Cung điện màu xanh đen ở đế đô Đại
Sóc, nền lát đá xanh, xà nhà gỗ lim, trong đại điện trống trải ngoài
chiếc ngai rồng tít trên cao chỉ có mấy cây cột bằng gỗ đàn hương màu
đen to hai người ôm, ngay cả một hoa văn hơi phức tạp hoa lệ một chút
cũng không có, lộ ra một khí thế lạnh lẽo uy nghiêm.
Ân Minh tính tình lạnh nhạt, ngoài lúc lên triều thì thường ngày chỉ để
một mình Lưu Hoài Ân hầu hạ, trong đại điện không có một thái giám cung
nữ nào khác. Đến mùa đông nơi này cực kì lạnh lẽo, đốt bao nhiêu lò than ngân sương cũng vô dụng.
Hai người chủ tớ này cũng khác thường, dường như không sợ lạnh, mỗi lần đều ở trong đại điện này vài canh giờ liền.
"Thực ra ta cũng sợ lạnh". Ân Minh đặt bút lông xuống, xoa bóp ngón tay
hơi cứng đờ, nói với Lưu Hoài Ân: "Như khanh vẫn tốt hơn, nội công thâm
hậu, không lạnh được".
Lưu Hoài Ân ngoan ngoãn cúi đầu, nói: "Vì sao bệ hạ không di giá đến thiên điện Bích Sa Trù? Ở đó ấm áp hơn nhiều".
"Chỗ đó hương nồng đau đầu, ấm áp làm người ta buồn ngủ, Trẫm sao có thể ở được". Ân Minh đứng lên đi lại mấy bước, hoạt động tay chân hơi tê
cóng.
"Không được thì đến ngự thư phòng, cũng phải tốt hơn đại điện". Lưu Hoài Ân nói.
"Không đi. Trẫm cứ cảm thấy lạnh giá giúp người ta tỉnh táo thanh tâm".
Ân Minh nhìn mũi băng trong suốt treo trên góc mái ngoài điện phát ra
ánh sáng bảy màu dưới ánh mặt trời, than thở: "Bốn mùa nối tiếp, cảnh
tượng đổi thay, một năm chỉ có một lần cơ hội, nếu muốn nhìn thấy cảnh
đẹp như vậy nữa lại phải đợi thêm một năm. Hàng năm như thế, quá lãng
phí thời gian".
"Cơ hội chỉ khẽ buông là mất ngay. Trước kia lúc nước Lương nhỏ yếu
không một cước giẫm chết, giờ đây bọn chúng đã lớn mạnh, muốn thôn tính
sẽ khó hơn nhiều. Với tình hình hiện nay, cho dù Trẫm ngày đêm không
nghỉ chăm lo việc nước, chỉ sợ sinh thời cũng khó đạt thành tâm nguyện".
Hắn đưa mắt nhìn Lưu Hoài Ân: "Trẫm còn trẻ, nhưng khanh lại già rồi.
Nếu khanh bỏ mặc tất cả buông tay về tây thì còn ai cùng Trẫm đi trên
con đường thống nhất thiên hạ không thể quay lại này?"
Lưu Hoài Ân không có phản ứng gì, mặt không biểu cảm: "Ý bệ hạ là?"
Ân Minh như cười như không: "Hoài Ân này, Trẫm đã nói đến nước này, tại sao khanh vẫn không cảm động một chút nào?"
Khóe mắt mình có mấy nếp nhăn không biết, nhưng tâm tư Ân Minh đã chuyển mấy vòng, Lưu Hoài Ân lại có thể đoán được tám chín phần mười. Lưu Hoài Ân đi theo Ân Minh hơn mười năm, từ khi Ân Minh vẫn là một hoàng tử đã
theo hầu bên cạnh nên quá mức hiểu hắn. Người này lạnh lùng thâm trầm,
đối với chính mình còn nghiêm khắc ngặt nghèo như thế, đối với người
khác lấy đâu ra dù chỉ một chút lòng trắc ẩn xót thương?
"Nếu bệ hạ không đợi được thì ngay lúc này đã có một cơ hội tốt nhất".
Lưu Hoài Ân ngẩng đầu nói: "Ưng Đình do thám được, lần này hai nước trao đổi quốc thư, quan chủ sự nước Lương là Lâu Dự".
Ánh mắt Ân Minh sắc lạnh: "Quả thật là vậy?"
Đối phương lề mề không chịu trình danh sách sứ đoàn, lão nô nghi ngờ
phái thám tử đi tìm hiểu. Người nước Lương vẫn giấu chuyện này rất kín,
nhưng một việc lớn như vậy há có thể giấu nhẹm đi được, bao giờ cũng có
một vài manh mối lộ ra".
"Lâu Dự dám đích thân đến đế đô, hắn chán sống rồi chắc?"
Ân Minh vẫn cảm thấy khó tin. Lâu Dự là tảng đá cản đường lớn nhất trên
con đường đến đại nghiệp nhất thống thiên hạ của mình. Chính mình ngày
nghĩ đêm mong tìm cách diệt trừ hắn, tuyệt đối không ngờ người này lại
gan to hơn trời, chủ động chui đầu vào rọ, chuyện này thật sự làm mọi
người khó mà hiểu được.
Đối với chuyện này, loại cáo già như Lưu Hoài Ân cũng có cảm giác "Lâu
Dự chắc chắn đã uống nhầm thuốc", bất kể nghĩ từ góc độ nào cũng vô cùng khó hiểu. Hắn chỉ có nước lắc đầu cười khổ: "Tên này luôn luôn đi những nước không theo lẽ thường. Lần này nếu không phải hắn quá tự tin thì
chính là đầu óc có vấn đề".
Đột nhiên hắn lại nghĩ đến một vấn đề: "Thời gian gần đây Dung Hàm vào quốc y quán của đế đô, có phải Lâu Dự..."
Sau khi dặn dò Lưu Hoài Ân phái thêm người âm thầm theo dõi chặt chẽ một chút, Ân Minh liền bỏ chuyện của Dung Hàm sang một bên. Lúc này nghe
Lưu Hoài Ân nhắc tới, sắc mặt hắn lập tức trở nên rất kì dị: "Ý khanh
là... Lâu Dự bất chấp sống chết, mạo hiểm tính mạng đi xa ngàn dặm tới
đế đô chính là để gặp Dung Hàm một lần?"
Nói xong chính hắn cũng rùng mình, lạnh toát chân tay.
Lưu Hoài Ân cũng nổi da gà khắp người. Nhi nữ tình trường có thể làm cho anh hùng thoái chí, nhưng nếu đối tượng của tình trường đó là một người đàn ông...
Cố gắng gạt bỏ những hình ảnh không thể tưởng tượng nổi trong đầu đi,
Lưu Hoài Ân khom người nói: "Bất kể Lâu Dự vì sao mà đến, lão thần đã
lệnh cho Ưng Đình chuẩn bị tốt, toàn lực chặn giết hắn".
***
Đại doanh Hắc Vân kị Lương Châu, trước cửa lều trung quân có tiếng ồn ào.
"Tránh ra!" Tiếng gầm như sấm làm người nghe đau nhức hai tai.
"Không tránh!" Tiểu binh gác cửa trung với chức trách, nắm chặt áo người đó, sống chết không chịu buông tay, lại không chống lại được sức mạnh
của người đó nên bị kéo thẳng vào lều trung quân.
Một người to khỏe như cột thép đứng trong doanh trướng, doanh trướng vốn rộng rải lập tức có cảm giác chật chội.
"Vương... vương gia, Dực Uy tướng quân chưa thông truyền đã xông vào". Tiểu binh gác cửa đỏ bừng mặt, chỉ người đó trách móc.
Lâu Dự khẽ ngước mắt nhìn người đó một cái, phất tay nói: "Biết rồi, ngươi ra ngoài đi".
Tiểu binh trợn mắt nhìn người đó một cái rồi mới tức giận lui ra.
Lâu Dự nhìn người vừa đến: "Thác Bạt Hồng Đạt, tìm ta có chuyện gì?"
Năm đó Thác Bạt Hồng Đạt bỏ đi khỏi Hắc Vân kị đến nhờ cậy Long Hổ vệ.
Chuyện hắn cùng Lâu Dự đánh nhau một trận trong Hắc Vân kị lan truyền
khá xa. Với thân phận kẻ thù của Lâu Dự, hắn được Tào Giác, người nắm
giữ Long Hổ vệ khi đó tín nhiệm thu làm thân vệ.
Một ngày trước khi Lâu Dự gây binh biến, Thác Bạt Hồng Đạt một đao chém
rơi đầu Tào Giác, sau đó lẩn vào đại quân chạy trốn đến Lương Châu.
Khi Lăng Nam vương nắm giữ Hắc Vân kị, hắn tác chiến dũng mãnh, hung hãn không sợ chết, một thanh đại đao hắc thiết không gì cản nổi, dựa vào vô số chiến công thăng liền mấy cấp, giờ đây đã là Dực Uy tướng quân tứ
phẩm.
Khí thế trên người Lâu Dự như tảng băng vỡ trên sông băng, vừa sắc bén
vừa lạnh thấu xương, người khác tới gần cũng phải rùng mình, đưa mắt
khắp toàn quân cũng chỉ có tên Thác Bạt Hồng Đạt lỗ mãng này dám xông
vào quân trướng của chàng.
Thác Bạt Hồng Đạt bước tới vài bước, cực kì hấp tấp, tiếng nói hào sảng
dường như từ trong lồng ngực phun ra: "Có phải ngươi tìm được Loan Loan
rồi không?"
Đầu óc có tiến bộ rồi đấy!
Lâu Dự không bao giờ vòng vo với hắn, cũng trả lời dứt khoát: "Không nhất định là cô ấy, ta chỉ nắm chắc năm phần".
Thác Bạt Hồng Đạt đứng thẳng tắp, cau mày, vẻ mặt rõ ràng là không tin:
"Chỉ nắm chắc năm phần mà ngươi đã cam chịu mạo hiểm đích thân đến đế đô nước Sóc?"
Ánh mắt Lâu Dự lấp lánh nhìn tới: "Cho dù chỉ có một chút manh mối ta cũng sẽ đi".
Nghe thấy Lâu Dự nói như vậy, Thác Bạt Hồng Đạt lập tức nói không cần
nghĩ ngợi: "Được, ta cũng đi! Kẻ nào dám ngăn cản Loan Loan về, ta sẽ
chém chết con bà kẻ đó!"
"Ngươi không thể đi". Lâu Dự nói chém đinh chặt sắt.
Thác Bạt Hồng Đạt nổi giận đùng đùng, bất chấp người trước mặt này Tây
Lương vương hay là Đông Lương vương, kéo tay áo lên định đánh nhau một
trận.
Nhưng lời Lâu Dự nói sau đó lại như một chiếc đinh ghim cứng hắn tại chỗ cũ.
"Nếu Loan Loan không ở đế đô mà lần này ta không về được, sau này ngươi phải đi tìm đón cô ấy về".