Đêm đã khuya, tuyết rơi cả ngày,
cành mai bên ngoài như mặc thêm lớp áo trắng, gió thổi qua làm bông
tuyết bay xuống phát ra âm thanh sàn sạt.
Dung Hàm theo thường lệ sắc thuốc cho Loan Loan uống, lại dùng ngân châm xem huyệt, thấy kinh mạch không tắc, huyết khí thông suốt, hàn độc vẫn
bị ép vào huyệt Khí Hải như trước, trong lòng mới bớt lo lắng.
Y đỡ Loan Loan nằm xuống, cẩn thận đắp chăn cho nàng, cười nói: "Hàn độc đã rất lâu không phát tác. Đợi qua mùa đông này, đến khi xuân về hoa
nở, anh lại vào núi hái một ít hư linh thảo. Hư linh thảo có hiệu quả
xua hàn khí bảo vệ tâm mạch rất tốt, dùng liền một tháng, không biết
chừng sẽ có thể loại bỏ hết hàn độc, anh cũng yên tâm hơn".
Loan Loan ôm chăn, thấy y cười vui vẻ cũng khẽ cong khóe môi lên, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho y mau đi nghỉ.
Dung Hàm cầm tay nàng để ủ ấm trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng đặt
về trong chăn: "Loan Loan, nhớ lời anh dặn em không? Tuyệt đối không thể dùng nội lực, nếu không hàn độc công tâm, tổn hại kinh mạch, nhẹ thì từ nay hàng năm hàng tháng phải chịu nỗi khổ hàn độc, nặng thì..."
Âm thanh của y nghẹn ứ một lát rồi mới nói tiếp, giọng nói cực kì trịnh
trọng nghiêm túc: "Nặng thì sẽ mất tính mạng, biết không?"
Loan Loan chớp hàng lông mi dày, ngoan ngoãn gật đầu.
Dung Hàm chăm chú nhìn nàng thật sâu, nói dịu dàng: "Thời gian này trời
rất lạnh, em không tiện ra ngoài, sợ là trong người rất bí bức. Nghe nói gần đế đô có núi Cảnh, phong cảnh rất đặc sắc, lại có suối nước nóng.
Mấy ngày nữa anh sẽ xin nghỉ phép dẫn em đi chơi, dùng nước suối xua
lạnh, đối với thân thể em cũng có lợi".
Dung Hàm quay người thổi tắt nến, lúc sắp bước ra cửa lại không yên tâm
quay lại thoáng nhìn. Thấy Loan Loan thở đều đều không hề cử động, dường như đã ngủ, y mới nhẹ chân bước ra ngoài.
Trăng treo chênh chếch, ánh trăng chiếu xuống mặt đất phủ tuyết trắng,
ánh sáng phản xạ từ mặt tuyết trong vắt chiếu vào trong phòng, cho dù
không đốt đèn nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Loan Loan mở mắt ra nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy phòng bên cạnh yên
lặng không tiếng động liền tung chăn ngồi dậy. Nàng ngồi khoanh chân,
hai tay bắt quyết, hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại, hết sức thận
trọng thử điều động một sợi nội tức từ huyệt khí hải ra.
Sợi nội tức này cực kì yếu ớt, nhỏ như một sợi tóc, bất cứ lúc nào cũng
có thể đứt đoạn, lại dường như nối với lục phủ ngũ tạng, mỗi khi điều
động vào trong mạch một chút lại kéo theo sự đau đớn khó có thể tưởng
tượng.
Mồ hôi lấm tấm rất dày trên trán, Loan Loan mạnh mẽ ép sợi nội tức đó
chạy trong kinh mạch. Nội tức đi đến đâu như có dao cắt rìu chém đến đó, cơn đau kịch liệt dường như có thể xé rách thân thể, làm cho kinh mạch
đứt từng khúc, nhưng nàng vẫn cắn môi không kêu một tiếng nào.
Huyệt khí hải bị kích thích, hàn độc bị phong tỏa trong huyệt cũng không khống chế được nữa, mãnh liệt tràn ra như nước lũ vỡ đê, lập tức xâm
nhập xương cốt ngũ tạng. Trên cánh tay và trên mặt Loan Loan dần dần
xuất hiện một lớp sương mỏng màu trắng, cả người như bị ngâm dưới sông
băng giữa trời đông giá rét, ngay cả cốt tủy dường như cũng đã đông
cứng.
Da nàng vốn đã trắng muốt mịn màng, lại mặt một bộ đồ màu trắng, lúc này cả người bị sương lạnh bao phủ như một bức tượng khắc bằng băng hay tạc bằng bạch ngọc, không hề giống như người sống, không có một chút sức
sống nào.
Trong nháy mắt sắp bị đông lạnh mất hết tri giác, hai mắt Loan Loan chợt mở ra mang theo ánh sáng chói mắt. Một luồng nội tức ấm áp từ huyệt khí hải ào ào tràn ra, từng chút từng chút một, cực kì chậm rãi thấm vào
xương cốt, ngũ tạng, kinh mạch, ép hàn độc đã chạy khắp cơ thể phải quay về huyệt khí hải.
Phóng thích hàn độc khắp cơ thể sau đó cưỡng chế điều động nội tức áp
chế. Trong quá trình đấu tranh với hàn độc, nội tức sẽ không ngừng trở
nên mạnh mẽ. Nhưng vì bị hàn độc không ngừng ăn mòn, một hậu quả không
thể tránh né là kinh mạch và xương cốt cũng sẽ ngày càng yếu ớt vỡ vụn.
Mấy ngày nay tối nào nàng cũng giấu Dung Hàm, dùng phương pháp gần như tự sát này để khôi phục công lực.
Trăm sông đổ về biển, đến khi một tia hàn độc cuối cùng bị ép về huyệt
khí hải, cả người Loan Loan đã ướt đẫm mồ hôi như từ dưới nước vớt lên.
Nàng thở dài một hơi, mệt rũ người nằm vật xuống giường ngất đi.
***
Ngoài thành Lương Châu, tiếng vó ngựa đạp vỡ sự yên tĩnh của đêm tuyết.
Chiếc áo choàng màu đen của Lâu Dự gần như bị gió kéo căng trải rộng, như một đôi cánh màu đen to lớn mọc lên từ hai vai.
Hầu Hành Tiễn thúc ngựa theo sát bên cạnh. Nhìn khuôn mặt như đầm nước
lặng của Lâu Dự, lại nhớ đến bóng người lấp lánh ánh sáng dưới ánh nắng
chói chang trước kia, trong lòng vừa áy náy vừa đau buồn, Hầu Hành Tiễn
lặng lẽ thở dài.
Họ đến Lương Châu từ sớm, phỏng chừng còn phải đợi mấy ngày nữa sứ đoàn
mới đến. Vương Truyền Minh lo việc công văn qua cửa ải, việc giao tiếp
với quan chức Hồng Lư tự nước Sóc lại mất mấy ngày nữa. Vì thế Lâu Dự
chỉ dẫn theo một mình Hầu Hành Tiễn, hai người hai ngựa ra khỏi thành
ngay trong đêm, không hề dừng lại nghỉ ngơi dù chỉ một khắc.
"Lão Thất, cùng ta đi đến một nơi". Chàng nói.
Thế là Hầu Hành Tiễn giật cương đi ngay mà không hề hỏi thêm câu nào.
Bốn năm trước hắn đã giao tính mạng mình cho Lâu Dự, dù lúc này Lâu Dự
có bảo hắn đến địa ngục, hắn cũng không cau mày lấy một cái.
Gió tuyết lớn dần, gió lạnh mang theo bông tuyết đập vào quần áo lộp
bộp. Càng chạy về phía tây càng chỉ thấy tuyết trắng cỏ khô hoang vu,
hoàn toàn không có bóng người.
Màn đêm dày đặc, trên thảo nguyên Dã Tây, Dị Thiên Nhai như một người
khổng lồ không sợ lạnh giá, đứng sừng sững lạnh lùng nghiêm nghị.
Chạy đến trước vách núi, Lâu Dự ghìm ngựa dừng gấp, bốn vó Truy Phong vẽ ra bốn vệt sâu trên tuyết, bắn lên vô số tuyết trắng.
Ánh mắt Hầu Hành Tiễn căng thẳng. Chẳng lẽ vương gia định trèo vách núi? Trời lạnh tuyết trơn, trèo vách núi hiểm trở trong thời tiết khắc
nghiệt như vậy thật sự quá mức nguy hiểm.
Hắn chưa kịp mở miệng khuyên bảo lại thấy Lâu Dự thúc ngựa tiến lên vài
bước rồi dừng ngựa nhìn lên đỉnh vách núi một lúc lâu không nói gì.
Tuyết càng ngày càng lớn, trên vai trên đầu nhanh chóng phủ một lớp
tuyết dày. Trên gương mặt hơi ngẩng lên, ngay cả mi mắt lông mày cũng
phủ một lớp bụi tuyết mỏng, nhưng chàng lại vẫn đứng yên ở đó, nhìn vách núi cao lạnh lẽo trầm lặng này, không hề nhúc nhích, không biết đang
nghĩ gì.
Bầu không khí nặng nề như màn tuyết rơi dày đặc khắp trời, gần như làm mọi người ngạt thở.
Hầu Hành Tiễn không dám khuyên bảo gì, cũng dừng ngựa thu cương, lặng lẽ chờ đợi sau lưng Lâu Dự.
Rất lâu sau, đến tận lúc tay chân Hầu Hành Tiễn đều sắp đông cứng, Lâu
Dự mới phủi tuyết đọng trên người, nói lạnh nhạt: "Đi thôi".
Chàng kéo cương ngựa chạy vào sâu trong thảo nguyên. Hầu Hành Tiễn theo
sát phía sau, cuối cùng không nhịn được tò mò, hỏi: "Vương gia, vừa rồi
vương gia đứng dưới vách núi lâu như vậy làm gì?"
Lâu Dự khẽ mím đôi môi mỏng, không quay đầu lại, nói ra bốn chữ, âm
thanh mang theo sự đau đớn khôn cùng trong gió tuyết: "Tự đày tạ tội".
"Trước Dị Thiên Nhai?" Hầu Hành Tiễn kinh ngạc quay lại nhìn về phía
vách đá lạnh như băng, không hiểu vương gia nhà mình vì sao phải tạ tội
trước một vách núi không có tính mạng.
Hắn không hề biết trên đỉnh vách đá cực kì hiểm trở này có một ngôi mộ
kiếm nho nhỏ. Vừa rồi vương gia nhà hắn đứng dưới Dị Thiên Nhai là để im lặng phát lời thề độc với người lẽ ra đang nằm dưới ngôi mộ kiếm này.
"Lửa cháy rực trời, sao sánh được một tiếng cười của nàng? Giang sơn như vẽ, không bằng một điểm chu sa trên trán nàng. Nếu trời cao rủ lòng
thương làm cho Loan Loan trở về bình an, ta, Lâu Dự, nguyện chinh chiến
cả đời để bảo vệ nàng một kiếp an lành, cho dù phải trả giá bằng tính
mạng cũng không hối tiếc!"