Sắc mặt Thác Bạt Đương Đương trắng bệch, nước mắt tràn mi chảy xuống,
đôi môi run rẩy, đứng yên tại chỗ không nói nên lời, dáng vẻ đáng thương đến mức ngay cả Loan Loan cũng cảm thấy không đành lòng.
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực thật sự không nhìn được nữa, không hẹn mà cùng thở dài nặng nề. Bản lãnh chà đạp tâm hồn thiếu nữ của thế tử đúng là
thiên hạ vô địch, người thấy người khóc, ma thấy ma sầu. Không biết
thương hương tiếc ngọc chút nào đã đành, miệng lưỡi lại không buông tha
cho người ta, lời nói tuyệt tình tàn nhẫn, chẳng lẽ không sợ người ta
nghĩ quẩn tự sát hay sao? Đúng là nghiệp chướng!
Loan Loan huých vai Thác Bạt Hồng Đạt, lại liếc hắn một cái. Dù sao cũng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngươi đến khuyên nhủ một câu đi.
Thác Bạt Hồng Đạt bị huých loạng choạng, ngơ ngác quay lại nhìn Loan Loan: "Làm cái gì đấy?"
Loan Loan tức giận trợn mắt nhìn, co chân đạp Thác Bạt Hồng Đạt về phía trước, nhe răng thì thầm: "Còn không mau đi khuyên nhủ".
Thiên phú trên mặt này của Thác Bạt Hồng Đạt gần như bằng không, xưa nay vẫn không thích xen vào chuyện của người khác. May mà hắn rất nghe lời
Loan Loan, thấy Loan Loan bảo mình đi khuyên nhủ liền cất bước đi tới
gần Thác Bạt Đương Đương, nói oang oang: "Thác Bạt Đương Đương, sư tử và hổ lấy nhau không sinh ra báo. Ngươi và hắn không phải đồng loại, sau
này sẽ không sinh ra em bé có thể là dũng sĩ".
Trừ Lâu Dự còn coi như bình tĩnh, những người khác toàn bộ đều lảo đảo suýt ngã.
Thác Bạt Hồng Đạt, ngươi là đồ đần. Có người nào lại khuyên bảo như thế
bao giờ? Loan Loan trợn mắt há mồm, đau khổ nhắm mắt lại, trong lòng
thầm đếm. Một, hai, ba...
Vừa đếm tới ba đã nghe thấy Thác Bạt Đương Đương òa khóc nức nở, giẫm
mạnh lên bàn chân Thác Bạt Hồng Đạt, đẩy Loan Loan ra, che mặt gạt lệ,
vội vã chạy đi.
Loan Loan xoa vai, sốt ruột nhìn Lâu Dự, hỏi với vẻ lo lắng: "Cô ta có nhảy xuống tường thành không?"
Kẻ gây ra toàn bộ chuyện này vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra một
chút áy náy nào, lạnh nhạt liếc nhìn Thác Bạt Đương Đương đã chạy xa,
nói điềm nhiên như không, dường như kẻ tàn nhẫn làm người đẹp đau lòng
vừa rồi không phải là mình: "Không đâu. Thác Bạt Tư đang chờ ở bên kia.
Dù cô ta muốn nhảy cũng không có cơ hội".
Lâu Dự cười lạnh trong lòng. Nếu không có Thác Bạt Tư phía sau vạch kế,
cho dù người Sơn Dương có phóng khoáng bạo dạn hơn nữa, Thác Bạt Đương
Đương cũng không có dũng khí chạy đến tỏ tình công khai với chàng.
Truyền ấn trưởng lão Sơn Dương khá lắm, lần này vẫn tiếp tục định dùng
tiểu xảo với ta, sao có thể để lão già này thỏa ý nguyện được.
Sau khi tuyệt tình bóp nát trái tim người ái mộ mình, Lâu Dự vội vã đi
xem xét tình hình sau cuộc chiến, rảo bước đến chỗ Truy Phong: "Loan
Loan về nghỉ đi. Lưu Chinh và Triệu Vô Cực cùng ta đi tuần doanh".
Lưu Chinh và Triệu Vô Cực vâng lệnh chạy theo. Lâu Dự nắm yên chuẩn bị
lên ngựa, đột nhiên một cơn đau buốt bất ngờ ập đến không phòng bị kịp,
chạy thẳng từ ngực lên não, trước mắt tối sầm, hai tai ù đặc không nghe
thấy bất cứ âm thanh nào.
Loan Loan vui vẻ đang định dẫn Thác Bạt Hồng Đạt đi tham quan chuồng
ngựa, nhìn thấy Lâu Dự vẻ mặt kì dị đứng bên cạnh Truy Phong không hề
nhúc nhích, cảm thấy tò mò nên đi tới kéo tay áo chàng: "Lâu Dự, ông...
làm sao thế?"
Không ngờ vừa kéo khẽ, Lâu Dự lại không nói lời nào ngã thẳng xuống đấy. Trong tình thế cấp bách, Loan Loan chỉ kịp đưa tay đỡ sau gáy Lâu Dự để chàng khỏi ngã vỡ đầu chảy máu. Đến lúc nhìn lại thì thấy hai mắt Lâu
Dự nhắm chặt, mặt như vàng lá, không còn một chút sắc máu nào, không ngờ đã hôn mê bất tỉnh từ lâu.
Phủ tướng quân Lương Châu rối loạn như mớ bòng bong. Nửa canh giờ trước, Lâu Dự hôn mê bất tỉnh được đưa khẩn cấp về phủ, toàn bộ mọi người lập
tức cuống cuồng đôn đáo. Đám thầy thuốc quân y xách hòm thuốc vội vã ra
vào, dao kéo, băng gạc, nước nóng, thuốc trị thương được đưa vào phòng
như nước chảy. Một đám sĩ quan Hắc Vân kị sốt ruột đứng ngoài sân, hơn
mười đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.
Cẩm Tú hai mắt sưng đỏ, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Hiện nay tình
hình rối ren, Cẩm Tú không giúp được việc gì, đành phải nơp nớp lo lắng
đứng trông trước cửa phòng thế tử. Nhìn từng chậu nước nóng được mang
vào, lúc mang ra đều trở thành máu loãng, nước mắt lại không kiềm được
chảy xuống.
Thủ bị Trương Thành Uyên nghe tin chạy tới, giậm chân chửi bới ầm ĩ
trong đại sảnh, chửi từ Vũ Hòa Liệt đến Đế quân nước Sóc, mấy thân vệ
đứng nghe sợ hãi câm như hến.
"Đại phu, thế nào?" Tống Bách Lý đứng trước giường Lâu Dự, trầm giọng hỏi.
Mấy thầy thuốc đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt nặng nề. Một vị từng trải nhất
cân nhắc rồi nói: "Vết thương trên vai không có vấn đề gì lớn, chủ yếu
là chỗ ngực trúng tên, vết thương sâu mà to, đã tổn thương đến nội mạch. Hơn nữa sau khi bị thương thế tử lại không tĩnh dưỡng cẩn thận, thậm
chí còn gắng gượng động võ nên càng nặng hơn. Cơ thể thế tử đã cực kì hư nhược, lúc này nhịp mạch hỗn loạn, nội tức yếu ớt, tình hình không ổn".
Tống Bách Lý cả kinh: "Cái gì mà nội tức yếu ớt, tình hình không ổn? Rốt cuộc là có thể trị được hay không?"
Các thầy thuốc quân y không hẹn mà cùng thở dài, trái tim đúc bằng sắt,
rèn bằng thép của Tống Bách Lý cũng phải run lên. Ông ta hét lớn: "Ai
dám thở dài ta chém người ấy. Ta không cần biết các ngươi dùng cách gì,
nhất định phải chữa khỏi cho thế tử!"
Tiếng gầm giận dữ vang tới ngoài sân. Sự lo âu trong mắt các tướng lĩnh
Hắc Vân kị như củi khô gặp lửa mạnh, nhanh chóng bùng cháy dữ dội. Có
tướng lĩnh sốt ruột kéo tay áo định xông vào trong phòng hành hung mấy
gã lang băm vô dụng đó một trận.
Đối mặt với Ưng Kích tướng quân đang ở bên rìa cơn giận, mấy thầy thuốc
quân y đã kinh hồn bạt vía, lúc này nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa lại
càng sợ tái mặt. Bây giờ dù thế nào cũng không được chọc giận đám sĩ
quan như sói như hổ này, nếu không một quả đấm to bằng cái bát đấm tới
thì còn gì là mạng?
Một thầy thuốc quân y hai tay run rẩy, nói hết sức rụt rè: "Thế tử bị
thương quá nặng, thuốc trị thương thông thường khó có hiệu quả, nhất
định phải dùng linh dược kích thích sức sống mới có hi vọng. Ta biết
trên thảo nguyên Dã Tây có loại hoa gọi là nguyệt dạ liên, nếu dùng để
chữa thương sẽ có công hiệu cải tử hoàn sinh. Chỉ có điều nguyệt dạ liên rất hiếm, chỉ mọc trên vách núi cao, đến đêm trăng mới nở để hấp thu
ánh trăng, sau một đêm lập tức héo tàn, cực kì khó tìm..."
Bất kể khó tìm cũng phải tìm được. Không đợi thầy thuốc nói xong, Tống
Bách Lý đã đi ra ngoài cửa, quyết đoán hạ lệnh: "Các tướng Hắc Vân kị
nghe lệnh, phái tất cả binh lính có thể điều động trong tay các ngươi ra ngoài. Tìm hết các vách núi cao trên thảo nguyên Dã Tây, nhất định phải tìm được nguyệt dạ liên".
Các tướng như gặp đại địch, không khác gì phải tham gia một chiến dịch
gian khổ hơn bất cứ khi nào trước đây. Tất cả sắc mặt nghiêm trang, đồng loạt đứng trang nghiêm thi lễ rồi quyết đoán quay đầu đi không nói thêm một câu, vừa đi vừa điểm lại cẩn thận các binh lính trong doanh của
mình, tên nào giỏi leo núi, gã nào khinh công tốt...
Loan Loan ngồi trước cửa phủ tướng quân hết sức đáng thương, thỉnh
thoảng lại ngó vào trong phủ. Thân phận và địa vị đều thấp kém, cô bé
không vào được cổng phủ tướng quân, đành trơ mắt nhìn Lâu Dự bất tỉnh bị khiêng vào trong phủ, cứ quẩn quanh trước cửa mà trong lòng lo lắng
không yên.
Thấy đại phu vội vã chạy tới, đám người Tống Bách Lý xông vào trong phủ, Loan Loan sốt ruột như trong bụng có dầu sôi, tim gan tì phổi dường như sắp bị đốt thành tro bụi. Không dễ gì tóm được một gia đinh chạy ra
ngoài bốc thuốc, lại được biết thế tử trọng thương khó trị, gặp nguy
trong sớm tối, Loan Loan chết đứng như trời trồng. Đang hoảng loạn cuống cuồng định bất chấp tất cả xông vào trong phủ, Loan Loan lại nhìn thấy
một đám tướng lĩnh Hắc Vân kị vội vã từ trong phủ chạy ra. Một người mặc đồ thầy thuốc quân y thở hồng hộc đuổi theo phía sau, lớn tiếng kêu to: "Các tướng quân, thời gian không nhiều, chỉ có hai ngày. Trong vòng hai ngày không hái được nguyệt dạ liên thì thế tử nguy mất!"