Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 25



Sống dưới cùng một bầu trời, văn phòng của Lâm Sơ Huỳnh đòi hỏi phải thật tinh xảo,  ánh nắng chiều màu cam đỏ càng tăng thêm vẻ đẹp của văn phòng mà người ngồi ở kia cũng thành cảnh đẹp nhất.

Đàn ông được ăn mặn đều là dạng này sao?

Không hiểu sao Lâm Sơ Huỳnh lại toát lên nghi hoặc như vậy, rốt cuộc người có thể nghĩ đến việc hẹn hò ở nhà thì nhất định suy nghĩ không hề đơn giản.

Cái gì mà tự thể nghiệm??

“Không cần hẹn hò ở nhà.” Lâm Sơ Huỳnh lên tiếng: “Em muốn đi ra ngoài ăn, nếu không em đi ra ngoài một mình đó.”

“Em quyết định là được.” Lục Yến Lâm cũng không có phản đối.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy anh đây là vò đã mẻ lại sứt*, lầm bầm vài tiếng cũng đã nghĩ ra muốn đi nơi nào ăn cơm chiều.

(*)破罐子破摔: vô trách nhiệm, không có ý cầu tiến.

“Vậy thì Ngọc Thực quán đi.”

“Được.”

Sau khi cúp máy, Lục Yến Lâm mới khép lại văn kiện.

Chính là lúc này, điện thoại trong tay anh lại rung rung, là Lục Nghiêu nhắn tin tới, từ sau lần trước ăn cơm ở nhà, Lục Nghiêu cũng chỉ mỗi ngày ân cần hỏi thăm một chút, bình thường chuyện không lớn không nhỏ ít nói rất nhiều.

Lục Yến Lâm tiện tay nhấn mở.

Lục Nghiêu: [Chú hai!]

Lục Nghiêu: [Khụ khụ, từ lúc tân hôn đến giờ có tốt không?]

Vấn đề này hỏi có hơi chẳng ra sao Lục Yến Lâm biết rõ tính tình của cháu mình bèn thản nhiên trả lời: [Muốn nói cái gì.]

Lục Nghiêu ở đầu này nhìn đến bốn chữ lạnh lùng kia càng cảm thấy chuyện Lâm Sơ Huỳnh oán giận với cậu là thật.

Cậu vuốt lên trên, trong khung chat của cậu với chú hai đều nói chuyện cực kỳ ngắn gọn, quan hệ giữa bọn họ đã như vậy rồi thì với người khác còn cần nghĩ sao?

Vì thế Lục Nghiêu gửi hai link báo mạng mà cậu đã chuẩn bị qua.

Lúc Lục Yến Lâm mở ra, liền thấy hai cái link.

Lục Nghiêu: [link: 10 điều cần chú ý nhất để có được hôn nhân mỹ mãn!]

Lục Nghiêu: [link: Hôn nhân hạnh phúc được quyết định bởi yếu tố gì?]

Lục Nghiêu nghĩ rất bình thường mấy bài báo mạng này tuy thoạt nhìn không được tốt lắm nhưng hẳn vẫn có đạo lý.

Quan trọng nhất chính là link thứ hai, đề cập tới nhiệt tình và lãng mạn.

Cậu sợ chú hai nhìn ra được mục đích của mình cho nên tìm thêm cái link đầu để che chắn một chút, cái này chắc là có đất dụng võ.

Lục Yến Lâm bình tĩnh nhấn mở sau khi xem xong nội dung bài báo từ trên xuống dưới,  bài báo này không chỉ có chữ mà còn có hình ảnh.

Xem xong anh lại bình tĩnh tắt di động.

Trợ lý Trần đứng trước đang chuẩn bị nói chuyện, vừa ngẩng đầu thấy biểu tình này của tổng giám đốc nhà mình thì biết chắc chắn là có vấn đề.

Nhưng mà hắn cũng không biết Lục Yến Lâm đã đọc cái gì.

Xe dừng bên ngoài Giải trí Thiên Nghệ.

Khác với cao ốc của Hoa Thịnh, Giải trí Thiên Nghệ càng thời thượng hơn  bên ngoài còn có một vài poster của nghệ sĩ, đôi khi còn có nữ sinh dừng lại bên đường chụp ảnh.

Cũng có người chờ ở ven đường vì muốn gặp thần tượng của mình.

Lục Yến Lâm nhìn xuống cửa sổ liền thấy Lâm Sơ huỳnh ngược ánh chiều tà bước tới, chiếc kính râm đỡ trên mũi và mái tóc dài cuộn sóng tung bay theo từng bước đi.

Mỗi một động tác đều mê người.

Sau khi Lâm Sơ Huỳnh lên xe tâm trạng rất rất tốt, đây chính là lần đầu tiên hẹn hò tuy rằng chỉ là ra ngoài ăn cơm chiều mà thôi.

Trước tiên cô phải lên xem những lời tâng bốc mình trên weibo đã.

Từ lần trước cô xem đến bây giờ đã là hơn nửa tiếng nhưng bình luận và lượt chia sẻ đã vượt vài chục nghìn còn có xu hướng vọt lên năm trăm nghìn.

Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy hoạt động này cũng là một cơ hội rất tốt để tuyên truyền công ty, vừa lúc Giải trí Thiên Nghệ cần tuyên truyền một chút.

Sau khi Giang Tuyết Danh rời đi cũng nên bắt đầu bồi dưỡng nữ minh tinh tiếp nhận vị trí của cô ta, bước tiếp theo chính là nâng đỡ diễn viên....

Lâm Sơ Huỳnh tính toán một chút chóp mũi lúc thì nhăn lúc lại thả lỏng khiến Lục Yến Lâm cảm thấy đáng yêu vô cùng.

Cảm giác được ánh mắt của anh cô quay qua thì bắt gặp Lục Yến Lâm đang nhìn mình.

Lâm Sơ Huỳnh khẽ nhếch môi: “Chú hai nhìn em làm gì?”

Biết rõ còn hỏi.

Mày Lục Yến Lâm chẳng nhíu chút nào, giống như vô tình hỏi: “Hôm nay Lục Nghiêu có gặp em?”

Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng trả lời: “Cái này thì không có chỉ gọi điện một chút mà thôi, bên cậu ta có triển lãm tranh hỏi em có muốn đi hay không. Làm sao vậy?”

Lục Yến Lâm nói: “Không có việc gì.”

Lâm Sơ Huỳnh ‘à’, nghe có vẻ không có chuyện gì thật, nhưng cô vẫn có cảm giác dáng vẻ kia không thích hợp.

Cô cảm thấy Lục Nghiêu lại sắp gặp họa rồi.

***** 

Chuyện buổi chiều xảy ra không bao lâu, Thẩm Minh Tước đã bị gọi đến Trương Tân chụp ảnh, sau đó gửi cho hai bên Trình thị và Hoa Thịnh.

Nếu chuyện đã lộ ra bên ngoài thì cũng chẳng có gì hay mà giấu giếm. Vốn bọn họ tính toán sẽ tuyên truyền sau, nhưng hiện tại cũng không phải không thể.

Nhưng mà ai cũng chưa từng nghĩ official weibo của Giải trí Thiên Nghệ sẽ đăng bài này.

Cái này thì quên đi, ngay cả tập đoàn Hoa Thịnh cũng đi theo nâng giá?

Đây là ý tứ gì chứ?

Diễn đàn đã sớm bùng nổ, tất cả đều nghị luận về việc này.

[Bạn vĩnh viễn không thể tưởng tượng được niềm vui của kẻ có tiền.]

[ Chơi lớn như vậy khiến tôi càng thêm hoài nghi không biết rốt cuộc bà chủ của Giải trí Thiên Nghệ là dạng người nào.]

[Đẹp là khỏi nói, các người đã gặp qua nữ chủ tịch nào đẹp chưa?]

[Với lại, giá trị nhan sắc cao giống Lục tổng Hoa Thịnh vẫn hiếm lắm.]

[Dù sao tôi cũng cúi đầu lạy tiền tài ba ba, dùng năng lượng tâng bốc cả đời, hy vọng có thể trúng!]

Đến cuối cùng, trong bài post, tất cả bình luận đã biến thành “cầu trúng thưởng”.

Mà trên weibo cũng đã xảy ra thay đổi.

Official weibo của Trình thị dẫn đầu làm sáng tỏ việc này: [ Chuyện người phát ngôn cho làng du lịch sáng nay mới xác định, chúng tôi rất hài lòng với Thẩm Minh Tước @Thẩm Minh Tước#*tim*. Ngoài ra, chúng tôi chưa bao giờ tiếp xúc với nữ mình tinh nào đó, xin đừng bịa đặt. ]

Đi kèm là ảnh chụp mới nhất của Thẩm Minh Tước.

Chuyện này còn chưa kết thúc.

Không bao lâu sau, có cư dân mạng phát hiện bài viết đầu tiên của Hoa Thịnh official weibo đổi thành bài chia sẻ trao thưởng của Giải trí Thiên Nghệ, mà bài viết mới còn lại là chia sẻ bài đăng thanh minh của Trình thị.

Tuy caption chỉ có ba chữ “hy vọng đều biết**” nhưng bài viết này trực tiếp đẩy chuyện người phát ngôn lên cao trào.

(**)望周知

[Hai official weibo lớn ra mặt!]

[Có chú ý đến câu từ không? Chưa bao giờ tiếp xúc với người nào đó? Người nào đó ở đây chính là Trương Cẩm Tú hả?]

[Cho nên là từ đầu tới cuối đều là Trương Cẩm Tú một mình ảo tưởng cô ta được hợp tác làm người phát ngôn sao?]

[Chẳng phải ngay từ đầu việc này có người khơi ra sao, tôi hoài nghi mọi người trong vòng đều bị Trương Cẩm Tú lừa....]

[Phiền fans của Trương Cẩm Tú nhìn cho rõ vào, đây là chính chủ đính chính lại gà rừng từ đâu ra làm trò đừng có ảo tưởng nữa!]

Một công ty lớn tất nhiên sẽ không nói dối trắng trợn, nhất là bốn chữ “chưa bao giờ tiếp xúc” có thể nói là tỏ thái độ rõ ràng dứt khoát.

Vậy những lời trước đó Trương Cẩm Tú nói tất cả đều là giả?

Quần chúng ăn dưa đều thích xem twist, nhất là trước đó vì weibo của Trương Cẩm Tú mà công ty hai bên và Thẩm Minh Tước có không ít bình luận chửi mắng, hiện tại lập tức bị vả mặt rồi.

Thẩm Minh Tước cũng chia sẻ bài đăng này.

Tuy hiện tại danh tiếng của cô không tốt nhưng vẫn có fans.

Có một vài fans cp trước kia ở lại, hơn nữa còn có fans nhan sắc, chẳng qua số lượng rất ít nên lần này bị áp chế.

Lần này tất cả đều xoay người.

Nhóm fans đau lòng không chịu được, Tước Tước của các cô đã không may rồi vất vả nhận được một đại ngôn còn bị cọ nhiệt, độ hot đều bị người khác hấp thụ hết!

[Mình tôi thấy Trình Thị xưng hô với Thẩm Minh Tước là “Tước Tước” sao, là ai đăng trên official weibo vậy?]

[Dùng tên thân mật để gọi người phát ngôn không phải rất bình thường hả?]

[Tìm bạn gái cũ làm người phát ngôn cho sản nghiệp của mình, đúng là khó hiểu rõ ràng là chuyện đều huyên náo đến không vui.]

[Tước Tước....xưng hô này đã lâu không nghe thấy rồi, tôi nhớ trước đó khi tổng tài Trình thị công khai có phải gọi như này không nhỉ?]

Bình luận này vừa ra lò, video phỏng vấn năm đó lại bị đào lên.

Khi cách một khoảng thời gian đã lâu, giá trị nhan sắc của Thẩm Minh Tước trong video phỏng vấn đến bây giờ chưa từng thay đổi nhưng khí chất đúng là thay đổi rất nhiều.

Người gây thị phi trên diễn đàn.

Bài đăng trước đó của Trương Cẩm Tú bị lật lại, cộng đồng mạng đều cảm khái đây đúng chuẩn là cách nói của bạch liên hoa.

Không có một chữ nào nhắc đến đại ngôn, nhưng lại dẫn dắt mọi người nghĩ đến đại ngôn.

Sau đó còn được cư dân mạng chú ý đến, sau nửa giờ bài viết này của Trương Cẩm Tú bị cô ta xóa bỏ, năm tháng yên bình dễ làm cho toàn bộ sự việc như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Thái độ đó của cô ta đã chứng minh rõ việc này.

Nhóm cư dân mạng bị tiết tấu kia khiến cho nhịn không nổi, kéo nhau đến weibo của cô ta mà thảo phạt bài viết đầu tiên thành ảnh chụp tự sướng của cô ta, vậy mà bị bình luận trào phúng của người qua đường chiếm cứ.

Lập tức bị mắng hơn một trăm nghìn lượt bình luận.

Trương Cẩm Tú lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, cả người đều hoang mang bối rối đi qua đi lại ở nhà: “Mình đã xóa bài đăng đó rồi, sao bọn họ vẫn còn mắng chứ.”

Cô ta trực tiếp đẩy cái nồi về phía fan của mình.

Nếu không cứ để chuyện này nháo lớn thì hiện tại cô ta cũng sẽ không rớt xuống hoàn cảnh như bây giờ, không phải nói Thẩm Minh Tước là thế thân cho ánh trăng sáng của Trình tổng sao? Thế mà còn tìm cô ta làm người phát ngôn?

Trương Cẩm Tú thật sự không hiểu.

Màn đêm ngoài cửa sổ buông xuống, mà weibo của cô ta vẫn chìm trong hỏa chiến cuối cùng cô ta chỉ đành nghiến răng nghiến lợi để người đại diện của mình liên hệ cho Thẩm Minh Tước.

Về phần Giải trí Thiên Nghệ, giờ phút này đang chiếm cứ hơn nửa giang sơn trên hot search, đứng đầu là bình luận tâng bốc dưới thông báo trao thưởng của bà chủ.

Thẩm Minh Tước ở trong kí túc xá cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua lúc nhận được tin tức từ cuộc gọi của người đại diện thì nao nao: “Trương Cẩm Tú muốn gặp mặt nói chuyện với tôi? Có gì hay mà nói chuyện chứ?”

Người đại diện: “Việc này phải nói với công ty một tiếng.”

Thẩm Minh Tước gật đầu, lại nhịn không được mà khen ngợi: “Tổng giám đốc Lâm thật sự lợi hại, đại ngôn này cũng có thể giao cho tôi.”

Người đại diện cũng thầm nghĩ đương nhiên là lợi hại rồi.

Mấy người làm việc lâu trong công ty, ai chẳng biết sau lưng tổng giám đốc Lâm là nhà họ Lâm, mà chuyện nhà học Lâm và và nhà họ Lục là thế giao không chừng chính là một câu chuyện tình cũng nên.

***** 

Ngọc Thực quán là quán ăn tư nhân mới mở ở Thịnh Thành.

Mỗi ngày chỉ nhận năm mươi bàn, trong quán ăn trang trí không ít ngọc thạch khi ánh chiều rọi xuống vô cùng đẹp tạo cảm giác như trong phim truyền hình mới có.

Bởi vì chỉ có hai người nên bàn Lâm Sơ Huỳnh đặt cũng không lớn, khoảng cách cũng tiện cho hai người có thể gắp thức ăn cho nhau.

Nói thật từ khi quen Lục Yến Lâm cũng được một khoảng thời gian rồi mà cô còn không biết Lục Yến Lâm thích ăn cái gì, khiến cô cảm thấy cái gì anh cũng có thể ăn được.

Cho nên lúc dùng bữa, Lâm Sơ Huỳnh vô cùng chú ý.

Lục Yến Lâm vừa cầm đũa lên đã cảm nhận được ánh mắt của người đối diện, dáng vẻ có phần tò mò anh hỏi: “Nhìn gì thế?”

Lâm Sơ Huỳnh ăn ngay nói thật: “Chú hai, anh có chán ghét loại đồ ăn nào không?”

Lục Yến Lâm dùng khăn ướt lau miệng, sau đó mới trả lời: “Không có.”

Lâm Sơ Huỳnh bĩu môi cảm thấy chắc chắn không phải thế, đã là người thì kiểu gì cũng có món thích và ghét.

Qua một lát, cô hỏi: “Buổi tối xem phim điện ảnh được không?”

“Rạp chiếu phim?”

“không phải, ở nhà.”

Lâm Sơ Huỳnh trừng mắt nhìn, như muốn nhắc nhở chuyện Lục Yến Lâm nói “về nhà hẹn hò” vào lúc chạng vạng hôm nay.

Lục Yến Lâm rũ mắt đáp lại: “Được.”

Không biết anh nghĩ tới cái gì, ánh mắt sâu thẳm xẹt qua gương mặt trắng nõn như ngọc của Lâm Sơ Huỳnh rồi thu lại.

Sau khi rời khỏi Ngọc Thực quán, thẳng tiến về Hoa Đình Thủy Ngạn.

Nửa đường Kiều Quả có gọi điện tới: “Bà chủ, cô Thẩm bên kia nói Trương Cẩm Tú hy vọng gặp cô ấy nói chuyện.”

“Gặp mặt làm gì?”

Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại sau đó mở cửa kính xe.

Gió nhẹ thổi vào khiến tóc cũng bay theo, ngẫu nhiên còn chạm vào người Lục Yến Lâm mang đến một mùi hương thơm ngát.

“Không chỉ có như thế, Trương Cẩm Tú còn nói đã hẹn được địa điểm tốt rồi chỉ cần cô Thâm tới.” Kiều Quả bổ sung.

“Đừng cho cô ta nhảy nhót lung tung nữa.” Lâm Sơ Huỳnh híp mắt: “Cô ta bảo đi là đi à, muốn tới thì phải là cô ta tự mình tới, bốn chữ ‘an tĩnh như gà***’ không biết à?”

(***) an tĩnh như gà là từ giới fans thường dùng, chỉ lúc nên câm miệng thì câm miệng, chuyện không nên nói thì ít nói đi

Sau khi cúp máy trong xe yên tĩnh lại.

Lâm Sơ Huỳnh bỗng phát hiện ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía Lục Yến Lâm lộ ra nụ cười hoàn mỹ: “Chú hai, anh vừa mới –––“

“Cái gì cũng không nghe được?” Lục Yến Lâm thấp giọng nói.

“........”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Sơ Huỳnh cau lại, dù sao thì một mặt nhanh nhẹn dũng mãnh của mình bị nhìn thấy thì vẫn có chút không được tự nhiên.

Cô lâm vào rối rắm.

Lục Yến Lâm cảm thấy Lâm Sơ Huỳnh như này rất sinh động,  kìm nén cảm xúc muốn nhéo nhéo mặt cô, nhắm mắt lại chợp mắt.

Nhanh như vậy đã ngủ?

Hoàn hồn trong đống rối rắm, Lâm Sơ Huỳnh ngẩng đầu,hơi nghi ngờ nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng  dù sao hôm nay chuyện ở Hoa Thịnh còn rất nhiều.

Mệt mỏi cũng là lẽ thường.

Lâm Sơ Huỳnh nhìn sát vào Lục Yến Lâm.

Không biết gen nhà họ Lục như nào mà ngũ quan của anh càng nhìn càng thấy thâm thúy, mũi cao lại thẳng, lông mi cũng rất dài.

Lâm Sơ Huỳnh lấy gương nhỏ ra soi soi lông mi của mình sau khi cảm thấy nó dài hơn một chút thì mới yên lòng.

Cô cất gươn lại, nhìn từ vầng trán đi xuống rồi đến hầu kết thì không rời mắt nổi.

Tôi hôm qua cô có cắn trên đó, lúc sáng còn nhìn thấy dấu răng nhưng giờ dấu vết đã mờ đi nhiều.

Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào.

Cũng không biết có phải cô đã chạm phải không mà Lục Yến Lâm đột ngột mở mắt, chỉ thấy đôi con ngươi trong trẻo phản chiếu thân ảnh của mình.

Lục Yến Lâm bắt được cổ tay của cô, nghĩ xem động tác này muốn ám chỉ cái gì rồi hỏi: “Chờ không kịp?”

Anh nghĩ đến hai bài báo Lục Nghiêu gửi, trong câu nói ám chỉ anh không đủ nhiệt tình?

Khi nói chuyện hầu kết lên xuống.

“.......Sau đó?”

Lâm Sơ Huỳnh mờ mịt vài giây.

Chờ đến lúc phản ứng lại, bên tai cô ửng đỏ nhưng mà ý nghĩ không cam lòng yếu thế khiến cô lập tức ưỡn thẳng ngực.

Lâm Sơ Huỳnh thuận thế ôm Lục Yến Lâm, đôi mắt chớp chớp rồi nói: “Đúng vậy, chờ không kịp.”

“Chú hai, anh phải làm sao bây giờ?” Cô hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.