Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 12



Thời gian trôi vùn vụt, xuân tới lại đông qua.

Bốn năm sau, thành Thượng Kinh, đế đô Đại Lương.

Nếu hỏi vũ cơ giỏi nhất thành Thượng Kinh đến từ đâu, câu trả lời đương nhiên là Biên Tiên phường.

Nếu hỏi công tử ăn chơi nào nổi danh nhất trong thành Thượng Kinh bốn năm nay, thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự không thể nghi ngờ chính là cái tên đứng đầu hoàn toàn xứng đáng.

Màn đêm buông xuống, ngõ Phiêu Tự có Biên Tiên phường bắt đầu náo nhiệt, đèn lồng đỏ treo cao, đàn sáo rộn ràng, xanh hồng tha thướt, tuyệt sắc giai nhân dập dìu đón nghênh đưa tiễn, thương gia phú hộ kết đội ra vào, ngựa xe như nước, áo quần như nêm.

Tiếng vó ngựa vang lên lộc cộc, một chiếc xe ngựa nạm vàng khảm bạc dừng lại trước cổng Biên Tiên phường. Vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa này, gã trông cửa tươi cười vội vã chạy tới, hết sức xun xoe vén rèm xe, cúi đầu khom lưng nói: "Hầu gia đến rồi, mời Hầu gia vào bên trong".

Ngô Thượng Trạch bước xuống xe, tiện tay phủi chiếc áo gấm hơi nhăn, hỏi: "Tố Tố ở đâu?"

Gã trông cửa cười cầu tài: "Tố Tố cô nương đang chờ trong phòng".

Ngô Thượng Trạch cũng không nói thêm, ném cho gã trông cửa một thỏi bạc, phất áo bào đi vào, thành thạo đi qua sảnh đường, xuyên qua phòng khách tiếng người huyên náo thẳng vào hậu viện.

Biên Tiên phường là một nơi lí thú, mặc dù là chốn hồng trần son phấn lụa là nhưng lớn thì đình đài lầu các, nhỏ thì màn rèm chén bát tách trà đều trang trí rất thanh nhã sang trọng.

Trăng sáng treo cao, vô số lầu cao in hình trên nền trời hậu viện.

Tiếng đàn đã dứt, sau tấm rèm đỏ mỏng manh, Tố Tố tự tay bưng chén trà tỉnh rượu đứng bên cạnh nhìn người đàn ông say như chết nằm sấp trên bàn, khẽ than một tiếng. Khuôn mặt gầy gò vẫn anh tuấn như trước, trong ánh đèn hắt xuống càng tỏ ra góc cạnh rõ ràng. Cho dù đã say khướt nhưng người đàn ông này vẫn khôi ngô tuấn tú đến kinh người.

Nhớ khi xưa chàng khí phách ngút trời, hào hiệp tự nhiên, ung dung phóng khoáng dường như nắm cả thiên hạ trong tay, trên gương mặt chỉ có hùng tâm tráng chí, không có một chút u ám nào.

Nhưng giờ đây...

Đôi mắt Tố Tố lộ vẻ tiếc nuối và thương cảm sâu sắc, đầu ngón tay nhỏ nhắn khẽ lướt qua chóp mũi cánh môi chàng, chạm vào chân râu cứng sắc, cuối cùng dừng lại trên lọn tóc mai muối tiêu loang lổ.

"Đến cùng là chuyện gì khiến người đàn ông tài hoa ngút trời này phải đau lòng tự hủy hoại mình như vậy?"

Cánh cửa khép hờ khẽ kêu lên cọt kẹt, Ngô Thượng Trạch đẩy cửa đi vào: "Tố Tố".

Tố Tố giật mình thu tay lại, quay ra cười nói: "Hầu gia, cuối cùng hầu gia cũng đã đến".

Ngô Thượng Trạch bước dài đi tới bên chiếc bàn tròn bằng gỗ lê hoa khảm đá bạch vân, nhìn người đàn ông say bất tỉnh nhân sự, nói ngán ngẩm: "Không bị người khác nhìn thấy chứ?"

Tố Tố lắc đầu: "Tố Tố vẫn cùng thế tử nghe hát xem múa trong phòng, không để thế tử ra ngoài".

Ngô Thượng Trạch gật đầu, cười khổ nói: "Tố Tố thật là hiểu chuyện. Có điều kể cả bị nhìn thấy cũng không sao, mấy năm nay hắn điên cuồng hủy hoại danh tiếng, trong thành Thượng Kinh này không có ai tai tiếng hơn hắn được".

Không sai, mấy năm nay trong thành Thượng Kinh còn ai không biết thế tử Lăng Nam vương đêm đêm chìm trong phấn son bài bạc, say khướt không về.

Nói về độ ăn chơi trác táng, phong lưu lãng tử, sợ rằng ngay cả Ngô Thượng Trạch cũng phải chịu thua.

Ngô Thượng Trạch kéo tay áo lên, tự mình bước tới nâng Lâu Dự dậy, nói với người hầu cận của mình: "Mau đi chuẩn bị xe, chúng ta đi ra cửa sau".

Lâu Dự bước chân lảo đảo, dựa người vào Ngô Thượng Trạch như một đống bùn, miệng vẫn còn lẩm bẩm nói: "Ta không say, mang thêm rượu tới đây..."

Còn uống nữa? Ngô Thượng Trạch dở khóc dở cười, mắng: "Từ nhỏ đánh nhau vẫn đánh không lại ngươi, đánh trận càng không cần nhắc tới, ta đành phải tìm đường khác để vượt qua ngươi. Sau rất nhiều năm, ta cứ tưởng mình ít nhất cũng xem như kẻ phong lưu phóng khoáng nhất kinh thành, không ngờ danh hiệu này mà ngươi cũng tranh giành với ta".

Tố Tố không nhịn được bật cười thành tiếng.

Ngô Thượng Trạch trợn mắt nhìn Tố Tố: "Ngươi còn cười được à? Hôm nay không có người đặc biệt nào tới đây à?"

Tố Tố bước nhanh mấy bước mở cửa ra giúp Ngô Thượng Trạch, nói: "Ngọc ma ma nói hôm nay Lộc thân vương sẽ tới, không biết chừng sẽ đến ngay bây giờ, hai người mau đi đi".

Vừa nghe thấy cái tên đầy tai tiếng đó, Ngô Thượng Trạch lập tức căng thẳng. Mấy năm nay Vũ Định đế ốm yếu, thái tử quân công đầy mình, rất được hoàng thượng coi trọng và tín nhiệm, đa số việc quân việc nước đều giao cho hắn, rõ ràng chính là một quân vương tương lai. Vì vậy thế lực của nhà họ Tào cũng như mặt trời ban trưa, không có người nào sánh được. Lộc thân vương vốn dĩ đã ngang ngược, giờ đây lại càng hống hách nhênh ngang, trong thành Thượng Kinh không ai dám động vào.

Nghĩ đến điều này, Ngô Thượng Trạch bước đi nhanh hơn, vội vã từ biệt Tố Tố, dìu Lâu Dự đi qua vườn hoa, theo đường nhỏ khuất nẻo đi thẳng đến cổng sau.

Tiền viện xanh hồng rực rỡ, ăn uống linh đình, ca múa rộn rã, hậu viện lại tĩnh lặng bình yên, chỉ có ánh trăng thấp thoáng xuyên qua tán lá in bóng loang lổ xuống đất.

Ngô Thượng Trạch dìu Lâu Dự ra cổng sau, thấy xe ngựa nhà mình đã chờ ở đó từ lâu liền thở phào nhẹ nhõm. Đang định đỡ Lâu Dự lên xe lại nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên phía sau xe ngựa: "Không biết là thần thánh phương nào mà Tuyên Bình hầu phải đích thân dìu đi thế kia?"

Ngô Thượng Trạch lặng lẽ nhắm mắt lại, thầm than một tiếng oan gia ngõ hẹp rồi lại mở mắt ra, người trước mặt này không phải Lộc thân vương thì là ai?

Lộc thân vương mặc cẩm bào thêu mây vàng, dẫn theo một đám con cháu thế gia thân cận, ung dung từ phía sau xe ngựa vòng ra, ngoài cười nhưng trong không cười: "Tuyên Bình hầu rảnh rối quá, tại sao không đến hoa đình phía trước uống vài chén?"

Ngô Thượng Trạch cười ha ha, nói: "Ai chẳng muốn uống chứ? Đợi ta thu xếp xong việc rồi sẽ đến, các vị cứ uống trước cho thỏa thích, tiền rượu hôm nay cứ tính cho ta".

Lộc thân vương đâu chịu đi, bước tới chắn đường, chỉ Lâu Dự nói: "Ồ, ta phải xem là ai mà khiến tiểu hầu gia Tuyên Bình của chúng ta không có cả thời gian để uống rượu thế".

Hắn liếc một cái, đám con cháu thế gia đồng loạt xông lên giữ chặt Ngô Thượng Trạch lại. Ngô Thượng Trạch không phòng bị kịp, hai tay buông lỏng, Lâu Dự từ trên vai hắn trượt xuống, lảo đảo ngã xuống đất.

"Ai da, thì ra là thế tử Lăng Nam vương chí khí hào hùng, năng chinh thiện chiến đây mà, tại sao lại trở thành thế này?" Lộc thân vương kinh ngạc chỉ Lâu Dự dưới đất, cười to: "Các ngươi nhìn xem, cái gì mà linh hồn của đội quân thép, chiến thần của Hắc Vân kị? Ta thấy hắn chính là một đống bùn mà".

Ngươi cố ý!

Sắc mặt Ngô Thượng Trạch tối sầm, gạt đám con cháu thế gia, ngồi xuống định đỡ Lâu Dự. Lộc thân vương đi tới kéo hắn ra, lạnh lùng quát: "Ngươi trở nên đàn bà như vậy từ bao giờ? Người đâu, xách thùng nước đến dội cho thế tử Lăng Nam vương của chúng ta tỉnh rượu".

Có người nhanh chóng mang một thùng nước lạnh tới, Lộc thân vương tự tay cầm lấy, giơ lên dội thẳng vào người Lâu Dự.

Hiện giờ đã là cuối hạ đầu thu, trời bắt đầu hơi lạnh. Lâu Dự bị dội nguyên một thùng nước lạnh, toàn thân ướt đẫm, rùng mình một cái, vậy mà vẫn không tỉnh lại.

"Các ngươi thật là quá đáng". Ngô Thượng Trạch không nén được giận, xông lên giật lấy thùng nước, quát: "Hắn tốt xấu cũng là thế tử Lăng Nam vương, từng là thống soái Hắc Vân kị, các ngươi làm sao có thể sỉ nhục hắn như vậy?"

"Ngô Thượng Trạch, phải nhớ rõ ngươi đang nói chuyện với ai". Lộc thân vương nói lạnh lùng.

Ngô Thượng Trạch nhìn về phía Lộc thân vương, không nhường nửa bước nhưng ngữ khí lại hòa hoãn lại: "Mong Lộc thân vương nghĩ kĩ. Lăng Nam vương gia quản hạt mười vạn Hắc Vân kị ở quận Xạ Lỗ, Lộc thân vương hạ nhục thế tử Lăng Nam vương như thế, nếu chuyện này tới tai vương gia e rằng sẽ không ổn, cho dù hoàng thượng biết cũng sẽ không vui. Bây giờ thế tử Lăng Nam vương đã thế này, phải chịu đựng đủ chuyện không hay, Lộc thân vương đại nhân đại lượng, cần gì phải chấp nhặt hắn nữa".

Lộc thân vương nhìn Lâu Dự nằm dưới đất, sắc mặt thay đổi không ngừng, cuối cùng hừ lạnh một tiếng: "Cũng phải, loại bùn nhão trát tường không nổi này động vào chỉ tổ bẩn tay".

Đám con cháu thế gia đi theo cười ha hả. Lộc thân vương phủi tay dẫn người quay đi: "Không thèm chấp hắn nữa, đi đi đi, đi uống rượu. Ngọc ma ma nói đã tập xong một điệu múa mới, chúng ta đi xem lần này có gì đặc sắc".

Cả đám cười lớn đi theo Lộc thân vương để lại Lâu Dự nằm dưới đất toàn thân ướt đẫm. Ngô Thượng Trạch cúi xuống đỡ Lâu Dự lên, nhìn bóng lưng Lộc thân vương đi xa, ánh mắt lại sắc bén lạnh lùng chưa từng có.

Hoa tươi phủ gấm, lửa mạnh đun dầu, chính là thịnh cực tất suy, vinh cực tất nhục. Với lòng dạ và lối hành xử thế này, ngày mà nhà họ Tào suy sụp đã không còn xa nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.