Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 4 - Chương 12



Mấy ngày nay thế tử hết sức lạ lùng, đây là nhận thức chung của tất cả mọi người.

Lúc Cẩm Tú hầu hạ dùng cơm, thế tử không nói câu nào nhìn Cẩm Tú chằm chằm, đến tận lúc Cẩm Tú thấy da đầu tê dại, lông tơ dựng đứng mới thôi. Sau đó thở dài một tiếng vô cùng đau buồn, gạt bát đũa bỏ đi.

Lúc các tướng tập hợp thương thảo việc quân, thế tử lại nhìn chằm chằm đám đàn ông hào sảng này. Dưới ánh mắt sáng rực của thế tử, các tướng lĩnh đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rùng mình hết lần này tới lần khác. Một hồi lâu sau mới mỉm cười kì lạ, phất tay áo bỏ đi.

Thế tử thường xuyên nổi giận vô cớ, nguy hiểm như một quả pháo đại có thể nổ bất cứ lúc nào. Chuyện lạ lùng nhất là hai ngày trước thế tử còn yêu cầu Lưu Chinh dẫn đến lầu xanh một chuyến... Lưu Chinh cả kinh rơi cằm xuống đất, kéo Tống Bách Lý ra một góc, bật khóc nức nở. Tống tướng quân, trạch đẻ ngọn đa, sáo ấp mặt nước, thế tử thông suốt rồi, cuối cùng đã thông suốt rồi...

Tống Bách Lý suốt đêm múa bút viết thư gửi về phủ Lăng Nam vương trong thành Thượng Kinh bằng đường quân dụng tám trăm dặm khẩn cấp: "Mùa đông khắc nghiệt, xuân còn chưa tới, thế tử lại khác hẳn trước kia, như tháng ba trăm hoa khoe sắc, nước chảy in bóng đào tơ..."

Lăng Nam vương phi nhận được thư vui mừng khôn xiết. Tam thiếu gia nhà Liễu hầu vừa sinh một thằng cu kháu khỉnh, mấy hôm trước vừa làm tiệc đầy tháng, khách khứa đều là quý nhân trong triều, không khí trong phủ Liễu hầu vui mừng tấp nập. Tiểu công tử mập trắng đáng yêu, một đám phu nhân tranh nhau trêu chọc. Lăng Nam vương phi thích hết cỡ, ôm riết không chịu buông tay.

Thấy Lăng Nam vương phi thích thằng bé như vậy, Liễu hầu phu nhân trêu chọc, sao không bảo thế tử mau sinh một đứa. Vốn là một câu vô tâm lại đâm trúng chỗ đau của Lăng Nam vương phi. Mặt mày buồn bã về phủ, nghĩ đến con trai mình trấn thủ biên cương, quan ải nghèo khổ, chinh chiến hiểm ác. Trong lúc vương tôn công tử nhà khác ăn chơi cả ngày, trêu hồng ghẹo lục thì con trai mình lại dãi dầu gió bắc, tuyết đọng chinh y. Đã sắp đến tuổi hai mươi, dù tướng mạo, võ nghệ hay quan tước đều đứng hàng đầu kinh thành, nhưng cả ngày chỉ yêu binh thư chiến lược, chỉ thích bạt kiếm giương cung, hoàn toàn không hiểu phong tình, gương mặt lạnh lùng và miệng lưỡi cay độc không biết đã dọa chạy bao nhiêu khuê tú. Nhìn Liễu hầu phu nhân tuổi tác tương đương mình mà đã có cháu trai để bế, Lăng Nam vương phi đúng là vừa thèm muốn lại vừa thở than.

Vốn cho rằng con trai mình đầu óc gỗ du không điêu khắc được, nhận được lá thứ này của Tống Bách Lý khác nào trời mưa phùn liên miên đột nhiên ló rạng mặt trời, Lăng Nam vương phi sao có thể không mừng rỡ vạn phần?

Trong lúc mọi người đều hết sức vui mừng vì thế tử đi dạo lầu xanh, Lâu thế tử lại cảm thấy mấy ngày nay cực kì bức bối muộn phiền, gian nan vất vả hơn cả khi đối mặt với ngàn vạn quân địch.

Tận lực quan sát Cẩm Tú, lại phát hiện hoàn toàn không có một chút hưng phấn và rung động nào như khi đối mặt với Loan Loan. Chẳng lẽ mình thật sự không có cảm giác gì đối với phụ nữ, chỉ thích đàn ông? Đúng là vừa buồn vừa giận, lòng đau dạ xót, Lâu Dự suýt nữa bị chính mình làm tức giận đến mức ốm liệt giường hai tháng nữa.

Hôm sau lại nhìn tướng lĩnh trong quân, gã nào cũng cao ráo rắn rỏi, cốt sắt leng keng, cực kì nam tính. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn không có một chút dịu dàng thương mến nào tự động sinh ra trong lòng như lúc đối mặt với Loan Loan. Thở phào một hơi, thì ra mình cũng không thích đàn ông. Đêm hôm đó Lâu Dự ngủ tương đối yên giấc.

Cứ thế lặp đi lặp lại, xoắn xuýt dây dưa, còn hao phí thể lực hơn đánh một trận công thành chiến, hai mắt chẳng mấy chốc đã thâm quầng.

Để chứng minh mình không có sở thích long dương, Lâu Dự còn lần đầu tiên đi dạo lầu xanh. Vương tôn công tử, thế gia đệ tử trong thành Thượng Kinh chưa từng đến lầu xanh quả thực còn quý hiếm hơn cả hãn huyết bảo mã, Lâu Dự chính là một trong số đó.

Hôm đó thế tử Lăng Nam vương chưa từng thấy việc đời vào lầu xanh Thúy Liễu viên lớn nhất thành Lương Châu, gọi cô nương Thúy Ngọc xinh đẹp nhất lầu. Thấy thế tử đích thân tới, Thúy Ngọc như mơ, vui vẻ luống cuống tay chân, vội dùng đến chiêu bài kiếm cơm, hát hai bài sở trường nhất, giọng hát du dương véo von không dứt. Kết quả là Lâu thế tử nghe chán ngắt, miệng ngáp không ngừng.

Nói đùa à? Loan Loan hát quân ca dù sai nhịp nhưng vẫn còn dễ nghe hơn bài hát xa hoa uốn éo đó một trăm lần.

Chán chường nghe xong bài hát, uống hai chén trà thơm, lâu thế tử thậm chí còn chẳng buồn sờ tay cô nương người ta đã mở đường về phủ.

Đêm hôm đó trong mơ toàn là những lúm đồng tiền vui vẻ của Loan Loan, Lâu thế tử trằn trọc trở mình, ngủ không ngon giấc.

Một hôm khác, tuyết ngừng rơi, trời xanh thẳm, bầu trời trong suốt không một gợn mây. Mấy ngày không nhìn thấy tiểu quỷ đó, đúng là nhớ thật. Lâu Dự định đi xem Loan Loan, nhưng lúc vừa ra khỏi cổng lại đột nhiên dừng bước, thở dài một tiếng, quay lại thư phòng.

Ngoài cửa sổ tuyết trắng quỳnh xanh đẹp không sao tả xiết, người nhìn lại chỉ thấy bực bội trong lòng. Muốn đọc sách nhưng trong lòng lại cáu kỉnh không yên. Trải giấy luyện chữ nhưng cả tay lẫn mắt đều nặng nề, tâm tình nôn nao khó nhịn.

Bứt rứt khó chịu đi qua đi lại mấy lượt trong thư phòng, chợt thấy Lưu Chinh ngoài cửa bẩm: "Thế tử, thời tiết đẹp thế này, các anh em đang đánh mã cầu ngoài thao trường. Triệu Vô Cực dẫn đầu thám báo doanh đấu với tiên phong doanh, hai bên đều không phục, muốn mời thế tử đến làm trọng tài nên nhờ thuộc hạ đến hỏi ý thế tử".

Lâu Dự đang khó chịu trong lòng, nghe thấy đánh mã cầu liền cảm thấy hứng thú. Thôi thì mặc xác cái gì mà thói long dương, tất cả tạm thời gạt sang một bên, dứt khoát đi đánh một trận cầu thoải mái cho ra mồ hôi. Sau khi thương thế bình phục mình vẫn còn chưa hoạt động gân cốt trận nào tử tế. Lâu thế tử tâm tình không tốt, muốn tìm việc gì đó để làm nên lập tức nhận lời, thay một bộ áo chẽn màu đen, bừng bừng phấn chấn dẫn Lưu Chinh đi thẳng đến thao trường. Trên thao trường, các quân sĩ thám báo doanh và tiên phong doanh đang đấu như chọi trâu, xung quanh đứng đầy binh lính xem náo nhiệt.

Đánh mã cầu là môn thể thao truyền thống của Hắc Vân kị, mỗi bên cử ra năm người, người tham gia thi đấu ngồi trên lưng ngựa, dùng búa dài bằng đồng dài chừng ba thước đánh bóng, đánh bóng vào cầu môn đối phương là thắng trận. Các động tác di chuyển né tránh, giành bóng tấn công đều khảo nghiệm thuật cưỡi ngựa và kĩ xảo của đôi tay cầu thủ. Tiên phong doanh và thám báo doanh là hai doanh có kị thuật tốt nhất trong Hắc Vân kị, xưa nay đối đầu có thắng có thua, thắng thua không chênh lệch bao nhiêu. Vừa rồi cầu thủ mã cầu giỏi nhất của thám báo doanh bị đối phương đánh rơi xuống ngựa, ngã trẹo cổ không đấu được nữa. Vốn hai bên đưa ra hết lực lượng tinh nhuệ mới ngang sức ngang tài, giờ đây thám báo doanh tự nhiên thiếu một cầu thủ giỏi.

Trước đó hai bên đều thắng một trận, bất phân thắng bại, tiên phong doanh la hét đấu tiếp trận cuối cùng phân định thắng thua. Triệu Vô Cực đưa mắt tìm kiếm trong doanh mấy lượt mà vẫn không tìm được người nào trình độ tương đương đồng đội vừa mới bị thương, xem ra trận này sẽ không đánh nổi. Triệu Vô Cực thẹn quá hóa giận, dẫn đội đến lí luận với đối phương, yêu cầu đối phương bỏ bớt một người, chuyển từ năm đấu năm xuống còn bốn đấu bốn. Đối phương đâu chịu nghe theo, người dẫn đầu đội bóng tiên phong doanh nhìn lướt qua đám binh lính chen chúc xem náo nhiệt xung quanh, chỉ một bóng người nhỏ nhắn trên đỉnh cột cờ: "Triệu Vô Cực, bọn ta đồng ý cho ngươi gọi nó vào đội. Nó cưỡi ngựa cực giỏi, năm đấu năm các ngươi cũng không thiệt".

Triệu Vô Cực nhìn theo, thấy Loan Loan hào hứng bám trên đỉnh cột cờ. Cột cờ cao vút chỉ có Loan Loan dám trèo lên mà không sợ ngã gãy cổ, vì vậy tự nhiên trở nên cực kì nổi bật giữa thao trường chen chúc.

Triệu Vô Cực sáng mắt lên. Đúng vậy, đừng nói thám báo doanh, dù là trong toàn bộ Hắc Vân kị cũng không thể tìm được người nào cưỡi ngựa giỏi hơn tên nhóc này. Kị thuật mạnh mẽ vô địch, cộng thêm thân pháp linh hoạt và ánh mắt sắc bén vì luyện đao từ nhỏ, Loan Loan chính là một cầu thủ mã cầu bẩm sinh.

Thấy Triệu Vô Cực định lôi tiểu quỷ này nhập bọn, các cầu thủ khác trong thám báo doanh không hề có ý kiến gì, tất cả đều gật đầu như đập tỏi. Cảnh tượng Loan Loan đứng trên lưng ngựa phi nước đại giữa thảo nguyên đại mạc trước kia quả thực đã làm khiếp sợ tất cả mọi người. Trong lòng những cao thủ cưỡi ngựa này, Loan Loan không phải một tiểu mã phu mà là một cao thủ có thể đứng cùng đội ngũ với họ.

Lúc Lâu Dự chạy tới thì thấy Loan Loan với vẻ mặt ngơ ngác đang bị Triệu Vô Cực cưỡng chế kéo lên lưng ngựa, không nói một lời nhét chiếc búa đồng vào tay: "Từ giờ trở đi ngươi chính là một người của đội ta".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.