Mặt đất dưới chân khẽ rung động, tuyết đọng trên cành một cây đại thụ khô héo bên tường cũng chấn động rơi xuống sàn sạt.
Vương Truyền Minh đứng trước cổng dịch quán nhìn đội kị binh nước Sóc
đông nghịt từ xa xa thúc ngựa mà đến, nhưng vẫn kiên quyết không lùi nửa bước, thậm chí còn ưỡn bộ ngực không thể gọi là rộng rãi lên.
Đội kị binh càng ngày càng gần, toàn bộ đều mặc phục sức Ưng Đình. Người chạy đầu tiên không có râu, sắc mặt vàng xỉn, dáng người khô quắt gầy
gò, thoạt nhìn đôi mắt vẩn đục vẫn có ánh sáng thu liễm, chính là Lưu
Hoài Ân.
Chỉ sau chốc lát đội kị binh đã dến trước dịch quán, các cao thủ Ưng
Đình nhất tề xoay người xuống ngựa. Lưu Hoài Ân lại không động, ngồi
trên lưng ngựa ngắm nghía chiếc roi ngựa, từ cao nhìn xuống lạnh lùng
nhìn Vương Truyền Minh.
Sát khí lạnh lẽo rợp trời ngập đất tràn đến!
Tay Vương Truyền Minh run rẩy không thể kiềm chế, trên mặt lại lộ ra một nụ cười vừa kiêu ngạo vừa khinh thường, xoẹt một tiếng xòe chiếc quạt
gấp, phe phẩy quạt chủ động nghênh đón...
***
Nửa canh giờ trước, Lâu Dự hạ đạt mệnh lệnh toàn thể cùng chạy trốn...
Ân Minh là người kiểu gì, Lâu Dự là người hiểu nhất. Hắn đã sinh lòng
nghi ngờ, tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn, không chịu dừng tay. Vương
Truyền Minh có thể lừa gạt một lần nhưng lừa gạt không nổi lần thứ hai.
Lần trước Hồng Lư tự thừa ủ rũ quay về, lần sau người trở lại chắc hẳn chính là Lưu Hoài Ân.
Không cần quan tâm đến lời chất vấn của các văn nhân trong thiên hạ, chỉ dựa vào một tội danh "chứa chấp thích khách" đã đủ để Ân Minh lập tức
trở mặt, giết chết toàn bộ sứ đoàn Đại Lương trong dịch quán, sau đó
thản nhiên viết một phong thư chiêu cáo thiên hạ, mắng hoàng đế Đại
Lương máu chó ngập đầu.
Đi, phải đi, hơn nữa phải đi càng nhanh càng tốt.
Lâu Dự nhìn Loan Loan nằm trên giường, trong mắt toàn là lo lắng và gấp gáp.
Loan Loan đã vượt qua thời khắc nguy hiểm nhất nhưng còn chưa tỉnh dậy,
triệt để loại trừ hàn độc cũng cần một thời gian nhất định. Trên đường
xe ngựa xóc nảy, không biết nàng có chịu đựng được hay không?
Dung Hàm nhẹ nhàng rút ngân châm trên người Loan Loan ra, lông mày nhíu
chặt, cực kì lo lắng ngẩng đầu nhìn Lâu Dự, giọng nói hết sức nặng nề:
"Sáu ngày, nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được sáu ngày".
Mặc dù mối nguy hàn độc tạm thời được giải nhưng khí hải của nàng trống
rỗng, kinh mạch tổn hại, thân thể trúng đao mất máu quá nhiều, lúc này
nội công ngoại kích lại bắt đầu sốt cao, cộng thêm thời gian dài hôn mê
bất tỉnh, không ăn không uống, cơ thể đã yếu ớt đến cực điểm. Không có
dược phẩm và điều kiện chữa trị phù hợp, có thể cầm cự sáu ngày đã là
một kì tích.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều yên lặng.
Lúc đến đã bỏ hết đại bộ phận quân nhu quà cáp, chạy đến suýt hộc máu còn mất thời gian bảy ngày. Sáu ngày làm sao về nổi?
Quà đã tặng rồi, quân nhu hành lí cũng có thể vứt hết, kị binh Hắc Vân
kị không ngủ không nghỉ ra roi thúc ngựa có lẽ có thể rút ngắn một ngày
hành trình, nhưng Loan Loan thì làm thế nào? Các văn thần không biết võ
công làm thế nào?
Lâu Dự đi qua đi lại, rơi vào trầm tư.
Trong đời chàng đã vô số lần gặp phải tuyệt cảnh, mỗi lần đều chuyển
nguy thành an, bình yên vượt qua hiểm cảnh trong lúc tất cả mọi người
đều cho rằng không còn hi vọng. Khi quân đến dưới thành, chàng không
kinh hãi. Khi bị tước hết chức vụ, chàng không kinh hãi. Khi bày mưu
tính kế cướp ngôi đoạt vị, chàng cũng không kinh hãi.
Nhưng lúc này chàng lại vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, bồn chồn thấp thỏm khó có thể quyết định được.
Bởi vì lần này quan hệ đến tính mạng của người chàng yêu nhất, nhất định phải không hề có sơ hở nào.
Chàng đã sơ sẩy một lần, một lần phán đoán sai lầm đó đã làm hại chàng
và Loan Loan bốn năm không biết sống chết ra sao. Cho nên bây giờ chàng
tuyệt đối không thể sai lầm một lần nữa.
Trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, trên trán hiện ra một sự kiên nghị và quyết đoán, chàng ngẩng đầu hạ lệnh: "Hầu Hành Tiễn!"
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi dẫn theo bốn trăm người hộ tống Loan Loan và Dung đại phu, vứt bỏ hết tất cả hành lí chỉ chừa lại nước sạch và lương khô, đi đường tắt,
ngày đêm không ngừng lên đường, phải quay về Lương Châu trong vòng sáu
ngày".
Hầu Hành Tiễn đã theo Lâu Dự chinh chiến nhiều năm ở biên giới với nước
Sóc, rất hiểu địa hình địa mạo nước Sóc, nghe lệnh xong nhanh chóng tính toán các đường tắt có thể trở về, cắn răng tuân lệnh.
"Rõ! Cùng lắm đi lối tắt qua núi Long Sơn, mặc dù nguy hiểm một chút
nhưng lần này toàn là hảo thủ, có thể bảo vệ Loan Loan và Dung đại phu.
Các huynh đệ một khi có quyết tâm, đám binh lính nước Sóc chắc chắn
không theo kịp được".
Lâu Dự yên lặng nhìn Hầu Hành Tiễn, Hầu Hành Tiễn đứng thẳng tắp như cán thương, từng chữ vang vang: "Vương gia yên tâm, Hầu Thất dù có vứt bỏ
tính mạng cũng tuyệt đối không để Loan Loan và Dung đại phu gặp nguy
hiểm".
Lâu Dự không nói một lời, đột nhiên tiến lên ôm lấy Hầu Hành Tiễn, vỗ mạnh vào vai hắn mấy cái.
Không cần ngôn ngữ, đây là sự giao phó và tin tưởng giữa những người đàn ông với nhau.
Khóe môi Hầu Hành Tiễn lộ ra nét kiên nghị, sống lưng thẳng tắp, trong mắt đã có lệ quang lấp lánh.
"Triệu Long!" Lâu Dự quay lại kêu lên.
"Có thuộc hạ!"
"Ngươi dẫn số Hắc Vân kị còn lại hộ tống Vương đại nhân và các văn thần
cải trang đi đường khác. Các ngươi không phải mục tiêu của Ân Minh, lực
cản sẽ nhỏ hơn rất nhiều, cần phải bảo đảm an toàn cho Vương đại nhân".
"Rõ!" Hiệu úy tiên phong doanh Triệu Long nghiêm nghị tuân lệnh.
"Lâu Dự, vậy còn ngươi?" Dung Hàm hỏi.
"Ta chịu trách nhiệm dẫn truy binh đi. Mục tiêu của bọn chúng là ta, chỉ cần ta lộ ra hành tung, tất nhiên sẽ có thể thu hút đại bộ phận truy
binh, đến lúc đó các ngươi nhân cơ hội mà chạy".
"Vương gia, đơn thương độc mã dẫn truy binh đi, việc này quá nguy hiểm". Hầu Hành Tiễn và Triệu Long không nhịn được kêu lên.
"Một mình ta mục tiêu nhỏ, có thể tránh, có thể né mà lại thuận tiện. Cứ quyết định vậy đi, các ngươi đi trước, ta đoạn hậu". Lâu Dự chém tay,
kiên quyết không thể khuyên bảo.
Hầu Hành Tiễn và Triệu Long quay lại nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự lo
lắng sốt ruột trong mắt đối phương, lại đều biết tính khí của Lâu Dự nên không dám khuyên nữa.
"Ta không đi".
"Tôi phải đi với các ông".
Hai âm thanh đồng thời vang lên, Vương Truyền Minh và Phương Tranh lúng
túng đưa mắt nhìn nhau. Vương Truyền Minh gật gật đầu rất lễ phép:
"Phương cô nương, cô nương nói trước".
Phương Tranh cũng không khách khí, đỏ mặt lên, vội nói: "Tây Lương vương, Dung đại phu, tôi muốn đi cùng mọi người".
Biết rõ chuyến đi này nặng nề sát cơ, sống chết khó liệu, người phụ nữ này lấy đâu ra dũng khí và can đảm?
Lâu Dự cảm thấy hơi bất ngờ, quay sang nhìn về phía Dung Hàm: "Ngươi quyết đi".
Dung Hàm nhìn Phương Tranh, vừa khó xử vừa cảm động, khẩn khoản khuyên
nhủ: "Phương đại phu, bọn ta giờ lên đường như đi trên băng mỏng, thật
sự là nguy hiểm cùng cực. Phương đại phu chưa hề lộ diện trước mặt người nước Sóc, bọn chúng không hề biết Phương đại phu ở đây. Chỉ cần bí mật
đi ra khỏi dịch quán về đến nhà là có thể giữ được bình an, cần gì phải
theo bọn ta mà uổng phí tính mạng?"
"Dung đại phu, cha mẹ tôi chết sớm, ở đế đô không thân không quen, trong nhà cũng không có của cải gì, không có gì để băn khoăn liên lụy".
Phương Tranh đỏ mắt lên, lệ rơi như mưa, nghẹn ngào nói: "Nói ra không
sợ mọi người chê cười, mặc dù chung sống thời gian không dài, nhưng
trong lòng tôi, anh chính là người thân thiết nhất, tin cậy nhất. Tôi... tôi không sợ chết, anh cứ dẫn tôi đi theo đi".
Nàng nói chân tình thật ý, thằng ngu cũng có thể nghe ra tình cảm trong những lời nói đó.
Cùng là người vương nặng chữ tình, ánh mắt Lâu Dự nhìn Phương Tranh liền mang theo thiện ý rõ ràng và cả sự cảm thông sâu sắc.
Nhìn thấy Phương Tranh khóc rất đau lòng, Hầu Hành Tiễn không đành lòng: "Vương gia, vạn nhất Ưng Đình nước Sóc tra ra manh mối, giờ chúng ta
đi, nếu có nguy hiểm gì ai lo cho cô ấy được? Không bằng để cô ấy đi
cùng chúng ta, trên đường đi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau".
Dung Hàm nhíu mày thật chặt, cảm thấy hết sức do dự và khó xử.
Ánh mắt Lâu Dự chuyển qua chuyển lại giữa hai người, không đợi Dung Hàm
trả lời, quay sang nói: "Hầu Hành Tiễn, Phương cô nương cùng đi với các
ngươi, phải bảo vệ cô ấy thật tốt".
"Rõ!" Hầu Hành Tiễn nhìn Phương Tranh, lớn tiếng tuân lệnh.
Phương Tranh mừng rỡ, lau sạch nước mắt trên mặt, cười cảm kích với Lâu Dự.
"Khụ khụ". Vương Truyền Minh hắng giọng mấy tiếng, nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của mình: "Vương gia, hạ quan không đi".
Lâu Dự đột nhiên quay lại: "Vương đại nhân?"
"Vương đại nhân, đầu óc ông có vấn đề sao? Tình hình bây giờ như vậy,
không đi chỉ có đường chết". Trận đánh võ mồm trước cổng dịch quán khiến ấn tượng của Hầu Hành Tiễn đối với Vương Truyền Minh tốt hơn nhiều, lúc này thấy Vương Truyền Minh không chịu đi, Hầu Hành Tiễn lập tức sốt
ruột.
"Thân là sứ tiết một nước, mình mang sứ mạng giương cao quốc uy, truyền
bá lễ nghi, giao thiệp đàm phán, thay mặt cho quốc thể Đại Lương ta,
chịu phó thác của hoàng thượng, phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi. Giờ đây việc trình quốc thư trên triều đình còn chưa kết thúc, hai nước vẫn tuân thủ thỏa thuận đình chiến hoà đàm, an dưỡng sinh lợi. Thân là
sứ thần một nước, nếu không một tiếng động rời khỏi sẽ khó tránh khỏi
miệng lưỡi thế gian, làm cho Đại Lương bị người thiên hạ nhạo báng". Sắc mặt Vương Truyền Minh nghiêm túc chưa từng có.
"Cổ hủ! Ông cho rằng ở lại để bọn chúng giết thì đế quân nước Sóc sẽ
không đốt ngọn lửa chiến tranh sao? Lúc nên đánh bọn chúng vẫn đánh như
thường, giết ông cũng không khác gì giết một con kiến, mắt cũng không
thèm chớp lấy một cái. Từ cổ chí kim có bao nhiêu sứ thần chết vì đầu óc không đủ linh hoạt, tất cả đầu chết vì ngốc hết". Hầu Hành Tiễn nghiến
răng, hận không thể một quyền đánh ngất Vương Truyền Minh đóng gói
khiêng đi.
"Truy binh sẽ tới rất nhanh, các ngươi mang phụ nữ đau ốm đi không
nhanh, ta ở lại dù sao cũng có thể ngăn chặn bọn chúng một thời gian,
các ngươi cũng có thể chạy xa hơn một chút".
Vương Truyền Minh trịnh trọng vái Lâu Dự: "Tô Vũ nuôi dê mười chín năm
mà đi sứ bất khuất, Đường Thư mặc áo vải đón cơn giận của thiên tử,
Vương Truyền Minh mặc dù bất tài nhưng nguyện theo gương, mong vương gia thành toàn".
Lâu Dự chăm chú nhìn ông ta một hồi lâu không nói, sắc mặt dần dần ngưng trọng mà nghiêm túc.
Vương Truyền Minh cũng nhìn lại chàng, nơi ánh mắt giao nhau chỉ có sự bình tĩnh thấu hiểu và thấy chết không sờn.
"Vương gia, lần này đi sứ khác những lần trước kia, không còn phải xun
xoe xu nịnh mà có thể đường đường chính chính hãnh diện đứng giữa triều
đình. Thân là sứ thần có thể như thế, tâm nguyện nhiều năm của hạ quan
đã được hoàn thành, nếu có thể làm vài việc vì nước, vì dân, vì... huynh đệ, đời này của hạ quan đã vinh quang đến cực điểm, không còn gì phải
hối tiếc nữa".
Ở đây đa số là đàn ông máu lửa coi nhẹ sống chết, nhưng một từ huynh đệ
mang nặng mùi giang hồ của Vương Truyền Minh lại mạnh mẽ đẩy nước mắt
mọi người ra khỏi khóe mắt.
Hai người đối mặt chốc lát, Lâu Dự biết ông ta đã quyết định chủ ý, có
nhiều lời cũng vô ích, chậm rãi chắp tay, vô cùng trịnh trọng hành một
đại lễ:
"Vương đại nhân, mặc dù ngài không biết võ nghệ nhưng lại có chính nghĩa và khí phách lớn lao, Lâu Dự vô cùng bội phục và kính trọng".
Vương Truyền Minh mỉm cười đáp lễ, lại vái chào mọi người xung quanh:
"Việc này không nên chậm trễ, các vị tướng quân nên sớm chuẩn bị hành
trang lên đường".
Nói xong lại cúi chào Triệu Long thật sâu: "Triệu tướng quân, các đồng liêu khác trong bộ Lễ phải nhờ ngài lo liệu".
Triệu Long nghiêm sắc mặt, vội vàng chắp tay nhận lời.
Ánh mắt Vương Truyền Minh lướt qua mọi người, khẽ gật đầu tỏ ý cáo biệt rồi xoay người đi ra ngoài cửa.
"Vương đại nhân!" Hầu Hành Tiễn đi nhanh mấy bước, mắt hổ rưng rưng, đột nhiên phất áo bào quỳ xuống, nắm đấm sắt đặt ở trước ngực, vô cùng
nghiêm túc trang trọng hành một quân lễ, giọng nói vang vang mạnh mẽ:
"Hôm nay cuối cùng cũng có thể được thấy khí tiết của người đọc sách, có tấm gương của Vương đại nhân, đời này Hầu Thất sẽ không dám xem nhẹ bất cứ người đọc sách nào nữa".
Những nếp nhăn quanh đuôi mắt Vương Truyền Minh giãn ra, cười khoan
khoái gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng trong ánh mắt của mọi
người...
***
Lúc này Vương Truyền Minh đứng ở cổng dịch quán, một mình đối mặt các
sát thủ Ưng Đình hò hét lao tới, nhìn Lưu Hoài Ân trên người dày đặc sát ý.
Mỉm cười chậm rãi tiến lên từng bước một, Vương Truyền Minh thản nhiên mà bình tĩnh đi lên con đường dẫn tới cái chết.
Phía sau ông ta là dịch quán không có một bóng người, một trận gió lạnh thổi qua cuốn theo những bông tuyết dày mịn.
Trận tuyết cuối cùng của mùa đông này rốt cuộc cũng bắt đầu rơi xuống.