Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 9 - Chương 11



Vòng tay chàng ấm áp khô ráo, có mùi của gươm đao giáp trụ vừa xa xăm vừa chân thật quanh quẩn nơi chóp mũi, vững vàng quen thuộc không nói nên lời.

Tựa vào ngực chàng, nghe tiếp tim chàng đập mạnh mẽ ấp áp, thần trí Loan Loan còn chưa tỉnh táo nhưng lại vô thức thả lỏng ra, cơ thể căng cứng trở nên mềm rũ trong lòng chàng, ngất đi không hề phòng bị.

Tay nàng còn lạnh hơn băng đã đóng cả mùa đông trên đỉnh núi. Lâu Dự ôm chặt lấy nàng, trong lòng đau như có ngàn mũi tên xuyên qua trái tim, nhanh chóng nắm chặt mạch môn của nàng, điên cuồng vận nội tức từ tuyết sơn sau thắt lưng ào ạt đưa nội lực vào trong cơ thể nàng, dựa vào nội lực hùng hậu của mình, mạnh mẽ sưởi ấm cơ thể nàng, bảo vệ tâm mạch sắp đông cứng thành băng.

Loan Loan, em không thể chết, anh không cho em chết!

Tuyết càng ngày càng dày, gió điên cuồng gào thét trên vách núi cao, tuyết rơi như những đám bông bị xé nát, che trời phủ đất, ngăn cản ánh mắt mọi người, cũng tạm thời ngăn cản bước chân đám cẩm y vệ đi lục soát.

Cơ thể Loan Loan càng ngày càng lạnh, tiểu Hắc không ngừng đi tới đi lui bên người nàng, thỉnh thoảng dùng mũi cọ vào bàn tay lạnh buốt của nàng, khe khẽ rên rỉ, tỏ ra hơi nôn nóng bất an.

Nơi này quá lạnh, kinh mạch Loan Loan đã vỡ nát hết, khí hải gần như đóng băng. Ngoài một luồng hơi ấm chàng cưỡng chế đưa vào, toàn thân nàng không tìm được một chút hơi thở nào của sự sống. Ngón tay trắng xanh trong suốt, dường như có một lớp băng mỏng từ đầu ngón tay dần dần lan lên trên.

Lâu Dự nóng lòng như lửa đốt, lại biết mình không nên hoảng loạn, bắt buộc chính mình bình tĩnh lại, tỉ mỉ quan sát tình hình địa thế vách núi này.

Chàng cầm quân tác chiến nhiều năm, cực kì giỏi quan sát và lợi dụng địa hình, ánh mắt chỉ quét qua một vòng đã hoàn toàn hiểu rõ địa thế vách núi này, nơi nào có thể tránh gió tránh tuyết, nơi nào có thể leo lên đều nắm chắc như lòng bàn tay.

Bế Loan Loan đến một kẽ đá kín gió, Lâu Dự xé tay áo rất dài của nàng ra vặn thành dây thừng rồi buộc chặt nàng lên lưng mình.

Nàng nhẹ đến mức dường như không có trọng lượng, Lâu Dự khẽ nhún, xác nhận đã buộc đủ chặt rồi mới chuyển ánh mắt nhìn về phía tảng đá lớn nhô ra ngoài mép vách đá.

Vừa rồi mặc dù chàng chỉ nhìn một vòng đơn giản đã phát hiện vách núi này xem như cực kì hiểm yếu, mà nơi hiểm yếu nhất chính là tảng đá lớn đó. Tảng đá vươn ra ngoài vách núi vài thước, treo lơ lửng trong gió như một cái mỏ chi ưng khổng lồ vươn ra, phía dưới trắng xóa mênh mông, chỉ thấy tuyết bay không thấy đáy, sâu không lường được. Nhưng sau khi quan sát tỉ mỉ có thể thấy chỉ cần xuống được bên dưới tảng đá này một đoạn là thế núi đã dần thay đổi, mặc dù vẫn dốc đứng nhưng không phải như lạch trời không thể vượt qua, mà càng xuống dưới lại càng dễ đi hơn.

Nói ngắn gọn, chỉ cần có thể qua được tảng đá lớn này là sẽ có thể xuống núi.

Một bước, hai bước, Lâu Dự bước lên tảng đá. Gió mạnh tuyết dày, tay áo chàng bay phần phật. Đầu Loan Loan gục vào vai chàng, mái tóc dài bị gió núi kéo thành vô số những đường vòng cung giữa không trung.

Lau tuyết bám trên mặt, Lâu Dự hoạt động tay chân một chút, lại đi về phía trước hai bước, nửa bàn chân đã thò ra bên ngoài.

Từ xa nhìn lại, chàng gần như đã đến tuyệt cảnh, lắc lư như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Gió núi cuốn theo tuyết bay không hề nể nang đánh vào trên người chàng, dường như chỉ sơ ý một chút là sẽ rơi xuống tan xác.

Cao như vậy, nếu ngã xuống sợ rằng thịt nát cũng không còn.

Lâu Dự thoáng nhìn xuống dưới chân rồi khẽ quay đầu sang, đôi môi lành lạnh chạm vào má nàng, lưu luyến dừng lại trên gương mặt lạnh buốt của nàng một lát rồi nói dịu dàng: "Loan Loan đừng sợ, bản lãnh leo núi của anh chính là do em dạy. Đã mấy năm qua rồi, em xem anh có tiến bộ không nhé".

Cực kì dịu dàng nói xong câu này, chàng quay đầu về phía trước, ánh mắt chăm chú kiên quyết, thả người nhảy xuống vách núi cao.

Thân thể rơi xuống rất nhanh, tiếng gió gào thét bên tai.

Chàng vẫn nhìn kĩ một chỗ lồi ra trên tảng đá lớn, gần như vừa nhảy xuống đã nhanh chóng đưa tay móc vào vị trí đó. Chỗ lồi lên này không chịu nổi sức nặng của hai người, vỡ ra khỏi tảng đá lớn, hóa thành một mảnh đá vỡ rơi thẳng xuống đáy vách núi, phải mất thời gian uống hết chén trà mới nghe thấy âm thanh rơi xuống nước.

Hình như bên dưới vách núi là một đầm nước. Lâu Dự thoáng yên tâm hơn, nhanh chóng móc vào một chỗ nhô ra khác, nhưng lần này chàng không bắt được, đầu ngón tay chỉ kịp chạm vào bên cạnh đã trượt xuống dưới. Bàn tay bị cạnh đá sắc bén cắt một vết sâu thấy xương, máu tươi đầm đìa.

Tốc độ rơi xuống như sao băng, càng ngày càng nhanh. Lâu Dự ra tay cũng càng ngày càng nhanh, không ngừng tóm lấy những tảng đá nhô ra và những cành cây mọc chéo lên.

Đà rơi rất mạnh, căn bản không thể dựa vào những thứ này để dừng lại, ngược lại còn nhổ tận gốc rất nhiều cây già đã mọc mấy trăm năm trên vách núi, nhưng dù sao tốc độ rơi xuống của hai người cũng có thể chậm lại ít nhiều.

Chỉ sau chốc lát hai người đã rơi xuống được khoảng trăm mét, tảng đá mỏ ưng trên đỉnh đầu đã rất xa, hóa thành một điểm đen nhỏ trong mắt.

Quả nhiên như dự liệu của Lâu Dự, càng rơi xuống thế núi càng thoải dần. Vách núi vốn thẳng đứng như dao chém nghiêng dần theo một đường cong lớn

biến thành một dốc đứng.

Cuối cùng chân Lâu Dự cũng giẫm được lên dốc đứng, nhưng vì đà rơi quá mạnh nên chàng không thể đứng vững được, cả người lại trượt về phía trước.

Sợ Loan Loan sau lưng bị thương nên không dám xoay người giảm bớt lực rơi, ánh sáng trong mắt sáng rực, chàng hét lớn một tiếng.

Đành liều thôi!

Sử dụng thê vân bộ, chân trái đạp lên mu bàn chân phải mượn lực lao ra ngoài thêm mấy mét, Lâu Dự cõng Loan Loan rơi thẳng xuống đáy vách núi.

Ùm một tiếng, hai người rơi xuống hồ sâu dưới đáy vách núi.

Bên trên vách núi gió tuyết quay cuồng, dưới chân vách núi lại có núi vây quanh bốn phía nên tuyết nhỏ gió nhẹ, thậm chí còn rất ấm áp so với trên đỉnh núi. Mặt nước chỉ có một lớp băng mỏng như tờ giấy, bị lực rơi cực mạnh đập vào vỡ tan, một đám sơn dương kiếm ăn bên đầm cả kinh chạy trốn khắp nơi.

Rơi xuống từ độ cao như vậy, đà rơi ra sao không cần nói cũng hình dung được.

Hai người gần như chìm xuống đáy đầm, dù Lâu Dự có nội lực thâm hậu cũng bị lực va đập cực mạnh làm cho đầu váng mắt hoa. Chàng định thần, nín thở, nhanh chóng cởi dây buộc trên người. Thân thể Loan Loan đã mất tri giác bị dòng nước đẩy ra, như một chiếc lá liễu lơ lửng trong nước.

Lâu Dự xoay người bơi tới ôm lấy nàng, không hề nghĩ ngợi hôn lên môi nàng.

Môi nàng vừa mỏng vừa mềm, Lâu Dự dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cắn chặt của nàng, không ngừng đẩy không khí vào.

Mặt nước trên đỉnh đầu xuất hiện ánh sáng lờ mờ như một viên ngọc bích trơn bóng, càng ngày càng mỏng, càng ngày càng sáng, cuối cùng mặt nước rung động kịch liệt rồi vỡ tan.

Tiếng nước ào ào, Lâu Dự ôm Loan Loan nổi lên mặt nước. Nhìn vách núi hiểm trở cao không thấy đỉnh, Lâu Dự hít một hơi thật sâu, ôm Loan Loan quay đầu bơi vào bờ.

Vừa liếc mắt đã nhìn thấy một con báo đen đang ung dung uống nước bên đầm nước. Thấy hai người ngoi lên, con báo đen hưng phấn chạy qua chạy lại bên bờ, cái đuôi như roi sắt vẫy rối rít giống hệt một con chó con mừng chủ.

"Không ngờ là mày vẫn nhanh hơn". Lâu Dự cười khổ, đường đường Tây Lương vương, đã cố gắng hết sức mà còn không bằng một con báo, đúng là làm người ta khó có thể chấp nhận.

Hai canh giờ sau, một đội cẩm y vệ hơn mười người đội gió dầm tuyết trèo lên đến đỉnh vách núi.

"Thời tiết chết tiệt". Một tên trong đó thở hồng hộc, nhổ phì phì tuyết bay vào miệng ra ngoài, nói bực tức: "Chỉ huy sứ đại nhân sợ là sốt ruột phát điên rồi, thích khách đầu óc có bệnh mới chạy đến chỗ chó ăn đá gà ăn sỏi này".

Hiệu úy dẫn đầu mặc dù không dám mắng chỉ huy sứ đại nhân đã phát điên trước mắt thủ hạ nhưng trong lòng lại thầm gật đầu vô số lần.

Vách núi này vừa hiểm vừa cao, đừng nói là người mà khỉ chắc cũng khó có thể trèo lên trèo xuống được. Biết rõ cẩm y vệ đang rải lưới lục soát núi, thích khách chẳng lẽ lại ngu đến mức tự cắt đứt đường sống, chạy đến đây chờ bọn chúng đến bắt cá trong chậu?

Ngoài miệng hắn lại quát mắng: "Đồ khốn! Chỉ huy sứ đại nhân anh minh thần võ không bao giờ sai được!"

Tiểu binh cẩm y vệ đó sờ sờ mũi, im miệng không nói nữa.

Hiệu úy nơm nớp lo sợ bò lên trên tảng đá lớn bên bờ vách núi nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy dưới vách núi là mây quyện lẫn sương, trắng mênh mang không thấy đáy.

Vừa quay đầu lại định hạ lệnh tìm kiếm kĩ càng, bất ngờ một cơn gió lạnh thấu xương thổi đến, hắn lảo đảo trượt chân, suýt nữa ngã xuống dưới vách núi.

Hiệu úy sợ đến tè ra quần, bò bốn chân xuống khỏi tảng đá, hậm hực mắng một câu mà vẫn chưa hết sợ: "Có ma mới trốn tới chỗ chõ má này, không ngã chết cũng phải chết cóng".

Hắn ra vẻ bình tĩnh phất tay nói với đám tiểu binh đang giương mắt nhìn mình: "Thích khách không có ở đây, không cần tìm nữa, chúng ta rút!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.