Trăng Sáng Và Em

Chương 4



Edit: Thanh Vy

Đối với Lâm Nguyệt, Hàn Dương gần như là vừa gặp đã thích.

Lần đầu tiên hắn gặp Lâm Nguyệt, là ở cửa tiểu khu, ngày đó là cuối tuần hắn về qua nhà, đi đến trước cửa chính, phía sau có xe bóp còi. Hàn Dương vừa né tránh vừa quay đầu lại, một chiếc taxi xanh chậm rãi tới gần, thời điểm thoáng qua, hắn thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lái, lộ ra một sườn mặt trắng nõn sạch sẽ.

Sạch sẽ, thanh tú.

Vài giây ngắn ngủn, xe taxi rời đi rồi.

Hàn Dương sững sờ tại chỗ, ánh mắt đuổi theo xe taxi, bóng dàng cô gái xinh đẹp ở trong đầu hắnkhông vứt đi được.

Trung học, đại học thậm chí là nghiên cứu sinh, Hàn Dương đã gặp qua rất nhiều nữ sinh xinh đẹp, nhưng không có ai, chỉ liếc mắt một cái khiến cho hắn quên mất đi đường.

Hàn Dương cầm lòng không được bước chân nhanh hơn, rẽ một cái, xa xa nhìn thấy xe taxi ngừng ở dưới lầu nhà hắn. Mỗi lần nghỉ đông và nghỉ hè, tiểu khu đều sẽ chuyển đến một nhóm khách thuê mới, Hàn Dương lập tức đoán được thân phận của cô, hắn kinh hỉ tiến lên, lần đầu tiên chủ động giúp phụ nữ chuyển nhà. Kỳ thật hành lý của Lâm Nguyệt rất nặng, khiêng lên năm tầng rất mệt, nhưng nhìn gương mặt Lâm Nguyệt tươi cười nói lời cảm ơn, Hàn Dương cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.

Có hôm hắn “ngẫu nhiên gặp được” Lâm Nguyệt rồi cùng nhau về nhà, bị mẹ bắt gặp, đêm đó mẹ nóivài lời, Hàn Dương mơ hồ đoán được mẹ không đồng ý hắn theo đuổi Lâm Nguyệt, nhưng bất luận như thế nào, Hàn Dương cũng không đoán được, mẹ sẽ hủy hợp đồng đuổi người đi.

Hàn Dương đột nhiên không dám lại nhìn Lâm Nguyệt, nghe được thanh âm mở cửa, Hàn Dương cứng đờ xoay người.

Nhà văn Ngô không quan tâm con trai, mặt vô tình mà đánh giá Phó Nam, Chu Lẫm, hỏi Lâm Nguyệt: “Tìm được phòng, đêm nay chuyển nhà sao?”

Thái độ bà ta rất kém, phảng phất là người cao thượng nhất, vô duyên vô cớ bị người hủy hợp đồng, tính tình Lâm Nguyệt dù tốt cũng không thể bảo trì được mỉm cười trước mặt nhà văn Ngô, giống như đang làm việc nói: “Đêm nay dọn trước một chút, đêm mai dọn xong sẽ trả chìa khóa.”

Nhìn ra Lâm Nguyệt đang che dấu tức giận, trong mắt nhà văn Ngô nhanh chóng xẹt qua một tia châm chọc, không dây dưa nhiều, chỉ kêu Lâm Nguyệt đi lên dọn phòng sạch sẽ. Từ đầu đến cuối, nhà văn Ngô không nói một chữ thô tục, nhưng mỗi câu nói mỗi ánh mắt bà ta đều mang theo ngạo mạn vô hình.

Lâm Nguyệt nhịn, Hàn Dương lại không cách nào chịu được mẹ mình đối đãi với cô gái hắn thích như vậy, xoay người chất vấn: “Mẹ, phòng ở…”

Nhà văn Ngô lạnh giọng đánh gãy hắn: “Con không phải đi chạy bộ sao? không chạy thì đi vào.”

không muốn cùng con trai ở bên ngoài khắc khẩu, nhà văn Ngô nói xong liền về nhà, để mở cửa chống trộm cho con trai đóng.

Hàn Dương nắm chặt nắm tay.

Lâm Nguyệt mới là người oan nhất, nhưng là nhìn bóng dáng mảnh khảnh cứng đờ của Hàn Dương, Lâm Nguyệt đột nhiên thấy đồng tình với người nghiên cứu sinh thích giúp đỡ mọi người này, tính tuổi, Lâm Nguyệt nhỏ hơn Hàn Dương hai tuổi, nhưng có lẽ là cô ra xã hội làm việc trước, Lâm Nguyệt bất giác liền đem Hàn Dương thành học sinh mà nhìn.

“anh vào đi thôi, đừng bởi vì vậy mà cùng người nhà không vui, phòng mới của tôi khá tốt.” Nắm tay Phó Nam đi lên lầu hai, Lâm Nguyệt nhỏ giọng khuyên nhủ.

Hàn Dương đưa lưng về phía cô đứng, còn đang tức giận mẹ, cũng không còn mặt mũi nhìn cô.

Hai người cũng không tính là bằng hữu, Lâm Nguyệt cũng không thích hợp nhiều lời, nắm tay Phó Nam ngây thơ tiếp tục đi lên, Chu Lẫm yên lặng đi theo.

“cô giáo, cái bà kia thật hung dữ.” Bò mấy tầng, Phó Nam lặng lẽ nói với Lâm Nguyệt.

Tâm tình Lâm Nguyệt có chút phức tạp. Thời điểm mới vừa liên hệ thuê nhà, nhà văn Ngô không phải như thế, đối với cô rất hòa thuận, không biết vì cái gì, sau này gặp mặt thái độ nhà văn Ngô liền thay đổi.

Hàn Dương cũng không hiểu mẹ mình rốt cuộc nghĩ như thế nào, trở lại phòng khách, khuôn mặt hắntrầm xuống hỏi đáp án. Nhà văn Ngô ngồi bên cạnh chồng, đôi mắt nhìn TV, lời nói ra lại như một thùng nước lạnh hắt trên đầu Hàn Dương: “Mẹ biết con thích cô ta, không thể cho con cơ hội theo đuổi cô ta.”

Ông Hàn giật mình mà nhìn vợ con, không hiểu đã xảy ra cái gì.

“Lâm Nguyệt có chỗ nào không tốt?” Hàn Dương nhìn chằm chằm mẹ, muốn biết nguyên nhân.

Nhà văn Ngô khinh miệt mà hừ một tiếng, đôi mắt nhìn lên trên, giống như có thể thấy Lâm Nguyệt cách mấy tầng nhà: “Con là nghiên cứu sinh, trong nhà có nhà có xe, đầu tiên cũng phải tìm người vợ bản địa, một sinh viên sư phạm từ nông thôn ra như cô ta, nơi nào xứng đôi với con?”

Chứng minh thân phận Lâm Nguyệt bà ta đã xem qua, tuy là cùng một tỉnh, nhưng là một huyện nhỏ, bà còn chưa nghe nói qua địa phương này, loại phụ nữ này, làm khách thuê nhà văn Ngô còn hoan nghênh, làm con dâu, không có cửa đâu! Con trai của bà phải tìm người môn đăng hộ đối, Lâm Nguyệt có thể cho con trai cái gì? Kết hôn xong chỉ liên lụy vào con trai mình.

Trừng mắt nhìn con trai, nhà văn Ngô đề cao âm lượng, dùng hành động cự tuyệt con trai nói chuyện.

Thành kiến về hộ khẩu là hiện tượng phổ biến nhất ở thành phố lớn, nhưng Hàn Dương hôm nay mới biết được mẹ hắn cũng ham hư vinh như vậy.

“Con thích ai, không cần mẹ quản.” Hàn Dương lạnh giọng nói, sau đó đi nhanh vài bước, lại ra khỏi cửa.

Nhà văn Ngô bật dậy, muốn đuổi theo con trai, ông Hàn là người hòa giải giữ chặt vợ, đau đầu nói: “Con trai đã lớn, bà đa tâm như vậy làm gì, bà đã đuổi người đi rồi, Lâm Nguyệt kia cũng không ngốc, sẽ không đồng ý với con trai bà, xem TV đi thôi.”

Nhà văn Ngô nhìn chằm chằm cửa phòng, nghe chồng nói xong, trong đầu đột nhiên nhớ ra người đàn ông vừa mới gặp ở dưới hiên, một thân đen xì, nhìn liền không giống người tốt, tối muộn cùng Lâm Nguyệt trở về, hai người khẳng định có quan hệ. Nghĩ như vậy, nhà văn Ngô yên tâm, cảm thấy có người giúp bà đánh gãy ý niệm của con trai ngốc.

~

Tầng năm, Lâm Nguyệt mở ra cửa phòng, mời Chu Lẫm, Phó Nam đi vào.

Phòng chỉ hơn mười mét vuông, có ban công nhỏ cùng phòng vệ sinh, hai vali hành lý tối qua Lâm Nguyệt thu thập tốt dựa vào tường, thêm một cái túi hành lý siêu lớn, còn lại phòng cơ bản trống không, chỉ còn một bộ đồ dùng trên giường, còn có mấy túi nilon gói quần áo, dùng để đựng đồ vụn vặt.

“Chỉ có vậy?” Chu Lẫm nhìn xung quanh một vòng, ngoài ý muốn hỏi.

Lâm Nguyệt gật đầu. Tháng trước chuyển nhà, vì bớt việc cho nhẹ nhàng, cô vất đi một đống đồ cũ, cho nên hành lý không có nhiều lắm.

Chu Lẫm đi đến trước ban công nhìn ra ngoài, sau đó chuyển qua, không chút để ý nói: “một lần dọn qua đi, ngày mai lười đi lại.”

Vẻ mặt nữ chủ nhà khắc nghiệt kia, anh không muốn lại nhìn thấy.

Lâm Nguyệt kinh ngạc mà nhìn anh, nhanh như vậy?

Chu Lẫm dựa lưng vào cửa kính, hai tay đút trong túi, nhìn lên giường Lâm Nguyệt: “Bên kia của tôi thu thập tốt, một lần là xong, đỡ lo.”

Lâm Nguyệt chậm rãi đánh giá gian phòng ở một tháng này, xác định không có gì đáng giá để lưu luyến.

“Được, tôi lập tức thu dọn, hai người ngồi trước đi.” Lâm Nguyệt thật nhanh chóng quyết định.

“Hành lý đều đầy sao?” Chu Lẫm hướng cằm vào hai hành lý màu hồng ven tường, “Đầy thì tôi chuyển trước.”

Lâm Nguyệt gật đầu.

Chu Lẫm đứng thẳng, đi qua, chỉ một tay xách lên hành lý, trực tiếp đi ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, Lâm Nguyệt nhìn thấy khiếp sợ không thôi. một cái đều là quần áo, miễn cưỡng có thể nhẹ chút, nhưng cái hành lý kia bên trong đều là sách, nặng trĩu, cô chỉ có thể kéo đi, như thế nào Chu Lẫm xách lên như xách gà?

“cô ơi, con dọn cái nào ạ?” Phó Nam cũng nóng lòng muốn thử, học sinh nho nhỏ, đứng trước hành lý lớn nhất của Lâm Nguyệt.

Lâm Nguyệt cười, đem con gấu bông trắng trên giường cho thằng bé: “Trước tiên Nam Nam cầm giúp cô, trong chốc lát chúng ta cùng đi.”

Phó Nam cao hứng mà tiếp nhận gấu bông, cúi đầu nghiên cứu, cảm thấy gấu của cô thật là đẹp mắt.

Bên ngoài hiên, Chu Lẫm mỗi tay xách một hành lý đi đến tầng ba, chính diện đụng phải Hàn Dương. Ánh mắt Hàn Dương phức tạp mà nhìn anh, Chu Lẫm giống như không thấy hắn, nhanh nhẹn xuống lầu, tư thái nhẹ nhàng, như hai tay trống trơn. Hàn Dương đứng tại chỗ, nghe tiếng bước chân xa lạ một lát, sau đó bước nhanh lên tầng trên.

Lâm Nguyệt đang gấp chăn đút vào túi hành lý, nghe thấy tiếng đập cửa, cô quay đầu lại, thấy Hàn Dương đứng ở cửa, thần sắc không được tự nhiên.

Hàn Dương trước hết nhìn vào bên trong chỉ còn lại giường đệm, giật mình hỏi: “Đêm nay liền đi sao?” không phải nói ở lại một đêm sao?

Lâm Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, rũ mắt cười: “Đồ đạc không nhiều lắm, một lần dọn đi thôi, đúng rồi, chìa khóa tôi trả cho anh.” Nhét xong chăn, Lâm Nguyệt nhặt lên chìa khóa trên bàn, gỡ xuống mộtcái giao cho Hàn Dương.

Hàn Dương nhìn cô, thấp giọng nói: “thật xin lỗi, mẹ tôi, không nên hủy hợp đồng.”

Lâm Nguyệt không ngại: “không có việc gì, anh đừng để trong lòng, chuyên tâm đọc sách đi.”

cô đang cười, khuôn mặt dưới ánh đèn tinh tế hồng nhuận, tóc mái mỏng hơi rũ xuống che cái trán ra mồ hôi, không biết là leo cầu thang mệt, hay là thu dọn đồ nên mệt, Hàn Dương chỉ biết là, cô hiện tại thực xinh đẹp, hắn không muốn lại lùi bước. Dưới tầng có tiếng bước chân càng ngày càng gần, là người nọ đã trở lại, Hàn Dương nắm chặt chìa khóa, cố hết dũng khí hỏi ra lời: “Tôi, tôi có thể kết bạn wechat với cô không?”

Lâm Nguyệt ngây ngẩn cả người, cô còn tưởng rằng Hàn Dương chỉ tới tạm biệt, nhưng giờ khắc này, mặt hắn phiếm hồng, cùng đôi mắt khẩn trương mong chờ, đột nhiên giống như những nam sinh từng theo đuổi cô. một cô giáo, một sinh viên đại học, tuy rằng số lần hai người ngẫu nhiên gặp nhau có vẻ nhiều, nhưng Lâm Nguyệt chưa bao giờ suy đoán qua phương diện này.

Biết được tâm ý Hàn Dương, gương mặt nhà văn Ngô lại hiện ra, mãi đến lúc này, Lâm Nguyệt mới hiểu được nhà văn Ngô vì sao đuổi cô đi.

Lâm Nguyệt bất giác muốn cười, nhà văn Ngô là cảm thấy cô đang câu dẫn con trai bà ta?

“không, chúng ta cũng không thân.” Lâm Nguyệt khách khí mà cự tuyệt, không muốn cho Hàn Dương hy vọng không nên có.

Tâm Hàn Dương đang khẩn trương bất an, lập tức lạnh lẽo.

Chu Lẫm không nhanh không chậm lên tới nơi.

Lâm Nguyệt không chờ anh lộ mặt ra, liền quay vào thu thập notebook, đưa lưng về phía cửa, nhưng côbiết Hàn Dương đi rồi, Chu Lẫm vào được, may mà Chu Lẫm cái gì cũng không hỏi.

“Cái kia thật là làm phiền anh.” Sửa sang toàn bộ xong, Lâm Nguyệt nhìn hành lý căng phồng, nhỏgiọng nói.”

Chu Lẫm ừ một tiếng, xách hành lý lên khiêng trên vai, trước khi đi, còn đem túi máy tính của cô đoạt đi, không rên một tiếng. Trong lòng Lâm Nguyệt cảm kích, một tay xách lên mấy cái túi nhỏ dư lại, cuối cùng nhìn lại gian phòng, cô tắt đèn đóng cửa, nắm tay Phó Nam xuống tầng.

Sau khi lên xe, Chu Lẫm yên lặng lái xe, Phó Nam mệt nhọc, dựa vào trên ghế ngủ gật, Lâm Nguyệt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Kinh tế thành phố Giang phát triển, ánh đèn buổi tối huy hoàng, các tòa nhà cao ốc cơ hồ đều là đèn sáng, xe đi qua một góc tiểu khu, Lâm Nguyệt nhìn đến cửa sổ sáng ngời kia, trong lòng lại lần nữa hiện lên khát vọng.

Chu Lẫm liếc nhìn kính chiếu hậu, nhìn trong cửa sổ xe chiếu ra một gương mặt thanh tú mà cô đơn.

anh thu hồi tầm mắt, gọi Phó Nam: “Mệt sao?”

Phó Nam dụi dụi mắt, quật cường mà lắc đầu: “không có.”

Chu Lẫm xuy một tiếng, qua một lát, trong xe đột nhiên vang lên một ca khúc chủ đề của phim hoạt hình. Nghe được giai điệu kia, Lâm Nguyệt nhịn không được mà cười, học sinh tiểu học gần đây đều thích xem bộ phim hoạt hình này, các thầy cô đều lén thảo luận vài câu, nếu muốn được học sinh thích, thầy cô cũng phải làm quen với sở thích bọn nhỏ.

Bên cạnh truyền đến âm thanh Phó Nam vui vẻ, lực chú ý của Lâm Nguyệt trở lại trên người Phó Nam, một đường đều cười.

Hơn mười phút sau, xe ngừng lại.

Lần này Lâm Nguyệt đoạt một cái hành lý, cô không cậy mạnh, chính là lấy cái hành lý đầy quần áo kia.

Chu Lẫm nhìn cô, không quản, xách lên hành lý lớn đặt trên đầu vai khiêng, một tay nhấc lên hành lý đầy sách, đi phía trước dẫn đường.

Lâm Nguyệt theo phía sau, tầm mắt không tự chủ được dừng ở trên người Chu Lẫm. Chu Lẫm mặc quần dài, áo sơ mi ngắn tay, hai tay đều là vật nặng, cơ bắp cánh tay anh căng chặt, áo sơ mi bó sát người, cơ bắp phía sau lưng cũng phác họa ra rõ ràng. Đồ nặng như vậy, anh khiêng lên không chút nào cố sức, bước chân vừa nhanh vừa ổn định, toàn bộ hành lang chỉ có thanh âm càng ngày càng thở dốc của cô.

“Ở chỗ này chờ tôi.” Tới tầng ba, Chu Lẫm đột nhiên xoay người, nhìn chằm chằm cô nói.

Lâm Nguyệt thở hồng hộc, ngẩng đầu, Chu Lẫm đã không thấy đâu, chỉ có tiếng bước chân trên đỉnh đầu, giống như đang đi, lại giống như đang chạy.

anh còn có thể chạy sao?

Mồ hôi chảy như mưa mùa hạ, trước mắt Lâm Nguyệt, không biết vì sao hiện ra bóng dáng Chu Lẫm, cánh tay kia phải to ngang cẳng chân cô.

Lúc chạng vạng Lâm Nguyệt còn đề phòng anh cường tráng, hiện tại, cô lại thật an tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.