Bệnh tình của Hàn Hàn so với tưởng tượng của Tiểu Thất thì nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hài tử cả người lạnh băng, khi y chạm vào còn thoáng run lên.
Tiểu Thất nhắm mắt bắt mạch, càng xem y càng nhăn nhó, nhăn đến độ khiến người khác nhìn vào cũng thấy sốt ruột. Cho đến khi Tiểu Thất mở mắt ra thì tầm mắt lại rơi trên người Hà Yên.
Hà Yên bị nhìn chẳng hiểu sao lại thấy hoảng sợ.
“Làm…làm sao vậy?”
Tiểu Thất rời tầm mắt nói nhỏ vào tai Bạch Thái Thiên điều gì đó, chàng nghe xong liếc qua Hà Yên một chốc rồi nói với Hoàng hậu.
“Mẫu hậu người chắc là cũng mệt rồi, để nhi thần đưa người về nghỉ ngơi.”
“Nhưng mà…”
“Không sao, ở đây còn có Thần Thần.”
Chẳng biết Bạch Thái Thiên lấy tự tin ở đâu để có thể khẳng định chỉ cần có Tiểu Thất thì mọi chuyện đều sẽ không sao. Nhưng kì thực ngoại trừ việc tin tưởng vào người có năng lực nhất ở đây thì chàng cũng chẳng thể làm được gì.
Mọi người đều rời đi trong phòng chỉ còn lại Tiểu Thất và Hà Yên, lúc này y mới lên tiếng giọng điệu còn có vài phần tức giận.
“Thái tử phi, hương liệu mà người đang dùng trước giờ đều là loại này sao?”
Hà Yên trong vô thức đưa tay lên mũi ngửi thử, chẳng hiểu gì mà hỏi lại.
“Có vấn đề gì sao?”
“Đều là vào mùa hè mới được đưa vào cung phải không?”
“Đúng vậy. Nhưng Liễu công tử bây giờ bàn luận chuyện này có phải không thích hợp lắm không.”
“Người không thắc mắc vì sao tiểu điện hạ phát bệnh đều là khi ở cùng người à.”
“… Ngươi… muốn nói gì.”
“Hàn Hàn bị dị ứng với dược liệu trong hương liệu mà người dùng, người thật sự không biết.”
Hà Yên nghe như có ai đang dùng búa đập vào đầu mình, choáng váng không thể tin. Nàng quỳ thụp bên cạnh giường nắm lấy bàn tay nhỏ bé dần trắng bệch của hài tử gục đầu khóc nấc lên.
“Hàn Hàn, con trai của ta… mẫu thân có lỗi với con…Hàn Hàn…”
Đoạn nàng lại quay sang Tiểu Thất chắp tay cầu xin y.
“Liễu công tử, ta thật sự không biết chuyện này. Không có ai nói cho ta biết, cầu xin ngươi hãy cứu lấy Hàn Hàn, ngươi muốn gì ta đều sẽ cho, kể cả mạng ta. Xin ngươi… cầu xin ngươi…”
Chuyện này đúng thật là không ai biết, thái y có nghi ngờ nhưng lại không rõ là dị ứng với thứ gì. Ngoại trừ Tiểu Thất là người rất nhạy bén với mùi hương và dược liệu ra thì chẳng ai nghĩ tới chuyện sẽ có người bị dị ứng với thành phần của hương liệu cả.
Tiểu Thất chẳng nhận nổi một lạy này của Hà Yên, y dù cho biết nguyên nhân thì đã sao. Hàn Hàn đã quá yếu, muốn chế thuốc cũng cần có thời gian, chỉ sợ hài tử chẳng thể đợi được.
Đêm đó y ở lại Hoàn An Các, một đêm này y chỉ ngồi nhìn Hàn Hàn. Nhìn hài tử đang cố gắng dành lấy chút ít hơi thở từ bàn tay của tử thần, y đau lòng, y xót xa. Kì thực Hàn Hàn đối với Tiểu Thất chung quy vẫn chỉ là người xa lạ thế nhưng bảo y cứ như vậy trơ mắt nhìn Hàn Hàn dần chết đi thì y không làm được.
Cứu người cũng không phải không còn cách, chỉ là…đối với Tiểu Thất cái giá phải trả thật sự quá đắt.
Trời vẫn còn tờ mờ sáng Hoàn An Các đã tấp nập người qua kẻ lại đèn đuốc được thắp sáng trưng. Nhìn thì có vẻ như rất huyên náo nhưng kì thực lại chẳng có tiếng động nào được phát ra, không phải là không thể nói mà do bọn họ không dám nói. Bây giờ chỉ cần thở mạnh cũng khiến đám nô tài thấy sợ hãi.
Nửa đêm Hoàng thái tôn- người vẫn luôn hôn mê đột nhiên lên cơn co giật, cũng may khi đó có Liễu công tử ở bên mới vượt qua được kiếp nạn. Nói là vượt qua chi bằng nói là khởi đầu của chuỗi ngày giành lại sự sống thì đúng hơn.
Một hàng thái y đang quỳ rạp dưới mặt đất chẳng dám ngẩng đầu, có người còn lén lau hồ hôi lạnh đang căng thẳng chờ đợi động tĩnh ở trong phòng.
Biến cố đột ngột xảy ra lúc nửa đêm như nốt nhạc đệm thúc đẩy quá trình đưa ra kết luận của Tiểu Thất. Y nhìn đầu ngón tay đã ngừng chảy máu của mình, lại nhìn đến gương mặt chẳng còn chút huyết sắc nào của Hàn Hàn, cuối cùng cũng đứng dậy bước ra mở cửa.
Người lo lắng nhất chắc hẳn là Hà Yên nhưng nàng lại chẳng có can đảm để hỏi thăm chỉ có thể lặng lẽ đứng một bên. Tiểu Thất mỉm cười khẽ gật đầu với Bạch Thái Thiên như muốn nói là không sao.
“Ta có biện pháp cứu Hàn Hàn nhưng cần một ít đồ huynh cho người đi chuẩn bị theo tờ giấy này.”
Tiểu Thất đưa cho Bạch Thái Thiên một tờ giấy nhỏ lại nói.
“Ta cần phải ở lại đây một thời gian, lâu nhất là khoảng nửa tháng. Trong thời gian này không được để người khác tới làm phiền, thức ăn và nước uống cứ để ngoài cửa phòng là được.”
“Thần Thần…đệ…sẽ không sao chứ.”
Bạch Thái Thiên siết chặt tờ giấy trong tay nhìn y không rời mắt.
“Lần này ta đánh cược rất lớn. Nếu thắng vậy Hàn Hàn sẽ không sao, còn nếu như ta thua thì cả ta và nó đều sẽ…”
“Đừng nói nữa.”
Bạch Thái Thiên ôm chặt Tiểu Thất trong lòng một chút cũng không muốn buông tay.
“Huynh tin ta không? Tiểu Bạch.”
"Ta…"tin nhưng lại không dám cược.
Chàng thà rằng chính mình là con tin chứ không muốn người chịu tổn hại là Tiểu Thất.
“Được rồi, cho người chuẩn bị đi thời gian đã rất gấp rồi, ta còn phải về phòng lấy đồ nữa.”
Đồ mà Tiểu Thất nói chính là một lọ nhỏ màu xanh lam, là thứ mà khiến cho nhiều người không từ thủ đoạn muốn có được, thứ mà người đời gọi là thuốc cải tử hoàn sinh.
Linh hoàn đan này quả thực chính là một loại thuốc tốt nhưng mà để cứu sống người sắp chết thì đương nhiên chẳng thể đơn giản như thế, nó cần có thuốc dẫn khác. Mà thuốc dẫn này thật trùng hợp lại chính là máu của Tiểu Thất. Điều này y cũng là nghe sư phụ nói lúc sắp rời xa, cũng chẳng rõ có thật không. Bởi vậy y mới nói với Bạch Thái Thiên rằng y muốn đánh cược, y cược tin vào lời nói của sư phụ, còn Bạch Thái Thiên nguyện ý tin tưởng y.
Ngày đầu tiên, ngày thứ hai rồi thứ ba lặng lẽ trôi qua trong bình yên. Thức ăn và nước uống bên ngoài Tiểu Thất đều dùng qua, chắc hẳn tình hình đang diễn ra suôn sẻ.
Ngày thứ tư, thứ năm trôi qua đồ ăn chỉ vơi đi phân nửa. Một tuần trôi qua bên trong gian phòng ấy vẫn im ắng chỉ là thức ăn và nước uống đặt trong tráp thì thừa ra ngày càng nhiều.
Sang tới ngày thứ mười thì nó hoàn toàn bị bỏ quên, một chút cũng không vơi đi.
Mỗi một ngày trôi đi Bạch Thái Thiên lại thêm một ngày bất an, thời gian như muốn giày xéo tâm can người nam nhân ấy. Bạch Thái Thiên thừa nhận bản thân mình rất ích kỉ, đứng trước lựa chọn giữa nhi tử và Tiểu Thất chàng vẫn là lựa chọn nhi tử.
Nếu như chàng kiên quyết phản đối thì Tiểu Thất cũng chẳng phải đưa mình vào nguy hiểm, nhưng nếu vậy Hàn Hàn phải làm sao đây. Chàng nợ Tiểu Thất, vậy nên chỉ cần Hàn Hàn không sao thì quãng thời gian còn lại chàng sẽ dùng để trả nợ cho người mà chàng thương.
Ngày thứ mười bốn chậm rãi trôi qua trong lo lắng và căng thẳng của tất cả mọi người. Thế nhưng sau khi căng thẳng qua đi thì chính là thất vọng và suy sụp.
Màn đêm đã buông xuống, ánh trăng cũng bắt đầu nhô lên nhưng cánh cửa ấy vẫn trước sau như một, đóng kín không chút kẽ hở.
Cả Bạch Đại đế, hoàng hậu, Hà Yên và Bạch Thái Thiên đều đứng bên ngoài đợi nguyên một đêm. Sang tới ngày hôm sau thì Bạch Thái Thiên thật sự không thể chờ thêm được nữa, lòng chàng nóng như lửa đốt, chàng đang sợ. Sợ ván cược này thua, sợ Tiểu Thất xảy ra chuyện, sợ chẳng thể nhìn thấy Hàn Hàn khỏe mạnh lớn lên.
Chàng muốn phá cửa ra, muốn nhìn thấy Tiểu Thất. Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì cánh cửa trước mặt rục rịch rồi từ từ mở ra.
Ánh sáng ban mai ấm áp nhưng hiện tại lại chói mắt đến lạ kì, gió nhẹ nhàng thổi vào trong phòng làm lay động mái tóc của thiếu niên. Mái tóc ấy trước đây vừa dài vừa đen còn thoảng mùi đàm hoa, còn giờ khắc này tựa như bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng.
Những người bên ngoài khi nhìn thiếu niên gầy gò trắng bệch ấy mở cửa bước ra thì đều sửng sốt, có người còn không nhịn được mà rơi nước mắt.
Thiếu niên với ánh mắt đỏ au nhìn thẳng vào Bạch Thái Thiên rồi khẽ mỉm cười, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy nhưng lại như mũi dao đâm thẳng vào trái tim chàng. Thiếu niên mấp máy môi thì thào nhưng người ta chẳng thể nghe được y đang nói gì. Chỉ có Bạch Thái Thiên nghe được, y nói “Chúng ta thắng rồi”.
Lời vừa dứt thiếu niên đột nhiên ôm ngực phun ra một ngụm máu rồi ngất lịm đi trong cái ôm vững chắc của Bạch Thái Thiên. Chàng giữ chặt thiếu niên ốm yếu trong lòng, cọ cằm vào mái tóc trắng của y nhắm mắt lại để cho nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt xuống đó.
“Xin lỗi.”
Ngoại trừ hai từ này thì chàng chẳng thể nói thêm điều gì nữa.
Tiểu Thất hôn mê rất lâu, có lẽ đây là giấc ngủ dài nhất mà y từng trải qua từ khi sinh ra đến giờ. Bạch Thái Thiên từ khi ấy vẫn luôn ở bên y chẳng rời nửa bước.
Hàn Hàn đã qua cơn nguy kịch cũng đã tỉnh lại sau đó hai ngày. Lúc nghe tin Tiểu Thất vì cứu mình mà mất đi nửa cái mạng hài tử đã sững người một hồi. Sau đó cũng mặc kệ bản thân còn đang yếu ớt nhất quyết muốn đến thăm y cho bằng được.
Khung cảnh trước mắt thập phần quen thuộc, trước đây là Tiểu Thất đứng nhìn Hàn Hàn còn hiện tại đổi lại người đứng nhìn lại là hài tử.
Hàn Hàn đứng lặng hồi lâu chẳng nói gì, chỉ đến khi Bạch Thái Thiên xoa nhẹ đầu thì Hàn Hàn mới ngước mắt lên nhìn chàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn chẳng biết từ khi nào đã lem luốc nước mắt, nó nhìn Bạch Thái Thiên nói với giọng kiên định.
“Phụ thân, con muốn nhận Thần thúc thúc là nghĩa phụ.”
Bạch Thái Thiên ngồi xuống giường cầm lấy bàn tay được quấn một lớp băng trắng của Tiểu Thất lên chầm chầm cởi ra. Chàng cẩn thận từng chút từng chút bôi thuốc lên những vết thương ấy.
Bàn tay Tiểu Thất trước đây vừa trắng vừa thon lại mềm mại, nhưng giờ đây lại chằng chịt những đường cắt lớn nhỏ khác nhau. Tuy rằng vết thương đã không còn chảy máu cũng bắt đầu khép miệng nhưng thoạt nhìn vẫn thấy ghê sợ vô cùng. Bạch Thái Thiên nâng niu đôi bàn ấy chỉ sợ mình hơi mạnh tay sẽ làm đau người kia. Chàng không nhìn Hàn Hàn nhưng vẫn chậm rãi đáp lời hài tử.
“Bạch Thiếu Hàn, con sau này sẽ là người thừa kế hoàng vị, mọi quyết định sẽ phải cân nhắc thật kĩ. Cân nhắc lợi ích của bá tánh, của quần thần, của người thân, còn có thể diện của hoàng thất.”
“Phụ thân lo ngại chuyện này sẽ ảnh hưởng tới thúc ấy sao?”
“Ảnh hưởng thế nào? Có ta ở đây còn có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới đệ ấy.”
“Vậy là người đồng ý rồi.”
“Không cần hỏi ý ta. Nhưng mà ta phải nhắc cho con nhớ. Muốn bảo vệ thật tốt người mình muốn bảo vệ thì nhất định phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ.”
“Dạ.” Hàn Hàn kiên định gật đầu.
Hà Yên vẫn luôn im lặng đứng ở một bên không làm phiền tới cuộc trò chuyện của phụ tử hai người. Nàng vốn chẳng muốn nhìn nhưng lại chẳng thể kìm được mà tầm mắt vẫn luôn dõi theo hành động của Bạch Thái Thiên. Nàng nhìn thấy ánh mắt đong đầy iu thương của Bạch Thái Thiên dành cho người kia, nhìn thấy cử chỉ ân cần dịu dàng của chàng, nhìn thấy sự gần gũi đến mức thân thuộc của chàng, trong lòng chợt nguội lạnh.
Hoá ra chàng không phải là người lạnh lùng như vậy, hóa ra chàng cũng rất biết cách chăm sóc người khác, hóa ra chàng cũng biết khóc, biết cười, hóa ra khi ở bên người mà chàng yêu thì sẽ có dáng vẻ như vậy.
Chỉ là đáng tiếc người ấy mãi mãi chẳng phải nàng.