Trăng Sáng Và Em

Chương 34-2



Edit: Thanh Vy

Chu Lẫm đặt cô lên trên giường, Lâm Nguyệt thuần thục kéo chăn ra, có thể là đang ngủ say bị đánh thức, đại não còn chưa khôi phục bình thường, Lâm Nguyệt hiểu ý ngủ chung nhưng lại không có khẩn trương mãnh liệt như khi chuẩn bị hôn, cũng có lẽ là do anh không có đưa ra ám hiệu gì.

Trải xong chăn, Lâm Nguyệt vừa mới đặt gối vào giữa, Chu Lẫm liền nằm vào, đưa tay kéo cô xuống, ôm lấy cô từ phía sau.

Bả vai anh rộng lớn, khuỷu tay mạnh mẽ, hô hấp ấm áp, tim Lâm Nguyệt đập nhanh hơn, lần đầu tiên cùng giường với bạn trai nên có phản ứng này.

“Giúp anh đặt báo thức lúc 6 giờ.” Chu Lẫm hôn lên mái tóc mềm mại của cô, nhắm hai mắt lại.

Lâm Nguyệt ừ một tiếng, giơ tay sờ đến di động anh vừa mới để ở tủ đầu giường, tâm tình thỏa mãn vì đoàn tụ với bạn trai, vừa nhìn thoáng qua thời gian trên màn hình, đột nhiên lại căng thẳng. Rạng sáng 4 giờ, chỉ còn 2 giờ nữa là anh phải rời giường.

Vài giây ngắn ngủn, hô hấp bên tai đã trở nên vững vàng ổn định, người đàn ông thích hôn cô như vậy hiện tại mệt đến mức dù hai người cùng nằm trong một ổ chăn, anh cũng không còn sức lực để hôn.

Đau lòng muốn khóc.

Đặt xong đồng hồ báo thức, Lâm Nguyệt hoàn toàn không ngủ được, sợ quấy rầy anh nghỉ ngơi, cô duy trì một tư thế không hề nhúc nhích, không biết qua bao lâu, chắc cánh tay anh mỏi nên rút ra xoay người, lúc này Lâm Nguyệt mới nhìn đồng hồ, 5 giờ 10. Buông di động, Lâm Nguyệt chậm rãi xoay người lại, đã gần sáng, trong phòng mông lung tối tăm, cái chăn chỉ đến hông anh, lộ ra tấm lưng rắn chắc rộng lớn.

Mùi mồ hôi thổi tới, không hề khó ngửi.

Lâm Nguyệt rất muốn ôm anh một cái, nhưng nhớ lại anh mới ngủ có một giờ, cô nhịn xuống.

5 giờ 40, Lâm Nguyệt lặng lẽ rời giường, lấy di động cùng bàn chải đánh răng và cốc nước, vào phòng vệ sinh chung rửa mặt đánh răng, chuẩn bị đơn giản xong liền đi vào phòng bếp. Đồ ăn đã có sẵn, chỉ cần hâm nóng lên là được, vừa làm xong, đồng hồ báo thức kêu vang.

Tắt báo thức, Lâm Nguyệt đi vào phòng ngủ chính. anh vẫn đang ngủ một tư thế trước khi cô rời đi, Lâm Nguyệt rất muốn cho anh ngủ thêm vài phút, nhưng lại sợ chậm trễ công việc của anh, vòng đến đối diện Chu Lẫm, cô ngồi xổm xuống nhẹ giọng gọi anh: “Chu Lẫm.”

Chỉ hai chữ, anh bỗng chốc mở to mắt.

Sắc mặt Lâm Nguyệt biến đổi vì bị anh dọa sợ, trong cặp mắt kia che kín tơ máu hồng đáng sợ.

Giống như máy móc bị quá tải, tuy rằng Chu Lẫm tỉnh lại nhưng anh cần vài giây “khởi động máy”, cho nên không phát hiện ra cô sợ hãi, tầm mắt rõ ràng được một giây, thấy trong mắt cô có giọt lệ khôngtiếng động chảy xuống, miệng nhỏ há ra nhìn chằm chằm anh. Đại não Chu Lẫm mới khởi động lại, mới sáng sớm, sao lại khóc?

“Có việc gì?” Nhanh chóng ngồi thẳng, Chu Lẫm trực tiếp ôm cô ngồi lên đùi, nghiêng đầu nhìn mặt cô.

Lâm Nguyệt không có việc gì, chính là đau lòng anh, cúi đầu lau mặt, mu bàn tay vừa dịch khỏi, thấy một đùi lớn khác của anh tách ra, cô an vị ngồi bên trong. Lời nói đã đến bên miệng, Lâm Nguyệt ngơ ngác, tầm mắt không chịu khống chế mà nhìn dọc theo đùi anh hướng lên trên, có quần tứ giác màu đen, sau đó…

“6 giờ rồi.” Mặt Lâm Nguyệt đỏ lên, như bị bỏng nhảy khỏi ôm ấp của anh, nói xong thời gian liền đoạt cửa chạy mất.

Chu Lẫm:…

Bạn gái mất dạng, Chu Lẫm nghi hoặc nhìn xuống dưới, vừa nhìn vừa cười, vụ án nghiêm trọng mấy ngày trước như trở thành hư không. Mẹ nó, anh thức đêm tăng ca đến kiệt sức, đã đói bụng mấy bữa, đầu đau mắt mỏi, vậy mà người huynh đệ thì ngược lại, hùng dũng oai phong, cơ bụng cũng không vinh quang bằng.

Nghiền ngẫm ngồi hai phút, Chu Lẫm xoa trán, nhìn cửa, nghênh ngang đi ra ngoài.

Bạn học nhỏ còn đang ngủ, cô đưa lưng về phía anh đứng ở phòng bếp sắp đồ ăn, thời gian có hạn, Chu Lẫm dùng ba phút rửa mặt tắm rửa, khi đánh răng mới thấy đôi mắt đỏ của mình trong gương. Ba ngày không ngủ, quầng thâm đen, kín tơ máu hồng, dù bình thường vốn khá như nào, bộ dáng này cũng rất dọa người, cô khóc là vì thấy như vậy?

cô gái nhỏ vẫn là quá nhỏ, động một chút là khóc.

Nhưng sao lại cảm giác thoải mái như vậy?

Phun xuống nước súc miệng, Chu Lẫm lau mặt, về phòng thay quần áo, đi phòng ăn tìm cô.

“Ăn xong liền đi sao?” Lâm Nguyệt nỗ lực không nghĩ đến một màn kia, sắp cơm cho anh xong, cô cố ý ngồi đối diện hỏi.

“Ừ.” Chu Lẫm vỗ ghế dựa bên cạnh, bảo cô: “Lại đây, anh có chuyện nói với em.”

Khuôn mặt anh nghiêm túc bình tĩnh, Lâm Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền đi qua, kết quả vừa muốn ngồi xuống, anh đột nhiên ôm lấy eo cô, đảo mắt liền ấn cô ngồi trên đùi anh. Lâm Nguyệt hốt hoảng, hoảng cũng vô dụng, Chu Lẫm ấn chặt cái gáy của cô, vội vàng hôn tới, vừa hút vừa cắn, một hơi hôn mấy phút.

“Ăn cơm trước đi.” Sờ môi đã tê dại, Lâm Nguyệt cúi đầu nói.

“Ăn em còn tốt hơn ăn cơm.” Chu Lẫm dùng sức ôm cô một chút, ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn đặt cô xuống ghế bên cạnh.

Lâm Nguyệt trộm nhìn anh, Chu Lẫm đói điên rồi, một tay cầm bát một tay gắp đồ ăn, vừa để vào trong bát không hề giữ hình tượng và vào miệng. Lâm Nguyệt nhìn mà chua xót, múc trước cho anh bát canh sườn, Chu Lẫm ăn xong một bát cơm lại ùng ục uống bát canh.

anh ăn xong rồi, Lâm Nguyệt mới hỏi tiến triển vụ án.

“Khá nhanh, nếu thuận lợi thì tuần này có thể kết án.” Chu Lẫm cũng không thể nói lời chắc chắn cho cô.

Tâm Lâm Nguyệt trầm xuống, tuần này mới được một nửa, chẳng lẽ anh còn phải thức đêm bốn ngày nữa?

Như là biết cô đang nghĩ cái gì, Chu Lẫm không để ý nói: “đã thành thói quen.”

Lâm Nguyệt rũ mắt, không biết nên nói cái gì, gì mà đúng hạn ăn cơm hay chiếu cố chính mình, đều vô dụng, anh căn bản không có thời gian cho bản thân.

“Nam Nam rất nhớ anh, đi xem thằng bé đi.” Chỉnh lại giọng, Lâm Nguyệt cười nói.

Lúc này đến lượt Chu Lẫm lỡ lời, thấy cô yên lặng thu dọn bàn ăn, anh gật đầu một cái, đi vào gặp bạn học nhỏ. Bị đánh thức sớm hơn bình thường, vốn dĩ Phó Nam có chút tức giận khi thức dậy, vừa thấy là chú Chu, thằng bé lập tức cao hứng ghé vào trên người chú Chu dò hỏi các loại. Chu Lẫm vốn lên kế hoạch dành vài phút cho bạn gái, bị bạn học nhỏ quấn lấy liền hết cơ hội.

“anh đi đây, buổi tối đừng chờ anh.” Đứng ở cửa, Chu Lẫm nhìn chằm chằm Lâm Nguyệt nói.

Hôm nay rời đi, anh liền tính nửa đêm sẽ về, nhưng sẽ không nói cho cô biết.

Lâm Nguyệt hiểu ý anh, đã có kinh nghiệm, cô cũng sẽ không ngây ngốc chờ đợi.

Để cửa phòng ngủ chính cho anh là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.