Trăng Sáng Và Em

Chương 42



Lâm Nguyệt quay đầu lại.

Chu Lẫm đút một tay vào túi quần, ánh mắt đơn giản quét quanh phòng một vòng, lại trở lại trên mặt Lâm Nguyệt, thần sắc bình thản, giống như thật sự chỉ nghĩ vào đây xem cốc nước sứ men xanh, còn hơi thở mạnh mẽ gì đó đều là ảo giác của Lâm Nguyệt.

anh như vậy, Lâm Nguyệt càng không thể bảo anh đi ra ngoài, đành phải đi đến bên cạnh bàn làm việc.

Chu Lẫm cũng đi qua.

Bàn làm việc của cô khá sạch sẽ, giáo án cùng sách vở xếp ở bên trái, bên phải là…

Chu Lẫm sửng sốt, cốc nước sứ men xanh anh nắm tay cô cùng nặn ra vậy mà được cô trịnh trọng đặt trong một cái hộp trong suốt.

Sắc sứ xanh tươi, như một giọt nước chảy vào lòng anh, khát vọng muốn hôn cô im lặng biến mất.

Lâm Nguyệt thấy anh nhìn chằm chằm vào cái hộp, hơi có chút ngượng ngùng, đứng bên cạnh nhẹgiọng giải thích: “Em sợ để như vậy dễ bị bụi bẩn, thấy ở xưởng sứ có cái hộp trống liền xin bác trai mộtcái.”

Chu Lẫm nhìn cô.

cô đang cầm cái cốc lên, sườn mặt trắng nõn, mi thanh mục tú, mặc sơ mi trắng, từ trong ra ngoài lộ ra một vẻ đơn thuần. Đôi mắt trong suốt của cô chuyên chú nhìn cái cốc, khóe môi hơi gợi lên, quả thực là rất thích đi, chỉ là không biết cô thích cái cốc nước sứ men xanh hay là càng thích người nặn ra hơn.

Chu Lẫm cảm thấy là người sau.

Bạn gái ôn nhu đơn thuần, thực sự thích anh như vậy, một cái cốc anh tùy tay nặn ra mà cô cũng coi như bảo vật.

Bạn gái đơn thuần như vậy, anh lại tràn ngập dục vọng với cô, tìm cớ vào phòng cô, cô không hiểu, anhcòn không rõ ràng chính mình muốn cái gì sao? Ngoại trừ hôn, còn muốn nhiều hơn… cùng một ý niệm, trước khi vào cửa còn khiến anh khí huyết cuồn cuộn, giờ này khắc này, lại làm ngực anh nghẹn muốn chết.

Mới yêu nhau hơn mười ngày, anh đã nghĩ cái gì? Bắt nạt cô sao?

cô rất đơn giản, ở chung hai tháng, đủ để cho Chu Lẫm xác định đây là người con gái anh muốn kết hôn, nhưng cô còn chưa đủ hiểu rõ về anh.

Là đàn ông, nên tuần tự tiến đến, cho cô thời gian, cho cô cơ hội lựa chọn.

Chu Lẫm cười đi về phía cô.

Khóe mắt thấy anh tới càng gần, lông mi Lâm Nguyệt rung động, vẫn duy trì tư thế cúi đầu nhìn cái cốc như cũ. Tim đập càng nhanh hơn khi anh tới gần, khẩn trương chờ mong, khi anh đưa tay ôm cô, Lâm Nguyệt phối hợp nhắm mắt lại.

Thích anh, thích được anh hôn, anh càng bá đạo cường thế, cô càng rung động, giống như thân hình cường tráng của anh, khiến cô rất an tâm.

Nhưng nụ hôn sâu nóng bỏng không đến như dự kiến, môi anh dán lên cô, nhẹ nhàng cọ liền rời đi, nóinhỏ bên tai cô: “Ngốc, cái cốc dùng để uống nước, em để như vậy là muốn làm đồ gia truyền à?”

Tại sao lại có cô gái ngốc như vậy, ngốc đến đáng yêu.

Chu Lẫm ôm chặt bạn gái trong lòng, thân thể nhỏ xinh mềm mại, lấp đầy hư không anh khát vọng nhiều năm, như đêm đó trở về, ánh đèn phòng khách ấm áp, đủ để an ủi cả đời, không phải lửa nóng hừng hực, tuy rằng nhất thời kích động bừa bãi, lại càng dễ lụi tàn, khiến người ta lo được lo mất.

“Lâm Nguyệt.”

“Vâng.”

Chu Lẫm cười, dùng sức ôm cô: “Cái này giữ lại làm đồ gia truyền, hôm nào anh lại làm một cái cho em để uống nước.”

Bạn trai cười đến sung sướng, lồng ngực chấn động, Lâm Nguyệt cắn môi, nghiêng đầu nhìn cái cốc trong hộp.

thật xinh đẹp, cô luyến tiếc không dám dùng.

“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Nhìn cái cốc xong, Chu Lẫm hôn đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp ôn nhu.

Lâm Nguyệt ngoài ý muốn, giây lát lại nghĩ, cô không ngủ được, còn muốn làm gì nữa đây?

“Được, chúc anh ngủ ngon.” Nếu bạn trai không có ý kia, Lâm Nguyệt càng không chủ động, cười đưa anh ra cửa.

Đóng cửa lại, Chu Lẫm đứng ngoài cửa, mắt đen trầm tĩnh, nghe thấy cô đi vào phòng vệ sinh, anh mới xoay người. Tầm mắt đảo qua phòng của Phó Nam, Chu Lẫm đứng vài giây, đi ra phòng khách, lơ đãng nhìn lại quyển sách tổng tài bá đạo trên kệ sách. Cuối cùng, Chu Lẫm nhặt lên hộp thuốc trên bàn trà, đi ra ban công.

Phụ nữ, phụ nữ, phụ nữ.

~

Hôm qua bị Chu Lẫm bày tỏ như vậy, sáng thứ ba vừa bước vào văn phòng, Lâm Nguyệt lập tức trở thành tiêu điểm.

Tưởng Tư Di chỉ ngồi trước bàn làm việc cười, Hà Tiểu Nhã cùng với Vương Tả đã được kể lại quá tình cùng đến phía Lâm Nguyệt bên này, bức Lâm Nguyệt kể ra quá trình phát triển tình cảm. Nhớ lại côcùng Chu Lẫm, trong lòng Lâm Nguyệt ngọt ngào, đơn giản tổng kết tự nhiên đến bên nhau, không nóisự kiện cụ thể.

“Ai, Chu Lẫm rất đẹp trai nha, so với tổ trưởng của chúng ta là loại hình hoàn toàn tương phản.” Hà Tiểu Nhã hâm mộ nói.

Vừa dứt lời, cửa văn phòng bị đẩy ra, bốn người không hẹn cùng quay đầu.

Trình Cẩn Ngôn thấy, vừa đi vào trong vừa kỳ quái hỏi: “Tại sao đều nhìn tôi?”

Hà Tiểu Nhã che miệng làm mặt quỷ với mấy đồng nghiệp, Lâm Nguyệt cụp mắt cười, Vương Tả lớn tuổi hơn Trình Cẩn Ngôn, đùa anh ta: “Tiểu Nhã khen cậu đẹp trai đấy.”

Trình Cẩn Ngôn nhìn hai cô giáo trẻ tuổi bên cạnh Vương Tả, hào phóng cười: “Cảm ơn.”

nói xong nah đi đến bàn làm việc.

Vương Tả, Hà Tiểu Nhã tiếp tục dò hỏi tình yêu của Lâm Nguyệt.

thật ra tối hôm qua Lâm Nguyệt và Tưởng Tư Di xem như đồng thời công khai tình yêu, nhưng Vương Tả không biết, chỉ có Hà Tiểu Nhã, Trình Cẩn Ngôn chính mắt thấy. Trình Cẩn Ngôn không thích bát quái, yên lặng chuẩn bị tiết dạy buổi sáng, Hà Tiểu Nhã thứ nhất là quen biết Chu Lẫm còn La Chí Hằng thì không, thứ hai là cảm thấy Chu Lẫm đẹp trai hơn, lực chú ý tự nhiên đều đặt trên Lâm Nguyệt, bất giác quên mất Tưởng Tư Di.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, trong tiếng Hà Tiểu Nhã liên tục ca ngợi Chu Lẫm, nụ cười trên mặt Tưởng Tư Di càng cứng đờ, rốt cuộc không nhịn được xen mồm nói: “Tôi cũng cảm thấy Chu Lẫm khá tốt, vừa cao vừa đẹp trai, chỉ là tôi nghe nói làm vợ cảnh sát đặc biệt vất vả, đàn ông không ở nhà, mọi việc trong nhà gần như đều tự mình gánh vác, Lâm Nguyệt cô xác định có thể chấp nhận chứ?”

Phương diện này Hà Tiểu Nhã không hiểu, kinh ngạc ngây người, Vương Tả là người từng trải, xuất phát từ quan tâm với Lâm Nguyệt, phụ họa nói: “Đúng vậy, trước kia chị có một bạn học cũng có bạn trai là cảnh sát hình sự, bởi vì công việc quá bận rộn hẹn hò không nổi, sau lại chia tay.”

Tưởng Tư Di nghe xong, khóe môi nổi lên ý cười khó phát hiện.

Trình Cẩn Ngôn dừng bút lại, ánh mắt nhìn về nửa người Lâm Nguyệt bị Vương Tả ngăn trở.

Lâm Nguyệt hơi xấu hổ, cười nói: “Chúng tôi vừa mới ở bên nhau, còn chưa nghĩ tới xa như vậy, cứ thuần theo tự nhiên đi.”

“Đúng vậy đúng vậy, nào có ai vừa mới hẹn hò đã nghĩ nhiều như vậy, dù sao tôi cảm thấy Chu Lẫm đặc biệt tốt, nếu có người như Chu Lẫm theo đuổi tôi, tôi đã sớm gả luôn rồi.” Hà Tiểu Nhã lớn tiếng khuyến khích Lâm Nguyệt.

Vương Tả cũng nói: “Ừ, cảnh sát cũng không phải ngày nào cũng bận, sắp xếp tốt thời gian là được, hơn nữa công việc Lâm Nguyệt ổn định, cô giáo với cảnh sát, rất xứng đôi.”

Tưởng Tư Di cũng đi theo cổ vũ Lâm Nguyệt.

cô ta không mở miệng, Lâm Nguyệt chỉ lo trả lời Hà Tiểu Nhã, Vương Tả đặt câu hỏi, bây giờ bỗng nhiên nhớ tới, cười chuyển đề tài về phía Tưởng Tư Di: “Đừng chỉ nói tôi, Tưởng Tư Di thì sao?”

Hà Tiểu Nhã vỗ tay một cái: “Đúng vậy đúng vậy, Chu Lẫm tặng hoa hồng, bế công chúa, vậy vị kia nhà cô thông báo như thế nào?”

Tưởng Tư Di theo bản năng sờ cổ.

trên cổ trắng trẻo của cô ta là một cái vòng bạch kim xa xỉ.

Rất nhanh, trong văn phòng liền vang lên tiếng Hà Tiểu Nhã kinh ngạc cảm thán.

Thành công thoát thân từ trung tâm bát quái, Lâm Nguyệt mở ra giáo án nhưng lại khó có thể tập trung tinh thần, vợ cảnh sát…

Ý niệm kia vừa động, trong đầu bỗng nhiên hiện lên Chu Lẫm ngủ trên giường cô hai tiếng kia, hiện lên đôi mắt che kín tơ máu của anh.

Lâm Nguyệt thất thần.

Có lẽ hẹn hò với cảnh sát sẽ vất vẻ chút, nhưng người cảnh sát không thể ở bên cạnh người thân, hy sinh thời gian bôn ba bên ngoài càng vất vả hơn. Cảnh sát khác cô không quản được, nhưng Chu Lẫm vất vả, cô nguyện ý giúp anh chăm sóc Phó Nam, nguyện ý ở nhà chờ anh nửa đêm mới về, nấu bát mì cho anh.

Thời điểm một tiết cuối cùng của buổi chiều, Lâm Nguyệt nhận được wechat của Chu Lẫm, nói 5 giờ anhcó thể về đón họ.

Lâm Nguyệt trả lời: Vâng.

Sau đó lại thêm mấy chữ: Bọn em chờ anh ở cổng trường, đừng gấp gáp.

Trước khi tan học, Lâm Nguyệt đi vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương chỉnh lý váy áo, trong lòng tràn đầy chờ mong.

5 rưỡi Chu Lẫm lái xe tới, xa xa nhìn thấy hai cô trò song song ngồi trên ghế dài, bạn học nhỏ ngẩng đầu cười hì hì không biết đang nói cái gì, Lâm Nguyệt cúi đầu lắng nghe, sườn mặt ôn nhu. Chu Lẫm cười dừng xe, xuyên qua cửa sổ xe nhìn một lớn một nhỏ.

“Chú Chu!” Phó Nam nhìn thấy anh trước.

Lâm Nguyệt xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của bạn trai, cô cầm lòng không được cũng cười, nắm tay Phó Nam đi tới.

Phó Nam đi trước, Lâm Nguyệt theo sau, mới vừa thắt xong dây an toàn, đầu còn chưa ngẩng lên, trước mặt đột nhiên hiện ra một bông hoa hồng, cánh hoa phấn nộn, hương thơm nức mũi.

Lâm Nguyệt khiếp sợ ngẩng đầu.

Chu Lẫm giơ hoa hồng trong tay, mắt nhìn Phó Nam: “30 nhân 365 lại cộng 1 bằng mấy?”

Mặt Phó Nam mơ hồ.

Lâm Nguyệt bật cười, ngọt ngào nhận hoa hồng của anh.

Phó Nam nhìn cô giáo, tức giận: “Cháu còn chưa học bài khó như vậy, chú đổi cái khác đi!”

Chu Lẫm không để ý tới bạn học nhỏ, nghiêm trang hỏi Lâm Nguyệt: “Em là giáo viên dạy toán, em nóiđi.”

Lâm Nguyệt liếc anh, nói ra đáp án: “10951.”

Phó Nam: “Oa!” cô giáo thật là lợi hại.

Chu Lẫm lại nói: “không đúng.”

Phó Nam tươi cười vụt tắt, Lâm Nguyệt lặng lẽ tính lại trong lòng, không sai mà.

Ở ghế điều khiển, Chu Lẫm xuất phát.

Phó Nam truy hỏi đáp án, chú Chu không nói cho nó biết, lại đi hỏi cô giáo.

Lâm Nguyệt nắm chặt bông hoa hồng trong tay, mơ hồ đoán được đáp án.

Bằng mấy?

Bằng anh thích em, lại nhiều thêm một ngày.

Nhưng đáp án này, cô tuyệt đối không thể nói cho học sinh, có lẽ thật lâu sau này, Phó Nam lớn lên sẽnhớ lại hôm nay, sẽ bừng tỉnh đại ngộ?

~

Buổi tối Chu Lẫm đi tắm, Lâm Nguyệt vụng trộm hỏi Phó Nam về sinh nhật Chu Lẫm.

cô cũng vì vấn đề kia của Chu Lẫm làm nhớ tới chuyện này, cô đương nhiên không để bụng ba mươi năm qua có phải anh đều độc thân hay không, nhưng cô muốn biết sinh nhật bạn trai. Chu Lẫm tặng côquà, nếu năm nay Chu Lẫm còn chưa đến sinh nhật, thì cô liền chuẩn bị một phần quà đáp lễ.

Phó Nam lắc đầu: “Con không biết.”

Lâm Nguyệt thất vọng.

Phó Nam nhìn phòng vệ sinh, thông minh nghĩ ra một biện pháp: “Đợi con hỏi chú Chu nhé?”

Lâm Nguyệt nghĩ nghĩ, dặn dò Phó Nam ngàn vạn lần đừng tiết lộ là cô muốn hỏi.

Phó Nam ngoan ngoãn gật đầu, Lâm Nguyệt liền trốn vào phòng ngủ chính soạn bài.

Chu Lẫm tắm rửa xong đi ra, Phó Nam lập tức nhào vào, ngửa đầu hỏi: “Chú Chu, sinh nhật chú ngày nào?”

Chu Lẫm thấy phòng khách không còn ai, vừa lau tóc lung tung vừa thuận miệng nói: “Hỏi cái này làm gì?”

Phó Nam đã sớm thông đồng tốt lý do với cô giáo, cười ha ha: “Cháu muốn ăn bánh kem.”

Chu Lẫm hộc máu, anh còn tường tiểu tử thúi muốn hiếu kính chú nó cơ.

“26 tháng 10, tự tính xem còn mấy ngày.” Vứt xuống bạn học nhỏ, Chu Lẫm về phòng.

Thành công hỏi được sinh nhật chú Chu, Phó Nam vô tư chạy tới gõ cửa phòng cô giáo, làm cho Lâm Nguyệt mặt đỏ tim đập, vụng trộm kéo vội học sinh vào phòng. Phòng ngủ phụ bên này, Chu Lẫm nghe được phản ứng của bạn gái, cuối cùng cũng hiểu tại sao, không nhịn được buồn cười. Muốn hỏi thì hỏi, còn phải quanh co lòng vòng làm gì?

Cười cười, ánh mắt Chu Lẫm biến đổi.

26 tháng 10, sinh nhật anh, 20 tháng 10, ngày giỗ của anh trai.

Chu Lẫm đi đến bên cửa sổ, thành phố Giang vào đầu thu, cây vẫn xanh lá như cũ.

Thời gian trôi thật nhanh, lại sắp qua một năm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.