Trăng Sáng Và Em

Chương 26



Edit: Thanh Vy

Thời điểm Chu Lẫm trở về, Lâm Nguyệt đang ngồi xem phim hoạt hình với Phó Nam, nghe được tiếng mở cửa, Phó Nam cao hứng nhoài người lên chỗ tựa lưng của sô pha, vui rạo rực nhìn chằm chằm kiwi trong tay chú Chu.

Chu Lẫm nhìn về phía Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt ở lại phòng khách chính là vì chơi với thằng bé, hiện tại Chu Lẫm mang hoa quả về, cô liền chuẩn bị về phòng ngủ.

“Ăn cùng nhau đi.” Chu Lẫm giơ cao hoa quả trong tay, nói xong không cho Lâm Nguyệt cơ hội khách khí, đi thẳng vào phòng bếp.

Lâm Nguyệt ngồi trở lại trên sô pha, tâm trạng không yên uống một hớp nước. cô và Trình Cẩn Ngôn chỉ là tình đồng nghiệp, nhưng Chu Lẫm có thể hiểu lầm hay không?

Phim hoạt hình chiếu hết, Chu Lẫm cũng bưng đĩa trái cây lại đây, tràn đầy một đĩa kiwi xanh biếc, nhìn là mê người.

“Của em đây.” Chu Lẫm đưa tới một cái dĩa nhỏ.

Lâm Nguyệt nhận, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Phó Nam ngồi ở giữa hai người đột nhiên muốn đi vệ sinh, chạy vào phòng vệ sinh, lưu lại hai người lớn, ở giữa chỉ cách một vị trí trống.

Lâm Nguyệt nhìn kiwi, không biết vì sao cảm thấy không khí có chút khẩn trương.

“Tối nay hẹn hò sao?” Chu Lẫm cắm dĩa vào một miếng, nhìn về màn hình TV hỏi, thanh âm trầm thấp tùy ý.

Tay Lâm Nguyệt căng thẳng, nhỏ giọng giải thích rõ: “không phải, tổ trưởng tối nay cũng có việc, chúng tôi cùng nhau rời trường, vừa vặn tổ trưởng có phiếu ưu đãi nên bữa tối liền ăn chung, không nói cho Nam Nam biết là sợ thằng bé đoán bậy bạ, lần trước đi xem phim, Nam Nam liền…”

Chu Lẫm vừa nhai trái cây vừa ừ một tiếng: “Trẻ con cái gì cũng không hiểu, sẽ ồn ào lên.”

Mới vừa nói xong, từ phòng vệ sinh truyền đến tiếng xả nước, Chu Lẫm quay đầu lại nhìn, hơi có ý nóisau lưng người khác.

Lâm Nguyệt bất giác muốn cười.

“Ăn đi, đừng khách khí.” cô nắm chặt dĩa bất động, Chu Lẫm đẩy đĩa trái cây qua.

Lâm Nguyệt gật đầu, đã giải thích rõ ràng, không cần lại lo lắng.

Phó Nam rửa sạch tay, một lần nữa ngồi vào giữa cô giáo và chú Chu.

“Tuần này có cần làm văn không?” Chu Lẫm thuận miệng hỏi.

Phó Nam lắc đầu: “Thầy giáo không giao.”

Chu Lẫm lại hỏi: “Muốn đi chơi chỗ nào không?”

Phó Nam quay đầu nhìn cô giáo, nó không có chỗ đặc biệt muốn đi, cô giáo đi đâu nó đi đấy.

Trong mắt học sinh tràn đầy lệ thuộc, Lâm Nguyệt cười đút bạn học nhỏ ăn trái cây.

Phó Nam vô cùng vui vẻ, đem vấn đề của chú Chu vất ra sau đầu.

Lòng Chu Lẫm mệt mỏi, thời điểm anh muốn ngủ nướng thì bạn học nhỏ một hai đòi đi leo núi, hiện tại anh muốn ra cửa đi dạo, đứa nhỏ này lại không hé răng, có phải trời sinh tương khắc hay không?

anh buồn bực cắn miếng kiwi, Phó Nam vui vẻ xem phim hoạt hình, thấy một ông già râu bạc, Phó Nam đột nhiên thẳng sống lưng, lớn tiếng nói với chú Chu: “Lần trước cháu đã đồng ý với ông nội Chu sẽ đithăm ông thường xuyên, nhưng đã lâu chưa đi…”

Tinh thần Chu Lẫm chấn động, lập tức nói: “Ngày mai đưa cháu đi.”

Phó Nam gật đầu, sau đó theo thói quen cũng mời cô giáo đi.

Lâm Nguyệt rất tò mò với xưởng sứ men xanh của Chu gia, cô muốn biết sứ men xanh tinh xảo xinh đẹp như vậy làm ra như thế nào, nhưng vẫn giống như lần trước, thân phận của cô không thích hợp, đối với ông cụ Chu mà nói, cô không thân cũng chẳng quen, Phó Nam lại không phải người Chu gia.

“Em bận việc?” Nửa người Chu Lẫm nghiêng về phía trước, tay cầm miếng kiwi, ánh mắt liếc về phía Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt lắc đầu một cái: “Tôi…”

“Vậy thì đi cùng đi, cảnh sắc gần xưởng sứ không tồi, coi như giải sầu.” Chu Lẫm gọn gàng dứt khoát nói.

Lâm Nguyệt gật đầu, trong lòng nổi lên chút ngọt ngào, có lẽ Chu Lẫm chỉ là vì Phó Nam mới mời cô, nhưng nghĩ đến cuối tuần có thể cùng anh ở bên nhau, còn có thể đi tham quan xưởng sứ men xanh, Lâm Nguyệt rất vui vẻ.

“Có cần gọi điện cho bác trai hay không? Vạn nhất trong xưởng bận rộn, có thể không thuận tiện.” Sau khi vui vẻ, Lâm Nguyệt nhắc nhở Chu Lẫm, đường đột tới chơi cũng không lễ phép.

Y theo tính tình Chu Lẫm, muốn về nhà thì về, không cần chào hỏi, nhưng lần đầu tiên mang phụ nữ tới gặp ông cụ…

Chu Lẫm đưa mắt ra hiệu cho Phó Nam.

Phó Nam cười hắc hắc, móc ra điện thoại nhỏ gọi cho ông nội Chu: “… Ông nội, ngày mai cháu tới chơi với ông, cô giáo Lâm cũng đi được không? cô giáo đặc biệt thích bình hoa cháu tặng cô.”

Lâm Nguyệt cười, đứa nhỏ này rất biết ăn nói.

Giọng nói của ông cụ rất thấp, cô ở bên cạnh cũng không nghe rõ, nhưng nhìn Phó Nam trước sau đều cười cũng đoán được ông cụ Chu không phản đối.

Thương lượng tốt, Lâm Nguyệt trở về phòng, đứng trước tủ quần áo chọn đồ để mặc.

Lấy quần áo ra xong, Lâm Nguyệt bỗng nhiên nghĩ tới một việc quan trọng hơn, vội vàng nhắn tin cho Chu Lẫm: “Tôi tới chơi thì mang quà gì thích hợp nhỉ? Bác trai thích ăn hoa quả gì không?” không thể đến với hai tay trống không.

Chu Lẫm mới vừa đuổi bạn học nhỏ về phòng ngủ, nhận được tin nhắn của cô, anh giật nhẹ khóe miệng, trả lời: “không cần mang, người đi là được.”

Nếu anh thật sự có thể theo đuổi được vào tay, đưa con dâu tốt như vậy trở về, ông cụ còn không cao hứng phát điên đi, cần gì lễ vật, mang lễ ra mắt mới đúng.

Đàn ông cẩu thả, về phương diện này đều không chú ý, Lâm Nguyệt thở dài lên mạng tìm hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.