Trăng Sáng Ngàn Dặm Gửi Tương Tư

Chương 11: "Nhưng tôi muốn anh yêu tôi say đắm."



Editor: Yang Hy.
"Tôi yêu anh, tôi phải yêu anh thật tỉnh táo, bình tĩnh mà yêu anh, nhưng tôi muốn anh yêu tôi thật say đắm."
- -
Gia đình Ôn Kỳ Du sẽ đặt một chiếc bánh kem vào mỗi dịp cuối năm với ngụ ý một năm mới đầy ngọt ngào. Tề Phương là khách quen của tiệm bánh nên chủ tiệm sẽ dành thời gian để hoàn thành chiếc bánh ngay trong ngày rồi liên hệ với bà đến lấy.
Tề Phương đi đến phòng khách, nhìn thấy Ôn Kỳ Hoan đang nằm xem TV trên ghế sô pha, nghĩ thầm không thể trông cậy được vào đứa con gái này nên đành phải gọi Ôn Kỳ Du ra ngoài.
Tề Phương dặn dò Ôn Kỳ Du: "Con lái xe chậm thôi, không vội."
Ôn Kỳ Du gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vì đến thời gian đoàn viên nên đường xá không đông người và xe cộ, lúc đến tiệm bánh kem, chủ tiệm đang uống cà phê trò chuyện video với bạn, thấy Ôn Kỳ Du tới thì gật đầu một cái rồi lại chỉ điện thoại của mình và đưa bánh kem cho cậu.
Ôn Kỳ Du lễ phép cúi đầu một cái, khẽ nói câu "cảm ơn" rồi rời đi.
Ôn Kỳ Du đặt bánh kem ở ghế lái phụ, còn làm như có thật mà thắt dây an toàn cho nó.
Bên ngoài đang rơi tuyết, trong tầm nhìn mơ hồ ấy cậu lại nhìn thấy được Ôn Đông Lâm và nụ cười quen thuộc của anh. Đi cùng anh là một anh chàng đẹp trai, chắc là người bạn mà Ôn Đông Lâm đã nói.
Ôn Kỳ Du dự định sẽ chờ Ôn Đông Lâm một lát, biết đâu anh cần mình tiễn về hoặc là có thể chào hỏi anh thì sao.
Chỉ là người đàn ông đi cùng Ôn Đông Lâm lại đột nhiên cầm tay anh, mà Ôn Đông Lâm cũng không có đẩy ra.
Ôn Kỳ Du cảm thấy có gì đó không đúng.
May mà chỉ hai ba giây sau Ôn Đông Lâm rút tay mình ra, bàn tay phải vỗ vỗ vai người đàn ông rồi chào tạm biệt anh ta.
Phương hướng Ôn Đông Lâm rời đi ngược chiều với Ôn Kỳ Du, cậu lái về phía trước rồi quay đầu xe, hai phút sau cậu đuổi kịp Ôn Đông Lâm, sau đó mở cửa sổ ra gọi tên anh.
Ôn Đông Lâm cũng không quá ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu, anh bước tới hỏi: "Sao cậu lại ở đây vậy?"
"Tôi tới lấy bánh kem."
Ôn Đông Lâm gật đầu, "Là vậy à."
"Để tôi đưa anh về."
Ôn Đông Lâm nhìn con đường vắng vẻ, "Vậy làm phiền cậu rồi."
Ôn Đông Lâm mở cửa xe, động tác hơi khựng lại một tí, Ôn Kỳ Du vội vàng tháo dây an toàn cho bánh kem, anh mỉm cười nói: "Không sao, để tôi nào."
"Anh có thể đặt bánh kem ở đằng sau."
Ôn Đông Lâm ngồi vào rồi đặt bánh kem ở trên đầu gối, "Cứ để vầy đi."
Tư thế của Ôn Đông Lâm trông khá buồn cười.
"Hôm nay là giao thừa, anh ra ngoài gặp bạn sao?" Ôn Kỳ Du nói năng rất cẩn thận, cậu không mong Ôn Đông Lâm sẽ cho rằng mình muốn thăm dò lịch trình của anh.
"Cứ xem là vậy đi." Ôn Đông Lâm trả lời lập lờ nước đôi, cũng không rõ ràng cho lắm.
Ôn Kỳ Du không hỏi tiếp, nhưng cậu muốn biết.
"Thật ra là vừa rồi có người tỏ tình với tôi," Ôn Đông Lâm mỉm cười lắc đầu, "Đúng là biết chọn ngày thật đấy."
Ôn Kỳ Du có chút thấp thỏm khi nghĩ đến anh chàng vừa đi cùng Ôn Đông Lâm.
"Thật sao? Anh có đồng ý không?"
"Cậu nghĩ thế nào?"
"Tôi không biết."
Ôn Đông Lâm mở hé cửa sổ xe ra, luồng gió mang theo tuyết mịn ùa vào, anh lập tức đóng nó lại.
"Tôi mà đồng ý thì còn về một mình sao?"
Ôn Kỳ Du yên tâm hẳn, sau đó cậu lại hỏi: "Anh không thích anh ta à?"
Ôn Đông Lâm không có trả lời ngay, anh nhìn những lời chúc trên hộp bánh: Hạnh phúc mỹ mãn, cả nhà vui vẻ. Những câu rất quê mùa nhưng là lời chúc đầy tốt đẹp.
"Có lẽ tôi đã có người mình thích rồi."
Ôn Kỳ Du có một loại cảm giác như bị mất đi trọng lượng ngay khi nghe được giọng nói của Ôn Đông Lâm, nhất là trái tim của cậu, nhưng trừ nó ra thì cậu vẫn bình tĩnh.
"Chỉ là tôi đang chờ cậu ấy nói với tôi thôi, tôi đã đợi được một thời gian rồi. Kỳ Du à," Ôn Kỳ Du nghe thấy Ôn Đông Lâm kêu tên mình, nhưng lần này cậu lại cảm thấy giọng nói của Ôn Đông Lâm có chút xấu xa, "Cậu có nghĩ rằng có khả năng, cậu ấy không thích tôi không."
Ôn Kỳ Du vốn không cần phải lái vào bãi đậu xe ngầm, nhưng đầu óc cậu lúc này không được rõ ràng lắm nên đã lái xe vào.
Cho đến khi đỗ xe rồi cậu mới trả lời: "Anh có thể hỏi cậu ấy mà."
"Cậu nghĩ tôi nên hỏi thế nào?"
Không biết có phải là vì quá yên tĩnh hay không mà Ôn Kỳ Du luôn cảm thấy giác quan của mình trở nên cực kỳ nhạy, động tác thì lại chậm đi nửa nhịp.
"Tôi không biết." Ngoài câu này ra Ôn Kỳ Du không biết nói gì nữa.
Ôn Đông Lâm tháo dây an toàn rồi chuyển bánh kem đến ghế sau, lúc nhổm dậy thì vai anh đụng phải mặt Ôn Kỳ Du, nhưng cậu lại không hề né tránh chút nào.
Sau khi chiếc bánh đã được đặt xuống yên ổn, Ôn Đông Lâm quay lại, thứ tới gần đã từ bờ vai biến thành mặt của Ôn Đông Lâm.
Ôn Kỳ Du chưa từng thấy ánh mắt của Ôn Đông Lâm lại chăm chú đến thế, đến nỗi cậu muốn lại gần một chút để quan sát xem trong mắt anh đang chứa những gì.
"Kỳ Du ơi, tôi hôn em nhé?"
Ôn Kỳ Du chắc mẩm thính giác của mình có vấn đề rồi, gần sang năm mới không biết bệnh viện có nhận bệnh nhân không nữa.
"Tôi đếm đến năm, nếu em không muốn thì cứ nói một tiếng, còn không nói lời nào thì tôi sẽ..." Ôn Đông Lâm còn chưa nói dứt câu thì đã đổi ngược lại, "Không, nếu em không muốn thì hãy chờ tôi đếm xong, nếu em muốn thì hãy nói tôi một tiếng nhé, em nói gì cũng được."
Ôn Đông Lâm không cho Ôn Kỳ Du có thời gian xử lý một câu dài như vậy mà bắt đầu đếm ngược luôn: "Năm, bốn, ba, hai..."
Ôn Kỳ Du còn chưa kịp hiểu rõ tình hình nhưng cậu biết mình nên nói gì.
"Tôi..."
Ôn Đông Lâm sấn tới ngắt lời Ôn Kỳ Du, trông hùng hổ thế chứ chỉ là chuồn chuồn lướt nước thôi, Ôn Kỳ Du còn chưa cảm nhận được thì anh đã dứt rồi.
"Tôi nói một tiếng, thì em nói một tiếng thật."
Ôn Kỳ Du từ từ tỉnh táo lại, cậu nhìn nụ cười trên mặt Ôn Đông Lâm rồi lại nghĩ có lẽ mình không chỉ có vấn đề về thính giác mà bắt đầu cảm thấy mọi thứ đều là giấc mơ rồi.
Nhưng ngay cả trong giấc mơ thì Ôn Đông Lâm cũng sẽ không hôn mình.
Updated - 25/12/23


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.