Tang lễ nhanh chóng được diễn ra, người tới viếng đều là những người có chức quyền trong triều đình, những thuộc hạ thân cận hay những tướng lĩnh cùng Mộ Dung Hoa chinh chiến sa trường. Hắn vô tình cũng nghe được những lời đồn đại sau lưng nhưng một chút để ý cũng không có, ngay cả nguyên nhân dẫn đến cái chết của mẫu thân cũng không hỏi. Thậm trí người hắn để tâm nhất là Tiểu Thất từ khi hắn trở về vẫn chưa từng xuất hiện Mộ Dung Hoa cũng không hề thắc mắc.
Lo liệu ổn thỏa tang sự cho mẫu thân Mộ Dung Hoa mới cho người gọi mã phu đi cùng Trần Tố Tố khi ấy tới hỏi chuyện. Nhìn sắc mặt âm trầm chẳng khác gì sứ giả địa ngục của Mộ Dung Hoa mã phu đã sợ đến run chân. Gã kể lại toàn bộ quá trình từ khi đưa Trần Tố Tố tới hình bộ như thế nào rồi lúc về gặp Chu Mẫn ra sao, lại kể sau nửa canh giờ vẫn chưa thấy người thì đi tìm thêm hai người nữa mãi mới tới được ngôi miếu hoang.
“Bẩm, bẩm tướng quân lúc nô tài tới nơi chỉ kịp thấy bóng dáng một người mặc đồ đen vụt qua, Chu di nương bị thương ở mặt đã ngất đi còn thái thái… thái thái…”
Mã phu cảm nhận được khí tràng quanh thân Mộ Dung Hoa ngày một lạnh hơn, gã bất giác lùi về phía sau nuốt một ngụm nước bọt mới dè dặt lấy ra từ ống tay áo một tấm vải lụa nhỏ.
“Cái này nô tài nhìn thấy ở bên cạnh thái thái lúc ấy, vốn muốn đưa cho tướng quân từ sớm nhưng mà…”
“Mang qua đây.” Mộ Dung Hoa lạnh lùng cắt ngang lời mã phu.
Gã quỳ gối lết từng bước tới trước mặt Mộ Dung Hoa đưa tấm vải ra trước mặt hắn. Tấm lụa trắng bị thấm máu viết lên dòng chữ “động tới người của ta thì một kẻ cũng đừng mong thoát”. Mộ Dung Hoa siết chặt tấm lụa rồi đột ngột buông tay, tấm lụa trên không trung từ từ rơi xuống đất, giữa chừng lại va chạm với lưỡi kiếm sắc nhọn đến khi tiếp đất đã bị chia thành hai mảnh.
Mã phu vô thức đưa tay sờ lên cổ mình, thật may vẫn còn nguyên.
“Cút.”
Nhận được ân xá mã phu vội vội vàng vàng chạy đi không dám quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt Mộ Dung Hoa vẫn chưa từng rời khỏi tấm vải lụa nhỏ có ba chữ "người của ta"đang nằm lẻ loi trên nền nhà, hắn nghiến chặt răng đặt chân lên ba chữ ấy trà sát dưới nền.
“Người của ngươi, có bản lĩnh thì tới đây mà lấy.”
Tiểu Thất trải qua những ngày trong nhà lao rất nhàn nhã và thoải mái, nếu như mấy ngày gần đây lính canh không nhìn y với ánh mắt kì quái thì tâm trạng y sẽ càng tốt hơn. Tiểu Thất chẳng hiểu đột nhiên sao bọn họ lại lén lút nhìn mình với ánh mắt ấy nhưng y cũng chẳng tò mò làm gì, chỉ muốn an tĩnh ngồi thiền một mình.
Đến khi bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào cùng với tiếng hô lớn “Tham kiến đại tướng quân” của lính canh Tiểu Thất mới mở mắt ra.
Trước mắt y là thân hình cao lớn nghiêm trang của Mộ Dung Hoa, hắn đứng bên ngoài chấn song không nói gì chỉ chăm chú nhìn Tiểu Thất. Hắn gầy hơn rồi trông sắc mặt cũng tiều tụy đầy vẻ mệt mỏi, chắc hẳn công vụ của hắn rất bận rộn. Tiểu Thất không hề phủ nhận việc mình trong vô thức vẫn luôn để tâm đến Mộ Dung Hoa cho dù tình hình hiện tại của bọn họ đang căng thẳng.
Hai người đứng nhìn nhau qua những chấn song trong nhà lao thật lâu, đến khi có âm thanh được phát ra thì lại là của hai người.
“Nương…không phải mấy ngày trước tới thăm ta vẫn còn rất khỏe mạnh sao? Sao lại…”
Tiểu Thất vẫn còn chưa hết hoảng sợ vì sự thật mình vừa nghe được giờ lại nghe thêm một điều khiến y phẫn nộ.
“Còn không phải được ngươi ban cho sao?”
“Lại là do ta, tại sao các người cứ xảy ra chuyện thì lại đổ lên đầu ta. Là ta giết nương sao? Ta cứu người cũng là sai, ở cùng sư huynh mình cũng là sai sao?” Tiểu Thất uất ức lớn giọng.
“Là Bạch Thái Thiên giết mẫu thân ta, là vì ngươi bị Cẩm y vệ bắt nên hắn gán tội lên người Mộ Dung gia. Ngươi nhìn thấy nương bị giết như thế nào không, ngươi không sai, vậy mẫu thân ta làm sai chuyện gì?” Mắt Mộ Dung Hoa đỏ ngàu đầy tia máu, hắn giận dữ gần như là rống lên trước mặt Tiểu Thất.
Tiểu Thất bàng hoàng một hồi thật lâu sau mới có thể thốt nên lời nhưng giọng nói lại run rẩy kịch liệt.
“Tiểu Bạch sẽ không hại nương.”
Mộ Dung Hoa lạnh lùng cười khẩy phất vạt áo bỏ đi. Chẳng qua là đi không lâu hắn lại quay trở về trên tay còn siết chặt một phong thư.
Tiểu Thất từ khi Mộ Dung Hoa rời đi đến khi hắn quay lại vẫn đứng nguyên tại chỗ chẳng hề nhúc nhích. Y nghe tiếng Mộ Dung Hoa nhưng lời nói của hắn lại chẳng giống hắn chút nào.
“Ngươi muốn hoà ly, vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi. Đợi ngươi đi rồi ta sẽ để Bạch Thái Thiên…bồi táng cùng ngươi.”
Tiểu Thất mở to mắt ngẩng đầu muốn xác nhận có phải người vừa nói là phu quân của mình không. Vừa đúng lúc một phong thư vô tình đập vào mặt làm y theo quán tính nhắm mắt lại. Đến khi Tiểu Thất lần nữa mở mắt lại chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mộ Dung Hoa.
Cái Mộ Dung Hoa ném vào người Tiểu Thất không phải thư hoà ly mà là một bức hưu thư. Hai từ này được Mộ Dung Hoa chính tay viết ra cũng chẳng khác gì chính tay hắn móc lấy trái tim Tiểu Thất. Ngực y rất đau, còn đau hơn tất cả những đau đớn từ trước đến giờ cộng lại, y cứ nghĩ mình sẽ rơi thật nhiều nước mắt thế nhưng mắt y lại rất khô ráo một chút nước cũng không có.
Cuộc cãi vã của hai người gây ra ồn ào không nhỏ, đám lính canh trước đây là nghĩ đến thân phận đại tướng quân của Mộ Dung Hoa mới đối với Tiểu Thất khách khí. Nhưng hiện tại thời thế thay đổi, thái độ hôm đó của Mộ Dung Hoa cũng khiến lính canh ngay lập tức trở mặt.
Bình thường Tiểu Thất được ăn ngày 3 bữa đủ chay đủ mặn còn hiện tại ngày chỉ được ăn một bữa hơn nữa chỉ có màn thầu và cháo loãng. Y thấy không sao vẫn có thể chịu đựng được. Không dừng lại ở đó đám lính canh còn kiếm cớ đánh y dùng những lời lẽ bẩn thỉu sỉ nhục y. Y vẫn nhẫn nhịn, miệng trên người bọn họ muốn nói gì y quản không nổi.
Tiểu Thất khó chịu nhưng vẫn cố kìm chế không tranh cãi hay tỏ thái độ gì. Ấy vậy mà bọn họ lại được đà lấn tới còn dám giở trò đụng chạm thân thể Tiểu Thất. Lần này y thật sự tức giận, không nhịn được mà cùng với lính canh đánh nhau một trận.
Tiểu Thất không phải là người quá nhỏ con nhưng y vẫn luôn được người khác bao bọc chẳng phải làm gì quá nặng nhọc nên sức lực so với những nam nhân như đám lính canh quả thực không bằng. Y bị đánh đến cả người bầm tím chỗ nào cũng đau ngoại trừ mặt.
Không hổ danh là làm việc ở hình bộ, việc dùng hình đối với bọn họ cũng rất có kinh nghiệm. Chỉ đánh ở những yếu điểm trên người còn mặt thì vẫn nguyên vẹn không một vết xước.
Đến giờ giao ca tên lính canh vừa đánh một trận vẫn chưa hả dạ miệng còn liên tục chửi rủa.
“Mẹ nó, một tên nam kĩ mà làm như thanh cao lắm. Tưởng mình vẫn còn là tướng quân phu nhân cao cao tại thượng chắc, ông đây sờ một chút thì đã làm sao còn dám đánh ông. Mẹ nó…”
Tiếng mắng chửi càng lúc càng xa cho đến khi không còn nghe thấy nữa Bạch Thái Thiên mới thu hồi tầm mắt đầy sát khí của mình. Chàng mặc trên người y phục của lính canh, ngoại trừ đôi mắt thì khuôn mặt lại là của một người xa lạ.
Bạch Thái Thiên đứng từ xa nhìn Tiểu Thất đang dựa người tự mình kiểm tra vết thương thì nhíu mày. Ý định đưa y rời khỏi đây càng lúc càng mãnh liệt, trước đây là vì chàng cho rằng Mộ Dung Hoa có thể bảo vệ được y nên mới lùi một bước thế nhưng hiện tại Tiểu Thất bị người ta khi dễ mà người kia đang ở đâu.
Chẳng biết từ khi nào Bạch Thái Thiên đã đi đến trước phòng giam của Tiểu Thất, không nói không rằng ném đến trước mặt Tiểu Thất một lọ thuốc mỡ. Bạch Thái Thiên đang muốn rời đi thì nghe được tiếng Tiểu Thất gọi với lại.
“Đợi một lát, huynh đệ ta có thể nhờ ngươi một việc không?”
Bạch Thái Thiên dừng bước quay người đi đến gần Tiểu Thất. Y lấy ra từ trong người một hà bao nhét vào tay chàng nhỏ giọng cầu xin.
“Trong này có một ít ngân lượng huynh cầm lấy mua chút rượu thịt nhé.” Tiểu Thất dừng một lát nhìn sắc mặt lính canh, thấy hắn không tỏ vẻ kháng cự mới nói tiếp. “Huynh có thể tới gặp Nhan công công bảo rằng Tiểu Thất có việc muốn nhờ vả. Hắn có thể tới đây một chuyến không.”
“Ngươi muốn gặp Nhan công công làm gì?”
Cái giọng nói này sao nghe quen tai thế nhỉ. Tiểu Thất hơi nghi hoặc nhưng chỉ là một chốc lát rất nhanh đã bỏ chuyện này ra sau đầu.
“Ta muốn gặp hoàng thượng.”
Bạch Thái Thiên bỏ hà bao vào trong người đáp một tiếng “được” rồi rời đi, trước khi đi còn không quên bồi lại một câu quan tâm đầy ôn nhu.
“Nhớ bôi thuốc.”
Tiểu Thất nhìn lọ thuốc mỡ lại nhìn lính canh vừa rời đi bất chợt cả người sợ hãi không thôi. Y nhận ra Bạch Thái Thiên, nhưng Tiểu Bạch tới đây làm gì, không biết nơi này nguy hiểm thế nào sao, hắn có phải không muốn sống nữa đúng không.
Cũng chẳng biết Bạch Thái Thiên làm cách nào mà ngay ngày hôm sau An Khánh đế đã đích thân tới nhà lao gặp Tiểu Thất. An Khánh đế cho tất cả hậu vệ của mình lui ra ngoài để lại không gian riêng đủ yên tĩnh để hai người trò chuyện.
“Ngươi muốn gặp trẫm?”
“Dạ. Xin bệ hạ tha tội vì sự đường đột của thần.”
“Không sao. Tiểu Thất Nhi ngươi không trách trẫm chứ? Trẫm không muốn nhốt ngươi ở đây nhưng quan lại và cả bá tánh đều gây sức ép, trẫm không còn cách nào khác.”
Tiểu Thất rũ mi trầm ngâm rồi lại nở một nụ cười như thường ngày.
“Người là thiên tử còn thần suy cho cùng cũng chỉ là một dân đen, nào có tư cách để trách móc, ngay cả cơ hội để giải oan cũng chẳng có nữa là.”
“Tiểu Thất Nhi…”
“Thần có một thứ muốn trao đổi với bệ hạ, người có muốn nghe một chút không?”
“Trao đổi?” An Khánh đế nghi hoặc nhướn mày.
“Phải. Là linh hoàn đan cải tử hồi sinh.”
An Khánh đế kích động đứng bật dậy đi tới trước mặt Tiểu Thất.
“Ngươi thật sự có linh hoàn đan?”
“Thật hay không chẳng phải bệ hạ là người rõ nhất sao?”
An Khánh đế bật cười thích thú nhìn Tiểu Thất.
“Ngươi muốn điều kiện gì?”
“Xin bệ hạ ân chuẩn cho thần được trở về tướng quân phủ một ngày. Mẫu thân qua đời thần còn chưa kịp nhìn mặt người lần cuối, chỉ mong có thể trở về thắp cho bà nén nhang.”
An Khánh đế đăm chiêu suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý nhưng vẫn đưa ra điều kiện.
“Một ngày quá dài, bây giờ trẫm cho phép ngươi trở về, canh năm ngày mai ngươi phải quay lại đây.”