Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 100: Phiên ngoại mười hai: Chuyện chăm con hằng ngày của tổng giám đốc Trình



Vào năm Miên Miên 4 tuổi, sự nghiệp của Thẩm Minh Tước đã thành công rực rỡ.

Cũng không biết do may mắn hay sao mà mấy năm nay các nhãn hàng xa xỉ đều mời cô làm người phát ngôn, còn có một nhãn hàng cao cấp cũng mời cô nữa.

Vậy nên, cứ cách hai ba ngày là Thẩm Minh Tước phải ra ngoài, mà mỗi lần đi là tận mấy ngày, nhưng khổ nỗi Miên Miên vẫn còn nhỏ nên ngày nào cũng cần call video bé.

Hôm nay là chủ nhật nên Miên Miên không cần đi nhà trẻ, Trình Minh Thành cũng ở nhà nghỉ ngơi, thật ra anh cũng không có tâm trạng nghỉ nên lại bắt đầu cầm tài liệu lên xem.

Dì giúp việc đang bận rộn trong bếp, Miên Miên ngồi trên sofa xem TV.

Đương nhiên, trong nhà trừ bé thì không có ai xem TV cả.

TV màn hình to gắn trên vách tường, Miên Miên ôm búp bê, nhìn không chớp mắt vào đó, mãi đến khi bóng dáng Thẩm Minh Tước xuất hiện.

Bé không biết biểu diễn thời gian là gì, cũng không hiểu người mẫu là như thế nào, bé chỉ biết trang phục mà mẹ mình mặc rất đẹp, mẹ cũng đẹp.

Phần đó chỉ xuất hiện có một hai phút nhưng bé lại xem rất tỉ mỉ, sau đó ôm búp bê chạy bịch bịch bịch lên lầu.

“Ba ơi! Ba ơi ba!”

Người còn chưa thấy mà âm thanh đã đến trước.

Trình Minh Thành vừa buông tài liệu xuống thì thấy một cục màu hồng nhạt chạy như bay về phía mình, mí mắt anh giật giật.

Anh đưa tay ôm con vào lòng.

Miên Miên lớn tiếng nói: “Ba ba, sao ba không xem TV với con? Con nhìn thấy mẹ á, ba không muốn xem sao?”

Trình Minh Thành nói: “Muốn chứ.”

Miên Miên nắm cổ áo anh: “Vậy ba đi xem với con đi!”

Trình Minh Thành không lay chuyển được con mình, anh đành gật gật đầu: “Được rồi, ba xem với con.”

“Vâng!”

Miên Miên cầm tay anh vui vẻ la lên một tiếng, sau đó bé leo xuống khỏi người anh, một tay ôm búp bê, một tay kéo tay anh chạy xuống dưới lần.

Bé sợ TV chiếu xong rồi.

Cũng may trong nhà có thang máy, nếu không Trình Minh Thành cảm thấy với tính cách của Miên Miên, chắc chắn sẽ lăn từ trên lầu xuống dưới.

Lúc xuống dưới lầu,TV đang phát ra tiếng nhạc.

Miên Miên thấy người trong TV không phải mẹ mình thì lập tức nóng nảy: “Mới nãy con còn thấy mà, sao bây giờ lại không có!”

Bé đặt búp bê lên sofa, rồi đi qua vỗ vỗ TV, miệng nhỏ thì thầm với nó: “Bạn nhanh thả mẹ mình ra đi!”

Khóe môi Trình Minh Thành nhếch lên.

Chất giọng non nớt khiến người ta thương.

Miên Miên không thấy màn hình TV thay đổi gì cả, bé bực bội kéo kéo ống quần Trình Minh Thành, “Ba ơi, không thấy mẹ đâu hết.”

Hốc mắt lập tức đong đầy nước mắt.

Trình Minh Thành ngồi xổm xuống, dịu dàng nói: “Mẹ đang trên đường về.”

Miên Miên vẫn còn rưng rưng nước mắt, nghe anh nói xong, bé đáng thương hỏi: “Thật sao ba?”

Trình Minh Thành đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi xuống của bé rồi xoa xoa mặt bé: “Ba sẽ lừa con sao?”

Miên Miên nấc một cái.

Bé nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hình như đúng là ba chưa lừa bé bao giờ.

“Thế khi nào mẹ mới về vậy ba?” Miên Miên hít hít cái mũi, nhỏ giọng hỏi: “Con nhớ mẹ quá đi.”

“Mấy ngày nữa.” Trình Minh Thành nói.

“Thật tốt quá!”

Tính tính trẻ con thay đổi nhanh như thời tiết mùa hè, vừa mới buồn đó nhưng lát sau lại vui lên ngay, bé hôn một cái lên mặt Trình Minh Thành.

Trình Minh Thành dùng một tay bế bé lên: “Quỷ thích khóc.”

Miên Miên lớn tiếng phản bác: “Không phải!”

Trình Minh Thành đưa ngón tay ra, trên đó còn một vệt nước, biết rõ còn cố hỏi: “Vậy con nói xem đây là cái gì?”

Miên Miên không biết nên trả lời như thế nào.

Bé đảo mắt vài lần, sau đó mới nói ra một câu kinh thiên động địa: “Con biết rồi, là ba tè dầm!”

Dì giúp việc mới ra khỏi phòng bếp: …

Tiểu thư nhà mình đúng là đơn thuần đáng yêu.

Trình Minh Thành gật đầu: “Con nói cái gì thì là cái đó.”

Dù sao con gái anh lúc nào cũng ngang ngược như thế, lại còn thích cưỡng từ đoạt lý*.

(*)Ngụy biện một cách áp đặt, từ điều vô lý nói thành có lý, hoặc cãi chày cãi cối không cần lý lẽ.

Miên Miên đắc ý ôm cổ anh, nhấn mạnh: “Miên Miên không phải quỷ khóc nhè, không phải đâu.”

Giọng nói mềm mại ngọt ngào trong vắt như tiếng suối.

***** 

Thẩm Minh Tước còn chưa trở về từ tuần lễ thời trang thì buổi họp phụ huynh của Miên Miên sắp diễn ra.

Nhà trẻ rất quan tâm đ ến mọi chuyện của trẻ nên bọn họ yêu cầu phụ huynh dù có bận đến đâu thì cũng nên dành ra một chút thời gian để đi họp phụ huynh cùng con.

Buổi tối lúc call video, do đã vài ngày không được gặp mẹ nên Miên Miên vui không chịu được. Bé chạy như bay lên giường, suýt chút nữa là té, may là đã ngã lên chăn.

Chuyện bé khóc, bé căn bản không hề nhắc đến

Bé ôm máy tính bảng, vùi người vào ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con kể cho mẹ nghe một bí mật, hôm qua ba tè dầm đó.”

“……?”

Thẩm Minh Tước nhìn Trình Minh Thành ngồi ở một bên, anh đang đọc sách, gương mặt đẹp trai, dịu dàng mà thành thục.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trình Minh Thành ho nhẹ một tiếng: “Miên Miên, con nói lớn quá rồi đó.”

Miên Miên vươn bàn tay nhỏ che miệng mình lại, giọng mơ hồ: “Miên Miên không có nói gì hết á.”

Trình Minh Thành lấy lại điện thoại trong tay bé, nhàn nhạt mở miệng: “Không còn sớm nữa, con về phòng ngủ đi.”

Miên Miên ò một tiếng.

Thẩm Minh Tước rốt cuộc cũng không nhịn cười được, cô cười mất một lúc lâu rồi mới dừng được: “Trình Minh Thành, cuối cùng anh cũng có ngày hôm nay.”

Trình Minh Thành nhìn cô cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Cũng không phải sự thật.”

“Quả nhiên con gái em không tầm thường.” Thẩm Minh Tước cẩn thận nghĩ lại một chút, cô cảm thấy Miên Miên quá lém lỉnh cũng không phải là chuyện gì xấu.

Trình Minh Thành cũng lười tranh chấp về chuyện này, anh thảo luận với cô về chuyện tham dự buổi họp phụ huynh.

Thẩm Minh Tước đang ở khách sạn nghỉ ngơi, cô nói: “Vậy ngày mai anh phải đi một mình rồi, mai em cũng không về kịp. Hơn nữa, nếu em đi thì ngày mai hot search sẽ là: Con gái Thẩm Minh Tước là đại ma vương trong nhà trẻ.”

Nhắc tới việc này lại có một khúc nhạc đệm nhỏ.

Đúng là ở nhà trẻ sẽ không có kỳ thi nhưng lại có hoa hồng nhỏ để khen thưởng.

Lần trước cô giáo dạy vài từ đơn, còn nhìn tranh kể chuyện, nhưng Miên Miên lại khen ngược, bướng bỉnh nhìn những bức tranh đó rồi kể thành những chuyện cổ tích đen tối.

Còn dọa cho mấy bạn nhỏ khác trong lớp khóc ầm lên, mấy cô giáo dỗ hết cả tiết.

Lúc Thẩm Minh Tước đi đón Miên Miên, bé còn hào hứng mách lẻo với cô là hôm nay lớp ồn quá, bé không học được gì cả.

Cô càng lúc càng cảm thấy nên đổi tên con mình là Nhao Nhao mới đúng.

Trình Minh Thành nói: “Anh đi.”

Thẩm Minh Tước nói: “Anh không đi thì ai đi.”

Hai người nói chuyện không chú ý đến cửa phòng, lúc Miên Miên đến thì chỉ nghe được câu sau nên bé tưởng là ba mình sẽ không đi.

Bé nằm trên giường cắn tay.

Thế ai sẽ đi họp phụ huynh cho bé bây giờ?

Một lát sau, Miên Miên chợt nghĩ ra, bé lết dép con gấu ra khỏi phòng, cẩn thận xuống lầu.

Sau đó gọi điện thoại.

Sau vài tiếng tút thì mới có người nghe máy: “A lô?”

Miên Miên che miệng: “Cháu tìm anh Lục Vũ.”

Dì giúp việc ở đầu dây bên kia vừa nghe giọng bé liền vui vẻ, cười hì hì nói: “Đây đây đây, tiểu thư Miên Miên đợi một lát nhé.”

Miên Miên tì vào bàn.

Một lúc sau giọng Lục Vũ mới truyền đến từ bên kia điện thoại: “Miên Miên?”

Miên Miên cảm thấy giọng anh Lục Vũ siêu dễ nghe, nhưng anh lại quá ít nói, anh nói còn ít hơn cả ba bé: “Ngày mai anh có rảnh không á?”

Lục Vũ suy nghĩ một chút: “Có, làm sao vậy?”

Miên Miên nhỏ giọng hoan hô một tiếng, có chút hồi hộp: “Ngày mai nhà trẻ họp phụ huynh nhưng ba em không đi được.”

Bé chu miệng nói.

Lục Vũ vừa nghe giọng bé là lập tức biết bé đang xụ mặt, dáng vẻ buồn rầu, “Nên em muốn anh đi sao?”

Cậu nh ỏ giọng hỏi.

Miên Miên ừ một tiếng: “Đúng đúng đúng.”

Lục Vũ nói: “Được.”

“Anh Lục Vũ tốt nhất.” Miên Miên vui vẻ muốn nhảy dựng lên nhưng lại sợ phát ra âm thanh lớn: “Thế ngày mai gặp anh ở nhà trẻ nha.”

“Ngày mai gặp ——”

Lời nói còn chưa nói xong thì bên kia đã cúp điện thoại.

Lục Vũ còn chưa kịp chúc ngủ ngon, cậu cầm điện thoại đang tút tút tút thì thở dài, sau đó đặt xuống.

Vừa ngẩng đầu lập tức thấy Lâm Sơ Huỳnh đang đứng đó nhìn cậu cười tủm tỉm.

Không biết vì sao, mặt Lục Vũ lại đỏ lên.

***** 

Miên Miên ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, tâm trạng bé cực kỳ tốt, dì giúp việc còn chưa lên kêu bé dậy thì bé đã tự dậy, Miên Miên đang tự mở tủ quần áo của mình ra.

Một loạt quần áo xinh đẹp được treo bên trong.

Suốt hai năm qua, thương hiệu mà Thẩm Minh Tước gây dựng phát triển khá ổn, cô còn làm vài bộ sưu tập thời trang trẻ em, tất cả đều là dựa vào Miên Miên mà làm ra.

Miên Miên nhón chân lấy một vài bộ váy xuống, bé không biết nên mặc bộ nào mới đẹp, cuối bé chọn bộ váy màu vàng nhạt.

Lúc dì giúp việc vào thì bé đã thay xong.

Dì giúp việc cũng bất ngờ: “Sao hôm nay tiểu thư Miên Miên dậy sớm thế?”

Miên Miên nghiêm túc nói: “Hôm nay con phải đi họp phụ huynh đó.”

Dì giúp việc bị hành động như bà cụ non của bé chọc cười, sau đó dì giúp việc nghe bé nói: “Hôm nay con muốn được thắt bím tóc đẹp nhất.”

Bận rộn suốt một tiếng, cuối cùng Miên Miên cũng hài lòng xuống lầu.

Trình Minh Thành cũng không cảm thấy con gái mình có chỗ nào không đúng, bởi vì ngày nào con anh cũng mặc đẹp, chỉ là hôm nay đẹp hơn bình thường mà thôi.

Anh đút bé ăn sáng sau đó đưa bé lên xe.

Miên Miên thấy ba cũng lên thì vội vàng hỏi: “Ba đi đâu á?”

Trình Minh Thành nói: “Đến trường của con.”

Miên Miên ồ một tiếng: “Không phải ba nói là ba không đi sao?”

“Ba nói không đi khi nào?”

“Tối hôm qua con nghe hết cả rồi.”

“Con nghe nhầm rồi.”

“……”

Miệng nhỏ của Miên Miên há to.

Vốn dĩ hôm nay bé chỉ định ở riêng với anh Lục Vũ, nếu ba cũng đi thì chắc chắn lát nữa ba sẽ hỏi chuyện này là sao.

Trình Minh Thành sửa sửa váy cho bé: “Không vui sao?”

Miên Miên lắc đầu: “Dạ không.”

Bé vội lắc lắc tay, lúc sắp đến nhà trẻ thì bé mới ghé vào bên tai Trình Minh Thành nói: “Ba, hôm nay con có kêu anh Lục Vũ đến nữa.”

Trình Minh Thành nhìn bé một cái.

Nghĩ là anh không đi họp phụ huynh được, nên kêu Lục Vũ đến họp giùm?

Hai đứa con nít đi họp phụ huynh?

Mệt con bé nghĩ ra được.

Trình Minh Thành rũ mắt nhìn con gái, nước da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt to long lanh như rọi thẳng vào lòng người đối diện.

Anh ừ một tiếng.

Tuy lúc Miên Miên nói chuyện với ba thì rất lo lắng, nhưng sau khi xuống xe, thấy Lục Vũ đứng cách đó không xa thì kém chút nữa là bé đã bay đến.

“Anh Lục Vũ.”

Lục Vũ quay đầu, nhìn thấy bóng dáng Miên Miên đang chầm chậm chạy đến.

Bé mặc váy màu vàng nhạt, như một đóa hoa nở rộ, chân mang giày da, lúc chạy thì còn phát ra âm thanh.

Lục Vũ bị ôm chặt.

Miên Miên vui quên trời quên đất: “Anh tới hồi nào á? Sao hôm nay anh mặc như thế này vậy? …”

Đúng kiểu mười vạn câu hỏi vì sao.

Khác với Miên Miên còn đi nhà trẻ, Lục Vũ đã học tiểu học.

Cậu ngẩng đầu nhìn Trình Minh Thành, có chút khẩn trương, cậu mím môi lễ phép mở miệng: “Chú Trình.”

Trình Minh Thành biểu cảm phức tạp.

Tâm trạng cũng phức tạp.

Thẩm Minh Tước và Lâm Sơ Huỳnh là bạn thân nên đương nhiên gặp nhau nhiều, anh cũng biết con gái mình luôn treo tên Lục Vũ trên miệng.

Nhưng biết Lục Vũ đi họp cho con mình lại là một chuyện khác, quan trọng là, Miên Miên còn là người yêu cầu.

Tin tức Trình Minh Thành xuất hiện ở nhà trẻ lập tức truyền ra ngoài.

Không đến nửa tiếng sau, cả mạng xã hội đều biết chuyện tổng giám đốc Trình đưa con đi học.

Ảnh chụp rất rõ, tổng giám đốc Trình đứng trước mặt con, công chúa nhỏ vóc dáng xinh xinh đang ngẩng đầu nhìn cậu bé cao cao đứng bên cạnh mình.

[Mặt công chúa nhỏ nhìn y như búp bê!!]

[Không lẽ tổng giám đốc Trình cũng sắp thành ‘nô lệ’ của con gái sao?]

[Công chúa nhỏ Miên Miên của chúng ta đúng là xinh đẹp tuyệt trần, thích quá đi mất!]

[Miên Miên đang nhìn ai vậy? Sao tôi thấy quen quen ghê?]

Vài phút sau, có một bình luận mới xuất hiện.

——[Hình như là Tỉnh Tỉnh đúng không?]

Cư dân mạng mắt sắc, nhanh chóng đem hình ảnh của cậu ra so, sau khi phát hiện cậu bé đứng bên cạnh Miên Miên đúng là Lục Vũ thì weibo lập tức bùng nổ.

Lúc trước ảnh chính diện của Lục Vũ chưa được công khai, bây giờ sườn mặt, mũi cao, mắt to, hàng mi dài đều lộ ra, nhìn thế nào cũng thấy đẹp kinh hồn.

[Người đẹp đều ở bên nhau.]

[Tỉnh Tỉnh của tôi và Miên Miên chưa bao giờ làm tôi thất vọng hu hu hu]

[Sao tôi lại muốn ship cp trẻ con thế này…… Tôi có tội, tôi phải tu]

[Ánh mắt Tỉnh Tỉnh nhìn Miên Miên dịu dàng ghê.]

[Đừng tu, cả nhà cùng nhau cắn đường được không?]

[Haiz, đến khi nào tôi mới được xem hai đứa nhỏ tham gia show giải trí đây?]

Cư dân mạng tỏ vẻ hôm nay lại là một ngày chua lè. 

Bây giờ muốn sinh được đứa con đẹp giống vậy cơ bản là khó hơn lên trời, bởi vì không có cặp vợ chồng nào có vẻ ngoài đẹp như hai cặp vợ chồng này.

Lúc trên mạng còn đang bàn tán xôn xao thì nhà trẻ sắp xếp ổn thỏa mở họp phụ huynh.

Vốn dĩ hai người chỉ tưởng là họp phụ huynh đơn giản thôi, vì cô giáo cũng không nhắc đến vấn đề khác, nhưng sau khi vào nhà trẻ thì mới biết còn có hoạt động nữa.

Phụ huynh ngồi trên những băng ghế nhỏ, bọn họ phải hợp tác kể chuyện cổ tích với con.

Đến phiên Miên Miên thì da đầu cô giáo tê dại, cô nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Trình Minh Thành, nhẹ giọng nói: “Hôm nay Miên Miên không cần kể chuyện cổ tích.”

Miên Miên ngẩng đầu từ lòng ngực Trình Minh Thành: “Tại sao vậy cô?”

Cô giáo căng da đầu: “Bởi vì……”

Cô giáo còn chưa nói xong thì Trình Minh Thành đã mở miệng: “Chuyện cổ tích Miên Miên kể cho mẹ nghe là được rồi.”

Miên Miên vỗ tay một cái: “Vâng.”

Bé nhìn sang Lục Vũ ngồi bên cạnh, ghé lại gần bên tai anh rồi nhỏ giọng nói: “Lát nữa em kể cho anh nghe nha.”

Lục Vũ cũng chưa nghe Miên Miên kể chuyện cổ tích bao giờ nên liền gật đầu.

Trình Minh Thành nghe rất rõ.

Nhưng anh cũng không cản.

Vì thế, sau khi họp phụ huynh xong, Lục Vũ ngồi trên xe nghe Miên Miên kể chuyện cổ tích, từ “Hoàng tử tức giận nên đánh người” cho đến “Công chúa hạ độc chú lùn”, kết cục thì có người còn biến thành quỷ, một đống chuyện cổ tích bị biến dạng.

Chẳng trách hôm nay cô giáo không cho Miên Miên kể chuyện cổ tích.

Miên Miên kể xong còn không quên hỏi: “Chuyện cổ tích em kể có hay không?”

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của bé, Lục Vũ nhịn lại mấy chữ trong miệng, cong môi nói: “Hay lắm.”

Chỉ có điều hơi đáng sợ thôi.

“Đương nhiên rồi.” Miên Miên cười khanh khách, bé ôm tay Trình Minh Thành, “Ba em cũng thích nghe em kể chuyện cổ tích.”

Lục Vũ cùng Trình Minh Thành nhìn nhau.

Trình Minh Thành rất bình tĩnh nói: “Ừ, ba thích nghe lắm.”

Sau khi đưa Lục Vũ về, Miên Miên quay về nhà, cởi giày rồi chạy vào trong, còn chưa đi vài bước thì đã bị Trình Minh Thành túm lại.

“Không được để chân trần.”

“Con biết rồi ba.”

Miên Miên vừa trả lời vừa chạy vào vườn tưới nước cho vườn dưa của bé, ngóng trông dưa hãy mau mọc ra để bé còn đem đi khoe.

Đến buổi tối, bé nằng nặc đòi ngủ chung với Trình Minh Thành, trước giờ anh vốn chiều bé nên cũng không kêu bé về phòng ngủ.

Chỉ là anh đã coi thường sự hoạt bát của con gái mình rồi.

Sau khi tắt đèn, yên lặng không được bao lâu thì bé bắt đầu nói đủ thứ, miệng nhỏ khép mở liên tục không ngừng một lúc nào.

“Ba ơi con không ngủ được.”

“Bây giờ không còn sớm nữa.”

“Ba có muốn nghe con kể chuyện cổ tích không? Con kể chuyện công chúa Bạch Tuyết và bảy chú lùn cho ba nha?”

“Con đã kể rồi.”

“Vậy ba kể chuyện cổ tích cho con nghe đi.” Miên Miên dùi vào trong chăn, giọng mềm mại, làm nũng như thế này ai mà đỡ nổi.

Thế là Trình Minh Thành đành phải kể bừa một câu chuyện cổ tích.

Chất giọng trầm thấp dịu dàng rất dễ khiến người ta buồn ngủ, Miên Miên nghe được phân nửa thì mí mắt đã dính vào nhau, sau đó tiếng ngáy nho nhỏ vang lên.

Trình Minh Thành dừng kể, dém chăn lại cho bé.

Anh vừa mới rút tay về thì bé đã mở to đôi mắt, đôi mắt đen tròn như trân châu đen, lấp lánh ánh sao.

“Sao ba không kể nữa?” Miên Miên hỏi nghe vừa ngoan ngoãn lại đáng yêu, không hề có dấu hiệu mới ngủ nào cả.

Trình Minh Thành hít sâu một hơi, anh có cảm giác bản thân bị lừa, nhưng việc này đã xảy ra quá nhiều lần nên anh cũng không thấy có gì lạ.

Anh nhíu mày: “Nghe lời ba, ngủ đi.”

Miên Miên bẹp miệng: “Ngủ không được.”

Trình Minh Thành nhìn bé, sau đó lại kể vài câu chuyện, nhưng vào lúc anh tưởng Miên Miên ngủ rồi thì bé lại mở bừng mắt.

Anh không khỏi nghĩ, vì sao lúc trước anh lại đặt nhũ danh này.

Trình Minh Thành mím môi, suy nghĩ vài giây, sau đó mở miệng: “Nếu con không ngủ thì sẽ có quầng thâm mắt, ngày mai gặp Lục Vũ con sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu.”

Đương nhiên Miên Miên biết quầng thâm mắt là cái gì.

Bé vội vàng vươn tay ra từ trong chăn che mắt mình lại, che rất chặt, sau đó lớn tiếng nói: “Con ngủ rồi!”

“……”

Trình Minh Thành có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng cảm thấy con mình thật sự rất đáng yêu.

Sau khi uy hiếp xong, quả nhiên Miên Miên đã ngoan ngoãn lại, nằm thẳng người ngủ, cũng không đặt tay chân lộn xộn như khi nãy.

Miên Miên che hơn nửa ngày, vẫn không ngủ được.

Nhớ đến chuyện ba đã đồng ý với mình, bé thật sự rất hào hứng, hào hứng đến mức không ngủ được, chỉ mong vừa mở mắt là đã đến sáng hôm sau.

Miên Miên dùng tay kéo chăn lên cao che khuất đầu mình.

Vài giây sau, bé lại lộ ra nửa mặt, mắt cong thành vầng trăng non, miệng giấu trong chăn ha ha cười rộ lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.