường thật sự lại đáng sợ như vậy.

Loan Loan đứng sững sờ tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trán xuống, bàn tay nắm đao run nhè nhẹ, nhưng làm thế nào cũng không chém ra được.

Một tàn binh xông tới chỗ Loan Loan. Người này chỉ còn lại một cánh tay, toàn thân đầy vết thương, nhát đao chém tới hoàn toàn không có nhịp điệu và kết cấu, hoàn toàn chỉ dựa vào sự mạnh mẽ dũng mãnh, vung đao chém giết theo bản năng.

Loan Loan vô thức giơ đao ngăn cản, lại bị sát khí của đối phương ép cho liên tiếp lui lại mấy bước.

Triệu Vô Cực và Hoàng Hỏa Bằng mặc dù ở gần đó nhưng đều bị quân địch cuốn lấy, không thể phân thân, sốt ruột đến mức điên cuồng hét lên: "Đồ đần, xuất đao, đánh đi!"

Nhưng Loan Loan đã quá hoảng sợ, hoàn toàn loạn mất thế trận.

Một kẻ đã giết đến điên cuồng gặp một người đã sợ hãi đến ngơ ngác, kẻ giết đến điên cuồng lập tức chiếm thượng phong.

Đối mặt với người điên toàn thân là máu này, Loan Loan chống cự một cách hoảng loạn và bối rối, chỉ vung đao cản được vài cái, lại không có sức uy hiếp gì. Chỉ chốc lát sau, đao của tên tàn binh một tay đã sắp đâm vào bụng Loan Loan. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng xé gió sắc lạnh vang lên. Một thanh trường đao rít gào bay tới, bay qua sát trên đỉnh đầu Loan Loan, phụp một tiếng, đâm vào trán tên tàn binh đó.

Đầu tên tàn binh gần như bị chém bay một nửa, chỉ còn lại một con mắt đỏ ngầu tràn ngập giận dữ và khó tin, ngã ầm xuống đất, mang.

Máu tươi và não trắng bắn đầy mặt Loan Loan. Loan Loan sờ sờ chất lỏng trắng đỏ khả nghi trên mặt, hai mắt trờn trừng, đột nhiên kêu thảm một tiếng, đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.