Cung Đại Thừa được xây dựa vào núi,
ngọn núi này vốn cũng xanh mướt tươi đẹp, lại bị cung điện lầu các san
sát khí thế hùng tráng át mất, khi nhắc tới mọi người chỉ nói "Ngọn núi
phía sau cung Đại Thừa", dần dà tên của núi cũng bị quên mất, được gọi
tắt là núi sau.
Núi sau không cao, rừng lại rất rậm rạp. Trong núi đầy tuyết đọng khó
đi, hàng ngàn cẩm y vệ lục soát trắng đêm trên núi, lưỡi đao gạt hết
tuyết đọng trên những lùm cỏ, ngay cả một đống tuyết nhỏ cũng không
buông tha.
Đã tìm một đêm mà không thấy tung tích thích khách, chẳng lẽ thích khách đã chạy ra khỏi núi, lẩn vào trong thành? Chỉ huy sứ cẩm y vệ cau mày
hạ lệnh tăng thêm năm trăm người, dùng phương thức trải lưới lục soát
núi, đồng thời đóng chặt chín cổng thành, vẽ ảnh thích khách dán khắp
các cổng thành và các y xá, quán rượu, nhà trọ trong thành, truy nã toàn thành.
Lâu Dự mặc phục sức cẩm y vệ nước Sóc trà trộn trong đội ngũ lục soát
núi, kéo thấp vành mũ che khuất vẻ lo lắng khôn cùng lộ rõ trên mặt.
Chuyện hôm qua xảy ra bất ngờ, mặc dù chàng đã ra tay chặn lại người có
đe dọa lớn nhất đối với Loan Loan là Lưu Hoài Ân nhưng bản thân cũng bị
cầm chân, trơ mắt nhìn Ưng Đình cùng với cẩm y vệ phản ứng nhanh chóng,
điều vô số người cầm đao mang kiếm đuổi theo thích khách, trong lòng sốt ruột vạn phần như có lửa đốt.
Vào cung dự tiệc không tiện mang theo binh khí, trong sứ đoàn đại đa số
là văn thần, trong thời khắc mấu chốt này, thật sự chỉ có một người có
thể nhờ vả được là Hầu Hành Tiễn.
Lâu Dự vừa giao thủ với Lưu Hoài Ân vừa liếc Hầu Hành Tiễn một cái. Hầu
Hành Tiễn vốn đã cảm thấy vũ cơ này nhìn rất quen, đang cau mày suy ngẫm xem đã gặp ở đâu, đến tận lúc nhìn thấy nàng múa xong rút dao, kiếm
thuật tinh diệu, thân pháp nhẹ nhàng bay bổng, trong đầu như có tia chớp lóe lên, một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc xuất hiện. Lại thấy vương gia nhà mình đột nhiên bật dậy đích thân ra tay ngăn cản tổng quản Ưng
Đình, hắn liền khẳng định được nghi vấn của mình.
Đã nhiều năm trôi qua, bọn họ có thể không nhận ra, nhưng vương gia tuyệt đối sẽ không nhậm lầm.
Đã lớn lên thành thiếu nữ rồi.
Nhất thời mừng mừng tủi tủi, dường như vết sẹo đã đóng vảy trong lòng
lại bị một dao cắt ra, Hầu Hành Tiễn cảm thấy mũi cay sè, nước mắt lập
tức tràn ra viền mắt, cổ họng phát ra một tiếng nghẹn ngào, con người
sắt đá đường đường bảy thước suýt nữa rơi lệ tại chỗ.
Lúc này nhận được ánh mắt Lâu Dự, Hầu Hành Tiễn ngầm hiểu, lập tức vòng
qua Lâu Dự và Lưu Hoài Ân, thừa dịp trong cung hỗn loạn theo đám người
xông vào sau điện.
Lúc đó sau điện đã có thiên binh vạn mã, vô số cẩm y vệ và cao thủ Ưng
Đình cuồn cuộn không ngừng tràn tới, đường núi dẫn đến Yết Sơn đình rất
hẹp, đình lại nhỏ, không chứa được bao nhiêu người, kể cả có lòng hộ giá cũng không có chỗ đứng, vô số người đành phải đứng trên hành lang nhìn
hai vị hộ pháp Ưng Đình đánh nhau với thích khách, hoàn toàn không xen
vào được.
Hành lang đã kín người hết chỗ, Hầu Hành Tiễn chạy tới đây cũng không đi qua được. Thấy Loan Loan bị thương rơi xuống hạ phong, nóng lòng như
lửa đốt, hắn đoạt bội đao của cẩm y vệ bên cạnh, mũi chân khẽ điểm vào
lan can nhảy lên định mở đường xông tới.
Vừa nhảy lên đã bị người khác vung đao ngăn lại: "Sứ thần định làm gì?"
Hầu Hành Tiễn mặc phục sức của sứ đoàn Lương triều, nổi bật giữa đám cẩm y vệ mặc đồng phục màu xanh. Nửa nén hương trước, sứ thần Lương triều
vẫn là khách quý của đế quân, vì vậy mặc dù hành vi của hắn kì lạ nhưng
trước khi nhận được mệnh lệnh của cấp trên thì cẩm y vệ cũng không dám
lập tức trở mặt đánh nhau với hắn.
Hầu Hành Tiễn động não rất nhanh, nói dối mà không hề chớp mắt: "Đến trợ giúp các ngươi hộ giá".
Không thấy bao nhiêu người đang xếp hàng sao? Bọn ta muốn đi thể hiện
lòng trung thành mà còn không có chỗ đứng, làm gì đến lượt ngươi? Người
có vẻ là thủ lĩnh cẩm y vệ đó chửi thầm một câu, vừa bực mình vừa kiêu
ngạo xua tay nói: "Thích khách tầm thường không có gì đáng ngại. Trọng
địa hoàng cung người ngoài không nên ở lâu, mời quý sứ về trước".
Hầu Hành Tiễn lo lắng cho an nguy của Loan Loan đâu chịu đi về, đang
định bất chấp mọi chuyện lập tức trở mặt vung đao chém người thì lại
nhìn thấy Loan Loan bị thương trốn vào rừng núi.
Nhận được tin tức của Hầu Hành Tiễn, sau khi ra ngoài cung Lâu Dự không
ngừng lại một khắc, lập tức vòng tới núi sau, đánh ngất một cẩm y vệ,
thay quần áo của đối phương trà trộn vào đội ngũ lục soát.
Sắc trời dần dần chuyển sang trắng nhờ nhờ, đã bốn canh giờ trôi qua.
Nghe Hầu Hành Tiễn nói Loan Loan bị thương không biết nặng hay không,
giữa băng tuyết bạt ngàn không có thuốc thang, không biết có cầm cự được một thời gian dài như vậy hay không. Trong lòng Lâu Dự như bị dầu chiên lửa đốt, một đôi thiết quyền gần như bóp nát chuôi đao. Loan Loan đừng
sợ, Lâu Dự ca ca đến rồi. Anh không dễ gì tìm được em, em nhất định
không được chết, nhất định không thể chết!
Phía nam đỉnh núi loáng thoáng có tiếng thú gầm, đám cẩm y vệ đã tìm một đêm vừa mệt vừa lạnh vừa đói, đầy bụng bực tức than vãn, lúc này nghe
thấy tiếng gầm càng cáu kỉnh nổi nóng.
"Núi sau có hổ từ bao giờ?"
"Tìm suốt một đêm mà không thấy bóng dáng, núi thì to thế này, không biết chừng thích khách đã bị hổ ăn thịt từ lâu rồi".
"Nếu cứ tiếp tục tìm kiếm thế này, thích khách còn không tìm được thì các anh em đã bị chết cóng rồi".
Bực tức oán thán một khi đã mở đầu liền không thể dừng lại được, sức
mạnh trong người như vại nước bị đục một lỗ, ào ào chảy hết. Có người
đặt mông ngồi xuống tuyết, xoa bóp bắp chân đông cứng không muốn đứng
dậy, lập tức có nhiều người bắt chước, tự tìm nơi ít tuyết kín gió nghỉ
chân.
Không ai phát hiện trong đội ngũ có người đã biến mất không một tiếng
động. Lâu Dự không tiếc nội lực, vận khinh công đến cực hạn, như chuồn
chuồn đạp nước, chim bay qua cành, chạy băng băng trong rừng mang theo
một cơn gió làm cành lá đung đưa. Tuyết đọng trên cây rơi xuống sàn sạt, còn chưa chạm vào vai chàng thì bóng chàng đã chạy đến cách đó mấy
trượng.
Phía nam núi sau là vách núi hiểm trở, vừa cao vừa dốc, phẳng lì như
chém, vượn cũng khó leo lên được. Đoán rằng thích khách sẽ không tự tìm
đường chết chạy về phía này, cẩm y vệ đặt trọng điểm lục soát ở sườn núi phía bắc, định lục soát từ bắc về nam, từng bước đẩy thích khách vào
tuyệt địa. Vì vậy Lâu Dự chạy rất nhanh mà không gặp trở ngại gì, dù có
gặp mấy cẩm y vệ đơn lẻ, đối phương cũng chỉ cảm thấy hoa mắt như có một vệt xanh xẹt qua, dụi mắt nhìn lại thì không thấy có gì khác lạ.
Một con báo đen chạy ra từ rừng cây dưới vách núi hiểm trở, lập tức lao
tới bên người Lâu Dự, tốc độ dường như còn nhanh hơn Lâu Dự mấy phần.
Lâu Dự không hề dừng bước, cùng báo đen sánh vai chạy như điên, trầm
giọng hỏi: "Tiểu Hắc, cô ấy ở đâu?"
Trên đỉnh vách núi, một tà váy trắng tinh bị chôn dưới tuyết, lờ mờ lộ
ra vết máu loang lổ nhìn rất kinh hãi. Loan Loan nằm sấp trên tuyết, đôi môi tím bầm đáng sợ, sắc mặt lại gần như trong suốt, trắng như tuyết
bay xuống vách núi.
Núi cao gió mạnh, lại một trận gió lạnh mang theo băng tuyết thổi qua,
sắc bén như lưỡi đao cắt vào má nàng, cơ thể vẫn không hề nhúc nhích
cuối cùng cũng run nhè nhẹ.
Nội tức trong khí hải đã bị hàn độc ăn mòn gần hết, kinh mạch dường như
đứt đoạn từng khúc, máu trong người dường như đông thành băng trong
huyết quản, lạnh đến cực hạn.
Đây chính là cảm giác chết sao?
Đủ loại kí ức ùn ùn kéo đến, như những hình ảnh thoáng qua trong đầu.
Góc phố dơ bẩn, tía bế mình lên; Dưới Dị Thiên Nhai, đại Hồng kiêu ngạo
phun hơi thở, tiểu Hắc vô lại lăn dưới đất làm nũng; Trên thảo nguyên nở đầy thiên nhật thảo, đàn ngựa hoang lao nhanh như một dòng nước xiết...
Còn có dáng vẻ khờ khạo của Thác Bạt Hồng Đạt vác đại đao hắc thiết; Có nụ cười ấm áp như mặt trời sớm mai của Dung Hàm.
Còn có anh ấy. Ngày đầu tiên anh ấy và mình gặp nhau, ánh mặt trời rực
rỡ như một lớp voan nhẹ nhàng, dịu dàng phủ lên gương mặt hai người, rất đẹp,
rất sáng, rất vô tư.
Khóe miệng nàng khẽ cong lên như trăng non, cố gắng không để mất tri giác, cực kì thong thả bò từng bước một về phía vách đá.
Tía, Loan Loan phải tới tìm tía rồi. Không thể báo thù cho tía, vốn Loan Loan không có mặt mũi tới gặp tía, nhưng âm phủ lạnh lắm, có tía ở bên
Loan Loan mới không thấy sợ.
Trước mắt tối sầm, tay nàng đã bám đến gờ vách đá. Bên dưới vách núi sâu không thấy đáy, chỉ có một khoảng hư không trắng mênh mông, bên tai chỉ còn lại tiếng gió thê lương.
Loan Loan đang định thả người rơi xuống vách núi lại nghe thấy tiếng tay áo xé gió vang lên. Một giây sau, nàng đã ở trong một vòng tay ấm áp.
Nàng vô thức vùng vẫy, một chưởng đánh tới, lại bị người đó nhẹ nhàng đỡ lại, bên tai vang lên một âm thanh khàn khàn trầm thấp mang theo đau
đớn vô tận.