Đoàn “đi ngắm chị dâu” có bốn người, Chu Lẫm gần Lưu mắt kính nhất, anh tiến lên một bước, dùng thân thể ngăn trở tầm mắt của Lâm Nguyệt, sau đó một phen túm lấy cổ tay của Lưu mắt kính. Lưu mắt kính là người của tổ pháp y, dáng dấp cao gầy, đeo mắt kính tạo nên một ngoại hình văn nhã, lúc này lại bị lão đại nắm chặt đau đến nhe răng nhếch miệng, cắn răng gắng gượng, liên tiếp đưa mắt ra hiệu cho Đường Hiên.
Đường Hiên tự nhận mình không phải đối thủ của lão đại, phát hiện đồng đội gặp nạn lập tức nghĩ ra kế vây Ngụy cứu Triệu, dẫn Lý súng sắt, Triệu Cữu đi tới nhiệt tình chào hỏi chị dâu: “cô giáo Lâm còn nhớ tôi không? Tôi là Đường Hiên, ngày hôm qua chúng ta có gặp nhau trước cổng trường học.”
Cậu ta đứng gần nhất, Lý súng sắt, Triệu Cữu sóng vai đứng phía sau Đường Hiên, khi vụng trộm nóichuyện phiếm thì người này còn thô tục hơn người kia, nhưng thật sự gặp mặt cô giáo trẻ xinh đẹp, hai người ngược lại rất quy củ, hơi có vẻ dè dặt, chỉ có đôi mắt là khó nén nhiệt tình nhìn Lâm Nguyệt. Đội cảnh sát hình sự còn độc thân rất nhiều, lão đại rốt cuộc cũng có bạn gái, bọn họ cũng vui mừng theo.
Lâm Nguyệt lễ phép gật đầu một cái, đối mặt với ba người đàn ông xa lạ, cô theo bản năng nhìn về phía Chu Lẫm.
Ánh mắt cảnh sát rất tinh, chú ý tới biểu tình của chị dâu tương lai, mấy người đàn ông cười thầm nhìn nhau.
“Các cậu tới bái phật?” Chu Lẫm buông ra Lưu mắt kính, ngăn trở Lâm Nguyệt, mặt lạnh hỏi bốn người.
Đường Hiên cười: “Đúng vậy, năm nay có nhiều vụ án treo, mẹ em vẫn luôn nhắc mãi, kêu em tới thắp nén hương.”
“Đúng đúng đúng, mẹ tôi cũng thúc giục tôi.” Ba người Lưu mắt kính cũng kêu lên phụ họa.
Chu Lẫm cười nhạt, chỉ vào chùa Bắc Sơn trước mặt nói: “Vậy thì đi nhanh lên.”
Đường Hiên ngây ngẩn, nhìn bạn học nhỏ: “Mấy người không đi ư?”
Phó Nam lớn tiếng nói: “Chúng cháu vừa mới lạy xong!”
Đường Hiên choáng váng, ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sai thời gian, sớm biết trước thì đã đổi cớ khác.
“Cút.” Chu Lẫm thấp giọng mắng.
Nhìn được chị dâu rồi, Đường Hiên thấy có thu hoạch tốt, quay đầu hô to với đồng đội: “Vậy được, chúng ta đi bái phật, không quấy rầy lão đại… hẹn hò!”
Câu trước ngữ điệu bình thường, câu sau cố ý kéo dài thanh âm, bốn người chạy nhanh mười mấy bước, Đường Hiên mới quay đầu lại, ồn ào huýt sáo. Lưu mắt kính, Triệu Cữu, Lý súng sắt ha ha cười, sợ lão đại đuổi theo đánh bọn họ nên xô đẩy nhau nhanh chân chạy mất.
một đám trẻ trâu, hàm răng Chu Lẫm ngứa ngáy, khóe mắt liếc về một bên, nhìn thấy gương mặt côhồng hồng, hơi cúi đầu không biết làm sao.
“Đừng nghe bọn họ nói bậy, toàn là ngứa da.” Chu Lẫm nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Hiên nói.
Ngứa da, là ý muốn ăn đánh sao?
Tưởng tượng dáng vẻ Chu Lẫm đánh người, Lâm Nguyệt không còn lúng túng nữa, cười ừ một tiếng.
đi dạo cũng khá lâu, ba người dẹp đường hồi phủ.
~
Thứ hai đi làm, Chu Lẫm tới văn phòng sớm, ngồi bên bàn làm việc, mắt nhìn chằm chằm bên ngoài.
Đoàn bốn người đi ngắm cảnh cũng không ngốc, đoán được sáng nay lão đại chắc chắn muốn xử lý bọn họ, bốn người thương lượng sẵn thời gian tập hợp bên ngoài đội cảnh sát, tập thể cùng hành động, lỡ như lão đại đi tới liền đánh, bốn người cũng có thể chống đỡ vài chiêu.
Chu Lẫm không nhàm chán như vậy, đợi bốn người đến đông đủ, anh dẫn tất cả tới sân huấn luyện, phạt chạy khắp sân.
Lý súng sắt không phục: “Lão đại, anh lấy lý do gì trừng phạt bọn em.”
Chu Lẫm ấn cái bật lửa, nhàn nhạt hỏi: “Chạy vòng, tập đối kháng, tự mình chọn.”
Lý súng sắt không nói hai lời, cánh tay thu lại làm tư thế tiêu chuẩn chạy đi.
Ba người Đường Hiên đuổi theo.
Chu Lẫm về phòng làm việc trước.
Nửa giờ sau, đoàn người ngắm cảnh lãnh phạt xong thở hồng hộc xếp hàng đi vào văn phòng đội trưởng, uống nước xong tìm ghế dựa ngồi xuống. Chu Lẫm cúi đầu nhìn vụ án, mặt không cảm xúc.
“Lão đại đừng giả vờ, anh thích người ta, bọn em đều đã nhìn ra.” Đường Hiên kéo ghế dựa tới ngồi đối diện anh, nói đúng trọng tâm.
“Đúng vậy đúng vậy, đều là người lớn cả, thích ai liền theo đuổi, anh không theo đuổi, làm sao biết chị dâu có thích anh hay không?” Lưu mắt kính đỡ gọng kính nghiêm trang nói.
Lý súng sắt theo sát gia nhập đoàn quân: “Lão đại của chúng ta muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn cơ bắp có cơ bắp, còn mạnh hơn cả ngôi sao trên TV, không thấy bác gái ở căng tin lần nào cũng cho lão đại nhiều đồ ăn hơn chúng ta sao? Lão đại, anh phải có tin tưởng vào bản thân, nên ra tay thì phải ra tay, câu kia nói như thế nào nhỉ, có hoa cần hái thì cứ hái, anh cứ dây dưa lằng nhằng, chị dâu bị người cướp đi thì làm sao bây giờ?”
Triệu Cữu lên tiếng cuối cùng: “Lão đại, tuy rằng em chỉ mới gặp chị dâu một lần, nhưng em liếc mắt một cái liền nhìn ra được, hai người đặc biệt xứng đôi. anh xem, hai người còn chưa kết hôn đã có tướng phu thê rồi, mang theo Phó Nam y hệt một nhà ba người, lão đại anh cũng ba mươi rồi, già đầu rồi, nhanh chóng ra tay đi, kết hôn sớm một chút, sớm sinh thêm một tiểu đội trưởng cho bọn em.”
Triệu Cữu là người trẻ tuổi nhất trong đám người, vừa mới tốt nghiệp đại học hai năm, đặc biệt thích trẻ con, năm ngoái mới lên chức cậu (cữu cữu), mỗi ngày đều khoe cháu ngoại với cả đội, bởi vậy mới có biệt hiệu “Triệu Cữu”.
Lần lượt tỏ thái độ, bốn người nhìn chằm chằm vào lão đại chờ đáp lại.
Chu Lẫm ngẩng đầu, lạnh lùng đảo mắt qua bốn người vừa đứng vừa ngồi: “Đều nói xong?”
Cả đoàn ngắm cảnh gật đầu.
Chu Lẫm đem văn kiện trong tay ném ra phía trước, trầm mặt nói: “nói xong thì làm chính sự.”
Bốn người Đường Hiên:…
~
Giữa trưa, trong nhà ăn của trường học.
Cơ bản đều là các thầy cô giáo quen biết ăn cơm cùng nhau, Lâm Nguyệt cũng đều ăn cùng mấy đồng nghiệp cùng tổ. Lấy xong đồ ăn, cô bưng khay đi tới, đi ngang qua bàn của giáo viên dạy văn lớp mộtthì thấy ba thầy cô giáo dạy văn, trong đó thầy Cao là chủ nhiệm lớp Phó Nam đang cười cười với cô, ý vị thâm trường.
Trong lòng Lâm Nguyệt kỳ quái, nhưng đối phương chưa nói gì, cô cũng không hỏi.
Buổi chiều Lâm Nguyệt đi lên lớp số hai dạy, đi ra khỏi văn phòng một đoạn chợt nghe đằng sau có người gọi cô. Lâm Nguyệt quay đầu lại, thấy thầy Cao đang cười với cô, người đàn ông này hơn ba mươi tuổi, bụng bia đã hiện rất rõ ràng, đôi mắt nho nhỏ. Lâm Nguyệt không biết người khác có ấn tượng gì với thầy Cao này, dù sao cô cũng không quá thích giao tiếp với người này, chỉ cảm thấy ánh mắt thầy Cao nhìn cô có chút không đúng, đương nhiên cũng có thể là ảo giác của cô.
“Thầy cũng có lớp sao?” Nghĩ đến điệu cười ý vị thâm trường ở nhà ăn kia, Lâm Nguyệt khách khí hỏi.
Thầy Cao vỗ một chồng vở văn trên tay: “Có tiết ngữ văn ở lớp số ba.”
Lâm Nguyệt đáp một tiếng, mắt nhìn phía trước.
Thầy Cao cao hơn cô nửa cái đầu, ánh mắt xẹt qua khuôn mặt trắng nõn kiều mỹ của Lâm Nguyệt, hắnvụng trộm nhìn về phía cổ áo Lâm Nguyệt, đáng tiếc cô giáo trẻ mặc áo sơ mi bảo thủ, trừ một đoạn cổ thon dài, không có gì để chiếm tiện nghi. cô gái này không chủ động đến gần hắn, thầy Cao hơi có cảm giác thất bại, nhưng nghĩ đến bài văn cuối tuần của Phó Nam, trong mắt thầy Cao xẹt qua một tia khinh thường, người đẹp cũng biết nịnh bợ, coi thường hắn, nhưng đối với đối tượng tốt hơn thì phí hết tâm tư nhào lên.
“cô cùng cảnh sát Chu, có phải yêu nhau không?” Thầy Cao nhìn Lâm Nguyệt cười khẽ hỏi. hắn là chủ nhiệm lớp, đối với tình huống gia đình Phó Nam rất rõ ràng, biết ba Phó Nam đi công tác nước ngoài, hiện giờ gửi tại nhà cảnh sát Chu Lẫm.
Mặt Lâm Nguyệt liền biến sắc, kinh ngạc hỏi lại: “Thầy tại sao lại nói như vậy?”
Thầy Cao vỗ tay vào quyển vở, cười híp mắt nói: “Trong bài văn của Phó Nam có viết, nói buổi sáng thứ bảy, cô cùng cảnh sát Chu cùng mang thằng bé đi xem mặt trời mọc, còn nói cô không mở được chai nước suối, cảnh sát Chu lại mở giúp cô, quan tâm như vậy, không phải là yêu thì là gì?”
Hóa ra là do bài văn của Phó Nam.
Đổi thành người khác nói như vậy, Lâm Nguyệt có thể sẽ đỏ mặt, nhưng thầy Cao này cho cô cảm giác không tốt, Lâm Nguyệt không nghĩ nhiều, nửa thật nửa giả làm sáng tỏ: “Chúng tôi ở cùng một tiểu khu, Nam Nam hẹn tôi đi leo núi, sáng sớm tôi không gọi được xe mới làm phiền anh Chu đưa đi, đều không phải như thầy nghĩ.”
Thầy Cao không tin, phía trước chính là phòng học của lớp ba, hắn ta nắm chặt thời gian, lại gần Lâm Nguyệt một chút: “không phải thì tốt, yêu đương cùng cảnh sát rất mệt mỏi, Chu Lẫm tôi không thân, nhưng anh trai hắn tôi từng nghe nói qua, năm đó cũng là một cảnh sát đẹp trai ngời ngời, có một côbạn gái quen nhiều năm, chia tay rồi lại làm hòa nhiều lần, kết quả là bạn gái vẫn thay đổi, không bao lâu sau, anh ta hi sinh vì nhiệm vụ… Bây giờ nghĩ lại một chút, may mà cô gái kia dứt ra sớm, nếu không…”
Còn chưa dứt lời đã bị tiếng chuông vào lớp quen thuộc cắt đứt.
Sung sướng thưởng thức khuôn mặt tái nhợt của Lâm Nguyệt một cái, thầy Cao cười đi vào lớp.
Lâm Nguyệt sững sờ ở ngoài cửa phòng học, trong đầu đều là việc của anh trai Chu Lẫm, cho đến khi trong phòng học truyền đến tiếng hô “Chúng em chào thầy” nghiêm chỉnh, Lâm Nguyệt mới tạm thời áp xuống ý nghĩ hỗn loạn, bước nhanh tới trước cửa phòng lớp hai, đi vào dạy.
Buổi chiều trước khi tan học, Chu Lẫm nhắn tới một tin nói hôm nay có việc không thể tới đón họ.
Lâm Nguyệt trả lời một chữ “Được”, nhắn đi, nhớ tới lời thầy Cao nói, Lâm Nguyệt hơi mím môi, lại gõ thêm một câu: “Cẩn thận một chút.”
cô biết cảnh sát hình sự là nghề đầy nguy hiểm, nhưng loại cảm giác đó đều là trong phim mà ra, ngoài đời thực, Chu Lẫm là vị cảnh sát duy nhất cô tiếp xúc gần gũi nhất, người đàn ông cao lớn tráng kiện như vậy, tuy rằng bình thường đều tăng ca về muộn, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ bị thương một ít, nhưng Lâm Nguyệt chưa bao giờ nghĩ tới Chu Lẫm sẽ có khả năng trong quá trình phá án bị uy hiếp tới tính mạng.
Bây giờ cô nghe được từ miệng người khác anh trai Chu Lẫm là một cảnh sát hình sự hi sinh vì nhiệm vụ.
“ cô giáo, cô không vui sao?”
trên tàu điện ngầm, Phó Nam quan sát cô giáo một lúc lâu, thấy cô luôn ngơ ngác, Phó Nam nhỏ giọng hỏi.
Lâm Nguyệt theo bản năng nói dối: “không phải, cô đang suy nghĩ cơm chiều ăn món gì thôi.” cô khôngmuốn học sinh lo lắng.
Phó Nam tiếp tục nhìn cô giáo.
Lâm Nguyệt cười cười, không nghĩ nữa.
Ăn xong cơm chiều, Lâm Nguyệt ngồi xem hoạt hình với thằng bé, nhìn nhìn, tầm mắt đột nhiên rơi xuống tủ sách bên cạnh, ở nơi đó có mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, không hề phù hợp với mấy quyển sách hình sự bên dưới. Lúc trước, Lâm Nguyệt từng cho rằng những thứ đó là Chu Lẫm dùng để thả lỏng đầu óc, bây giờ Lâm Nguyệt lại có một suy đoán khác.
Lâm Nguyệt đứng lên, biết rõ không ổn nhưng không kìm được lòng hiếu kỳ của mình.
đi tới trước tủ sách, Lâm Nguyệt nhón chân lấy một quyển tiểu thuyết ngôn tình bên trên. Quyển sách vừa nhìn còn khá mới, Lâm Nguyệt mở ra, trang đầu tiên có một dòng chữ xinh đẹp do con gái viết: “Tặng cho cảnh sát Chu của em, lần sau lại chọc em tức giận, xin mời học hỏi tổng tài bá đạo này đó một chút.”
Giọng điệu thân mật làm nũng, hình tượng một đôi nam nữ ân ái dần hiện lên rõ ràng.
Chỉ là, cảnh sát Chu ở đây, rốt cuộc là vị nào?
Lòng Lâm Nguyệt hơi rối.
Huyền quan bên kia đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa, Lâm Nguyệt kinh hãi giơ tay đem sách nhét vào, nhưng vị trí quá cao, một lần không được.
Khẳng định đã bị anh nhìn thấy, Lâm Nguyệt ảo não cắn môi, trấn định một lát mới xoay người.
Lâm Nguyệt cười xấu hổ: “Quyển sách này, tôi có thể xem thử không? Nhìn tên khá thú vị.”
Tên? Tổng tài bá đạo?
Quả nhiên là con gái đều thích một kiểu kia.
Chu Lẫm đóng cửa lại, nhíu mày nói: “Là sách của người khác, tôi không làm chủ được.”
Khi người đó còn ở đây, anh muốn ném mấy quyển sách rác này đi, thế là hai anh em đánh nhau mộttrận, sau này không ai quản anh nữa, anh cũng lười ném đi.