Tráng Sĩ, Nóc Nhà Ngươi Có Lưu Manh

Chương 8: Chưng (hai)



Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Lãnh Cầm đã đi lên lầu lần lượt gõ cửa đánh thức Đinh Việt và Phương Tiểu An.

Lãnh Cầm ở dưới lầu đợi từng người một lúc, Phương Tiểu An đã đi xuống, thân thể vô cùng to lớn đi trên cầu thang, giẫm lên bậc gỗ vang lên tiếng ken két. Lãnh Cầm nhìn động tác đi xuống lầu của Phương Tiểu An, trong lòng kỳ thật có chút lo lắng hắn sẽ giẫm sập cầu thang. Động tác của Phương Tiểu An quả nhiên vô cùng thoải mái, Lãnh Cầm chắc chắn lúc mình gõ cửa phòng thì Phương Tiểu An còn chưa tỉnh lại, lúc này bất quá mới qua chút thời gian mà hắn đã ăn mặc chỉnh tề bước xuống lầu, mà trên mặt không hề có chút buồn ngủ nào.

Phương Tiểu An đi xuống lầu, khi còn cách Lãnh Cầm một chút thì ngừng lại. Lãnh Cầm nhìn thấy hắn dừng lại, không nhịn được cười nói: “Vì sao không đi tới chút nữa? Sợ ta?”

Vẻ mặt Phương Tiểu An hờ hững, giọng nói vẫn trầm thấp như cũ: “Ta đứng ở chỗ này là được rồi.”

“Được rồi.” Lãnh Cầm than nhẹ một tiếng, sau đó cười cười đi về phía Phương Tiểu An: “Là tự huynh nói, huynh đứng ở yên đó, ta đi qua, chắc là được nhỉ?”

Phương Tiểu An hơi kinh ngạc, có điều chỉ biểu lộ trong ánh mắt, trên mặt không hề thay đổi chút nào. Dường như hắn muốn lui ra phía sau, nhưng hắn vừa mới chuyển động, Lãnh Cầm đã thuận miệng nói: “Không phải huynh vừa mới nói sao? Huynh đứng ở đó là tốt rồi?”

Phương Tiểu An không nói lời nào, đành phải đứng yên tại chỗ, nhìn Lãnh Cầm càng lúc càng tới gần mình.

Lúc này, Đinh Việt rốt cuộc cũng mặc xong y phục xuống lầu, thời điểm ánh mắt của hắn đi tới cửa thang lầu vừa lúc nhìn thấy Lãnh Cầm đi rất gần tới bên cạnh Phương Tiểu An, không khỏi kinh ngạc hỏi một câu: “Lão Đại, Phương huynh đệ, các ngươi đang làm cái gì?” Dường như mỗi một lần xuống lầu vào buổi sáng, đều có thể gặp được cảnh tượng đặc sắc.

Lãnh Cầm ngừng đùa giỡn Phương Tiểu An, quay đầu nói: “Ta gọi hai người dậy, hai người nên biết là vì cái gì chứ?”

“Ừm? Vì cái gì?” Đinh Việt chớp chớp đôi mắt, hơi khó hiểu hỏi một câu.

Lãnh Cầm liếc nhìn hắn một cái, vừa định mở miệng nói thì lại nghe thấy giọng nói của Phương Tiểu An truyền tới: “Là vì chuyện mở cửa khách điếm?”

“Không sai.” Lãnh Cầm gật đầu, lập tức nhìn về phía Đinh Việt nói: “Có phải ngươi nên theo Phương Tiểu An học tập hay không? Không cần mỗi lần đều cần ta nhắc nhở được không?”

“Ha ha. Khà khà…Được.” Đinh Việt lùi lại một bước, gãi đầu cười gượng.

Lãnh Cầm mặc kệ hắn, lại bắt đầu sắp xếp: “Như thế này, trước đây trong khách điếm có bốn người là ta, Hạ lão bản, Đinh Việt, còn có Lâm thúc. Bây giờ trở thành ba người cũng có thể hơi bận rộn một chút. Ta kí sổ sách, Phương Tiểu An nấu cơm, Đinh Việt ngươi làm tiểu nhị, có việc quan trọng hơn thì ngươi cũng nhất định phải làm.”

“Ai?” Đinh Việt chỉ vào chính mình, có chút không tin nổi nói: “Ta…Cái gì gọi là chuyện quan trọng?”

“Chính ngươi tự xử lý.” Lãnh Cầm mặc kệ câu hỏi của hắn, tiếp tục hỏi: “Hôm qua cho các ngươi đi mua nguyên liệu đã xong hết rồi chứ?”

Không trông cậy vào cái người hũ nút Phương Tiểu An kia trả lời, Đinh Việt liên tục gật đầu: “Đã xong, mua rất nhiều rồi.”

“Vậy là tốt rồi, chúng ta rời giường sớm một chút chuẩn bị khách điếm thật tốt, đến giờ có thể mở cửa rồi.” Lãnh Cầm cười nói.

Ba người bận bịu trong trong ngoài ngoài, quả nhiên trước hừng đông buổi sáng đã dọn dẹp xong khách điếm. Trời vừa sáng, ba người đã mở cửa khách điếm, mời khách vào cửa.

Khách điếm Lâm Nhân đã ba tháng không mở cửa rốt cuộc đã mở lại, chuyện này nói lớn cũng không lớn, nhưng tại địa phương nhỏ như trấn Lâm Nhân này, gà mái nhà ai đẻ một quả trứng tròn cũng đều bị truyền khắp thị trấn, chuyện này cũng như vậy mà được truyền ra. Rất nhiều người khách từ trước vẫn tới ăn uống trong khách điếm cũng đã nghe tin chạy tới xem.

Khách điếm mở cửa không bao lâu, việc buôn bán cũng trở nên tốt hơn, người lui tới cũng nhiều.

Lãnh Cầm nhìn cảnh náo nhiệt trong khách điếm Lâm Nhân, trong lòng cũng không rõ có cảm xúc gì. Trước đây Hạ lão bản của khách điếm Lâm Nhân là một người hay chuyện, ba bên hai hộ (ý chỉ những người xung quanh) đều ở chung vô cùng tốt, những người ở trấn Lâm Nhân không biết Hạ lão bản cũng không có mấy người, cho nên danh tiếng của khách điếm Lâm Nhân cũng vô cùng tốt. Đây cũng là nguyên nhân Lãnh Cầm vừa mở cửa lập tức có nhiều người tới khách điếm ăn cơm như vậy.

Người tới ăn cơm không hề ít, có điều người ở trọ thì không có một ai. Vị trí của trấn Lâm Nhân có chút hẻo lánh, người qua đường lui tới cũng không nhiều.

Ba người bận bịu suốt cả một ngày, ngay cả ăn cơm cũng vội vội vàng vàng bớt chút thời gian ăn, tuy rằng vất vả nhưng Lãnh Cầm cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Ngược lại Đinh Việt cảm thấy một chút cũng không vui, Lãnh Cầm một mực ngồi trước quầy, chỉ dùng một ngón tay là đủ rồi. Còn hắn quả thật là phải tả hữu bôn tẩu (chạy qua lại xung quanh), đi từng bàn hỏi han hầu hạ, mà Phương Tiểu An lại từ đầu tới cuối im lặng, không biết rốt cuộc nghĩ cái gì.

Thật không dễ dàng đợi tới lúc yên tĩnh, trời cũng đã tối.

Ba người ngồi trước một cái bàn trong khách điếm, tính lời lãi kiếm được.

Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm một lát, mí mắt đã bắt đầu sụp xuống. Lãnh Cầm tính toán xong nhìn Đinh Việt, đã thấy hắn đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, tiện đà nàng nhìn về phía Phương Tiểu An, đã thấy Phương Tiểu An cúi đầu im lặng. Nàng vỗ vỗ bàn, đánh thức Đinh Việt, Lãnh Cầm nói: ”Mặc kệ thế nào, hôm nay là bắt đầu rất tốt, tiền chúng ta kiếm được không ít hơn chút nào so với Hạ lão bản.”

Nói xong câu này, nàng lại quay sang phía Phương Tiểu An, cười nói: “Khách nhân đều nói đồ ăn hôm nay là đồ ăn ngon nhất mà cả đời bọn họ được nếm.”

Vẻ mặt Phương Tiểu An vẫn bình tĩnh như cũ không nhìn thấy thay đổi, chỉ hơi gật đầu với Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm thở hắt ra, đứng lên nói: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, mọi người cũng đã mệt mỏi cả ngày, trước tiên đi ngủ đi.” Lúc nàng nói có nhìn ra ngoài cửa, trời đã tối đen, bên ngoài đèn thắp đã ít đi.”

Phương Tiểu An im lặng một chút rồi đứng dậy rời đi, còn Đinh Việt nhìn Phương Tiểu An rời đi, lại nhìn Lãnh Cầm, khẽ nói: “Lão đại, Phương huynh đệ này thật sự là bảo bối đó, lúc trước cứu hắn thật không ngờ hắn biết nấu ăn!”

“Biết nấu ăn thì là bảo bối rồi hả?” Lãnh Cầm cũng không nhiều lời, tự mình đi lên lầu.

Đinh Việt nhìn Lãnh Cầm, ngẩn người rồi cũng đi lên lầu.

Có điều Lãnh Cầm cũng không hề ngủ, không biết có phải do cả ngày bận bịu, cho dù lúc trước đã ăn cơm tối, lúc này lại vẫn hơi đói.

Ở trong phòng ngây người một lúc, Lãnh Cầm cuối cùng vẫn nhịn không được đẩy cửa ra ngoài tìm đồ ăn. Nàng nhanh chóng đến cửa phòng bếp, lại nhìn thấy trong phòng bếp có chút ánh sáng. Lãnh Cầm chần chừ một hồi, đẩy cửa tiến vào. Bên trong cánh cửa quả nhiên là Phương Tiểu An, hắn đang một tay cầm một cái bát, tay kia cầm muôi muốn múc cái gì đó trong nồi vào chén.

Phương Tiểu An nhìn thấy Lãnh Cầm đi vào, vẫn như cũ bất động thanh sắc múc thứ gì đó trong nồi vào chén, sau đó hắn bưng bát tới bên cạnh Lãnh Cầm, nói: “Tới vừa lúc, vừa mới làm xong.”

Lãnh Cầm nhìn thứ trong bát kia, là cháo nóng hầm hập.

Lãnh Cầm nhận cái bát, suy đoán: “Chẳng lẽ huynh biết ta nhất định sẽ tìm đồ ăn, cho nên mới nấu chờ ta?”

“Không.” Phương Tiểu An phủ định suy đoán của nàng.

Lãnh Cầm cũng không cãi cọ với hắn, có người khi nói dối sẽ không nhận ra, Phương Tiểu An là một trong số đó.

Lãnh Cầm tùy tiện ngồi ở một chỗ trong phòng bếp, nhìn Phương Tiểu An đang dọn dẹp trên bếp, không khỏi hỏi: “Huynh thực sự không đặc biệt làm cho ta? Tại sao huynh lại không ăn?”

“Ta đã ăn rồi.” Phương Tiểu An vẫn nói câu này.

Lãnh Cầm cười cười, đột nhiên nói: “Chẳng lẽ huynh cũng không ngủ được?”

Động tác của Phương Tiểu An ngừng một chút, tựa hồ không muốn để ý tới ý tứ của Lãnh Cầm.

Lãnh Cầm mặc kệ hắn có chuẩn bị hay không, chỉ nói: “Huynh đã không ngủ, không bằng ngồi xuống nói chuyện phiếm với ta.” Khi nàng nói ánh mắt cũng không nhìn về phía Phương Tiểu An, mà nhìn xung quanh mặt đất trong phòng bếp, không biết tìm thứ gì ở đó.

Phương Tiểu An cũng không rõ nàng đang tìm cái gì, cho nên hắn không tiến lên, mà chỉ đứng cách nàng một chút, khẽ nói: “Ta sẽ không cùng cô nói chuyện phiếm, cô ăn nhanh cháo rồi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong câu đó, hắn lùi lại mấy bước đến chỗ cửa.

Lãnh Cầm nhìn ra ý đồ của hắn, chớp chớp mắt nói: “Huynh phải về đi ngủ?”

“Ừm.” Phương Tiểu An trả lời một tiếng, xoay người rời đi.

Lãnh Cầm cảm thấy không thú vị, cũng không để ý tới hắn, xoay người húp cháo của mình.

Phương Tiểu An rời khỏi phòng bếp trở về phòng mình, rốt cuộc cũng không ngủ được. Hắn ngồi im ở trên giường, trầm tư một lát rồi đứng dậy tới bên cửa sổ, nhờ ánh trăng nhìn ngắm cảnh sắc trong viện. Vừa nhìn một lúc lại rất lâu, có lẽ là sợ hãi, có lẽ nghĩ tới việc gì đó, đợi tới khi Phương Tiểu An rốt cuộc xoay người trở về chuẩn bị muốn đi ngủ, hắn nghe thấy có chút động tĩnh truyền tới từ phòng bếp.

Chần chờ một chút, Phương Tiểu An lại tới phòng bếp.

Trong phòng bếp đã có thêm mùi rượu nồng, trên bàn còn có một vò rượu lớn, phía dưới bàn để lung tung vài vò rượu, Phương Tiểu An nhìn Lãnh Cầm say khướt trên bàn, khẽ nói: “Lãnh cô nương.” Nhìn bộ dạng này, có vẻ như Lãnh Cầm đã uống không ít, mà còn trong thời gian không lâu.

“Ừm?” Có vẻ như Lãnh Cầm cũng không hoàn toàn say, não đại gục ở trên bàn ngẩng lên, đợi tới nhìn nhìn thấy người tới là Phương Tiểu An, nàng cười cười, nụ cười vô cùng đơn thuần: “Không phải huynh nói không cùng ta nói chuyện phiếm à?”

Phương Tiểu An đi tới, ngồi xuống trước cái bàn nàng ngồi: “Lãnh cô nương, cô muốn tán gẫu chuyện gì?”

“Huynh, nói chuyện về huynh.” Lãnh Cầm chỉ vào Phương Tiểu An, phun ra ba chữ kia, theo đó còn phun ra một miệng đầy mùi rượu. ( Trong bản tiếng Trung, câu đó là “你, 聊你.” nên mới là ba chữ.)

Phương Tiểu An ngón tay gần trong gang tấc của nàng, cũng không đỏ mặt, hai đôi mắt vô cùng sáng ngời, hắn nói: “Nói chuyện về ta…Chuyện gì?”

Ai ngờ trong nháy mắt Lãnh Cầm lại thay đổi đề tài, khẽ nói: “Ta nói chuyện về huynh làm cái gì, huynh cũng không phải là gì của ta…Huynh chỉ là thần tiên phòng bếp, mỗi lúc trời tối mới xuất hiện, ban ngày ta không nhìn thấy huynh, ta làm sao nói chuyện về huynh…”

“…” Thật ra Phương Tiểu An cũng không chắc chắn Lãnh Cầm có say không, bởi vì người say không có ý nghĩ rõ ràng như vậy, có điều giờ phút này hắn chắc chắn rồi.

“Ta và huynh nói chuyện A Tú đi.” Lãnh Cầm giữ chặt tay Phương Tiểu An.

Phương Tiểu An lập tức bị Lãnh Cầm nắm tay, ngớ ra một lúc sau mới nói: “Lãnh cô nương….” Một tiếng này hắn cũng không gọi xong, Lãnh Cầm đã dùng lực nhéo vài cái trên tay hắn, còn nói thêm: “Thật mềm.”

“…” Phương Tiểu An quyết định tiếp tục im lặng.

Lãnh Cầm thấy hắn không nói, hài lòng nói tiếp: “Ta nói cho huynh nghe, A Tú là người trong lòng của ta…”

“Ừm.” Phương Tiểu An lên tiếng.

“Không được nói ừm, lúc này nên nói ‘Sau đó thì sao’.” Lãnh Cầm nhíu mày.

Phương Tiểu An nhìn nàng một chút, thỏa hiệp nói: “…Sau đó thì sao?”

“Sau đó…Ta không xứng với hắn, ta không dám đi tìm hắn nữa.” Giọng nói của Lãnh Cầm ngày càng nhỏ.

“Ừm.” Phương Tiểu An lẳng lặng nghe.

Lãnh Cầm nói tiếp: “Ta chỉ có thể đứng xa xa nhìn hắn, bởi vì hiện tại ta cái gì cũng không phải, mà hắn là nhân trung long phượng…” Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Kỳ thật cũng không có gì, nhưng mà…Ta không dám, không dám đi tìm hắn, không dám nói chuyện cùng hắn…Ta cực kỳ nhát gan đúng không? Không cho cười…”

Phương Tiểu An rốt cuộc không rõ đang nghĩ cái gì, cũng không nói gì, sau cùng nhìn Lãnh Cầm từ từ gục xuống bàn, nặng nề ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.