Đại khái là Lâm Sơ Huỳnh cuối cùng cũng xây dựng được bầu không khí ái muội, bị Lục Yến Lâm bóp eo vài lần.
Sau sự hưng phấn qua đi, chỉ còn lại cảm giác mệt mỏi, chưa kết thúc mà cô đã bắt đầu mơ mơ màng màng, chờ đến lúc Lục Yến Lâm bứt ra thì cô gần như chìm vào giấc ngủ rồi.
Cả người mềm nhũn nằm bên cạnh anh, cánh tay cũng để trên người anh, tư thế ngủ vô tư nhìn qua có chút không quá lịch sự.
Lục Yến Lâm bế cô đi tắm rửa mà Lâm Sơ Huỳnh cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, ngược lại cả người đều treo lên người anh, ngẫu nhiên nói mớ mấy câu.
Tuy rằng không hiểu rốt cuộc cô nói cái gì.
Bên ngoài, ánh mặt trời sáng rực. Lúc cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm đỉnh đầu một lát, tâm trạng còn chưa bình tĩnh lại, bởi vì cô nằm mơ.
Đã lâu rồi, Lâm Sơ Huỳnh không nằm mơ.
Cô mơ thấy lần đầu tiên mình đi Thụy Sĩ, khi đó cô mới mười mấy tuổi, đi cùng Lục Nghiêu và một vài người khác. Khi cô đi, thời tiết se lạnh, nhưng nhóm tiểu thư bọn cô lại không cảm thấy rét, quần áo so với nhau người này còn ít hơn người kia, tất nhiên là ai cũng muốn khoe sắc rồi.
Cảnh tượng đầu tiên trong mơ hơi hỗn loạn, nhưng Lâm Sơ Huỳnh vẫn thấy vài nơi các cô đi chơi với nhau, còn đi núi tuyết, đương nhiên khi đó đã mặc quần áo dày ấm.
Lục Nghiêu còn bị bọn cô hùa vào trêu chọc, tức giận đến đỏ bừng mặt, la lên: "Lâm Sơ Huỳnh, cậu quá đáng vừa thôi, tôi bảo chú hai tôi tính sổ với cậu đấy!"
"Cậu cho rằng tôi giống cậu à." Lâm Sơ Huỳnh cười cười, đôi mắt cong như vầng trăng non, đáp lại cậu: "Còn lâu tôi mới sợ chú hai của cậu."
Lục Nghiêu liền video call với Lục Yến Lâm, khóc lóc kể lể: "Chú hai, Lâm Sơ Huỳnh trêu cháu, còn nói không hề sợ chú."
Màn hình video chuyển đến Lâm Sơ Huỳnh.
Cô nở nụ cười với người đàn ông thành thục bên trong, không hề sợ hãi một chút nào: "Chú hai Lục, chú sẽ không can thiệp vào bọn cháu chơi đùa chứ?"
Mười mấy tuổi mà đã kiêu ngạo lại lớn gan.
Sau đó, Lâm Sơ Huỳnh không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ Lục Yến Lâm nói mấy câu rồi tắt video call.
Đây là một đoạn ký ức trong trí nhớ của cô.
Lâm Sơ Huỳnh đứng một mình trên đường phố ở thủ đô Thụy Sĩ, xung quanh vắng tanh, một người cũng không có. Trong lòng cô hơi hốt hoảng, kiến trúc bên này có chút cao, chiếc đồng hồ được treo cao phát ra tiếng tích tắc tích tắc.
Trong nháy mắt đó lại hiện lên tên của Lục Yến Lâm.
Tiếp đó, cảnh tượng xảy ra thay đổi, giống hệt như một video quay quảng cáo, từng hình ảnh tách ra, sau lại kết hợp lại, màu sắc cũng từ gam màu trầm đến diễm lệ rực rỡ, cuối cùng, dừng tại một khung cảnh mới.
Lâm Sơ Huỳnh xuất hiện tại đầu phố Paris.
Màn hình lớn trên phố chiếu quảng cáo của mấy tháng trước, không gian nhanh chóng thay đổi, lại nhảy đến bữa tiệc tối long trọng.
Sảnh lớn của bữa tiệc xa hoa lãng phí, cô nhìn thấy bóng dáng Lục Yến Lâm, trong tay anh cầm ly rượu, một thân tây trang định chế, được vây ở trung tâm.
Cũng không biết vì sao, Lâm Sơ Huỳnh thấy anh không nhìn mình, liền đi xuyên qua đám người, cướp lấy ly rượu trong tay anh rồi uống cạn, sau đó hướng về phía anh cười cười.
Giống hệt lần ở núi Tuyết.
Lúc sau, hình ảnh bắt đầu chia tách, thỉnh thoảng lại nảy ra những cảnh tượng mặt đỏ tai hồng.
Lâm Sơ Huỳnh thở dài.
Cô rề rà ngồi dậy, chăn rơi xuống đất làm "cảnh xuân" lộ ra, ánh mặt trời chiếu lên cánh tay, minh diễm rực rỡ.
"Chú hai?" Không ai trả lời.
"Lục Yến Lâm?" Cũng không ai trả lời.
"Ông xã?" Vẫn không ai đáp.
Lúc này Lâm Sơ Huỳnh mới thả lỏng, giấc mộng kia miễn cưỡng coi như mộng xuân, việc này vẫn nên một mình mình biết là được rồi.
Vừa mới nghĩ như vậy xong, cánh cửa nối liền phòng để quần áo và phòng ngủ được mở ra. Dáng người cao lớn thon dài của người đàn ông bước ra, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang thắt cà vạt, sau đó ngẩng đầu nhìn lên giường.
"Tỉnh rồi?"
Lâm Sơ Huỳnh nhìn theo tầm mắt của anh, cúi đầu liền thấy nửa thân trên của mình bị lộ ra ngoài, lỗ tai lập tức đỏ bừng, nhanh chóng kéo chăn che ngực.
Cô buồn bực nói: "Sao anh vẫn còn ở nhà?"
Khác với vẻ tức hộc máu của cô, Lục Yến Lâm lại hết sức bình tĩnh, nhìn đồng hồ, nói: "Còn sớm." Lại bổ sung thêm: "Hôm nay em dậy sớm hơn 10 phút."
Lâm Sơ Huỳnh: "....?"
Nửa ngày sau Lâm Sơ Huỳnh mới hiểu ý của anh là cô dậy sớm hơn mọi ngày 10 phút, đây là chuyện đáng để nói sao?
"Em không nói mớ chứ?" Cô cẩn thận hỏi.
"Không có." Lục Yến Lâm trợn mắt nói dối, dù sao tối hôm qua cô nói gì anh cũng nghe không hiểu, "Nếu vừa nãy cũng tính, thì là có."
"Vừa nãy không tính!" Lâm Sơ Huỳnh phủ nhận.
Sau đó, cô liền nhìn thấy động tác của Lục yến Lâm ngừng lại.
Lâm Sơ Huỳnh lập tức phản ứng lại, "Vẫn tính đi."
Lúc nãy cô cho rằng anh không ở nhà nên gọi ông xã và tên anh, nếu mà nói mớ thì chẳng phải đến ngủ mình cũng mơ về anh sao?
"Ừ." Lục Yến Lâm nói.
Anh lại nhớ đến vừa rồi trong phòng quần áo nghe cô gọi ba lần liên tiếp, giọng nói có chút khàn, có lẽ tối hôm qua có hơi quá mức.
Vừa nghĩ như vậy, thân hình mềm mại của Lâm Sơ Huỳnh lập tức xuất hiện, hơn nữa phần lớn da thịt trắng nõn của cô lúc này lộ ra ngoài không khí, hầu kết căng thẳng, dụ.c vọng sáng sớm tới trực tiếp lại nhanh chóng.
Lục Yến Lâm xoay người về phòng để quần áo. Lâm Sơ Huỳnh thấy anh quay lại phòng để quần áo, không cảm thấy có vấn đề gì. Khi cô mặc áo ngủ xong, cửa phòng để quần áo lại mở ra, Lục Yến Lâm mặc tây trang đi ra.
Lâm Sơ Huỳnh giật mình: "Em tưởng anh đi rồi chứ?"
"Dưới lầu có bữa sáng." Lục Yến Lâm nhìn cô một cái, sau đó ra khỏi phòng.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Sơ Huỳnh đã quen thời gian nghỉ ngơi của mình và anh không hợp nên việc ngủ nướng trở thành chuyện đương nhiên. Dù sao cũng có người làm bữa sáng.
Lâm Sơ Huỳnh không hề nhận ra hiện giờ mình lại cậy sủng mà kiêu.
*****
Gần đây Giải trí Thiên Nghệ thực sự bận.
Chương trình tìm kiếm tài năng kia đang trong giai đoạn tuyên truyền, bỏ phiếu. Các fans đánh nhau đủ kiểu dẫn đến các bộ phận đều bận rộn, càng đừng nói còn có chuyện khác.
"Bà chủ, người đại diện của Thẩm tiểu thư tới."
Kiều Quả báo cáo chuyện của công ty xong, nói: "Là vì gameshow lần trước."
Lần các cô ở tiệm trà sữa có nhắc đến, hình như cô còn diss mối tình Thẩm Minh Tước từng trải mấy câu.
Kiều Quả gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Sơ Huỳnh nói: "Cho cô ta vào."
Không chỉ người đại diện tiến vào mà còn có Thẩm Minh Tước. Lúc cô ấy không mở miệng thì rất cao ngạo lạnh lùng, nhưng sau khi gặp bà chủ liền cười tươi như hoa, lập tức phá nát khí chất lạnh lùng.
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy thay đổi này thật thần kỳ.
"Tổng giám đốc Lâm."
"Bà chủ."
"Tổng giám đốc Lâm, chương trình [Yêu đương 30 ngày] đã thay đổi." Người đại diện cau mày, "Bên tôi nhận được tin tức đạo diễn cố ý đổi sang loại hình khác."
"Cái này còn có thể đổi?" Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
"Bản thân chương trình này còn đang trong giai đoạn trù bị nên không lập hồ sơ." Người đại diện nói: "Nhưng mà tôi cảm thấy kỳ quái, hai cặp khách mời đều mời xong rồi, đúng lý ra không nên thay đổi đột ngột mới đúng."
Trong văn phòng bỗng an tĩnh lại.
Lâm Sơ Huỳnh híp mắt, cũng cảm thấy lạ.
Thẩm Minh Tước đánh vỡ im lặng: "Haiz, thật ra em cũng không muốn yêu đương nữa, không quay cũng tốt."
Lâm Sơ Huỳnh làm lơ lời nói của cô: "Được rồi, việc này tôi đã biết."
Chờ sau khi người đại diện rời đi, Thẩm Minh Tước còn rề rà lưu lại văn phòng: "Bà chủ, em cảm thấy không quay cũng tốt lắm."
"Chị cảm thấy không tốt." Lâm Sơ Huỳnh liếc cô một cái.
"Bà chủ nói không tốt thì là không tốt." Thẩm Minh Tước vội vàng nói.
"......Em học từ ai thế?" Lâm Sơ Huỳnh hơi bất đắc dĩ: "Sao lại đột nhiên chân chó vậy?"
Thẩm Minh Tước không chút lưu tình mà bán đứng đồng đội: "Lục Nghiêu."
Lâm Sơ Huỳnh nhướng mày: "Xem ra cậu ta còn rất bận nha."
Chờ sau khi Thẩm Minh Tước rời đi, cô bảo Kiều Quả đi hỏi xem rốt cục chương trình này xảy ra chuyện gì, rõ ràng không giống thay đổi bình thường.
Đáp án tới cũng nhanh.
Kiều Quả bước vào văn phòng, hạ giọng nói: “Bà chủ, tôi đã hỏi thăm, là Trình thị ra tay, hiện tại có ý đổi thành loại hình trinh thám.”
Lâm Sơ Huỳnh nhíu mày: “Trình Minh Thành?”
“Hẳn là vậy.” Kiều Quả gật đầu, đoán: “Tôi cảm thấy có lẽ tổng giám đốc Trình không hài lòng với chương trình yêu đương kia?”
“Anh ta có lập trường gì mà không hài lòng?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi lại.
Trong lời nói hàm chứa ý tứ trào phúng cực kỳ.
“Đây là bắt đầu can thiệp vào chuyện của Thẩm Minh Tước à.” Lâm Sơ Huỳnh cười lạnh một tiếng: “Người không biết còn tưởng rằng bọn họ vẫn là bạn trai bạn gái đấy.”
Kiều Quả biết bà chủ nhà mình đang nổi giận, hết sức im lặng.
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “Thẩm Minh Tước biết việc này không?”
Kiều Quả nói: ”Hẳn là không biết.”
Lâm Sơ Huỳnh gõ gõ ngón tay.
Đúng là cô không ngờ Trình Minh Thành sẽ nhúng tay vào chuyện của Thẩm Minh Tước, chẳng lẽ gameshow tình yêu này chọc gì anh ta, bạn gái cũ đi tìm tình yêu mới cũng không cho?
Đạo lý quỷ gì thế.
Lâm Sơ Huỳnh nhắn tin trong nhóm: [Gameshow tình yêu của em bị Trình Minh Thành cắt bỏ. ]
Có lẽ đối phương đã sớm thấy.
Thẩm Minh Tước: [Em biết ngay là do tên chó này mà!!! ]
Thẩm Minh Tước: [Quả nhiên là anh ta!! ]
Thẩm Minh Tước đang trên đường về chung cư, sáng sớm cô ấy không nói với người đại diện suy đoán của mình, hiện tại nhận được tin khẳng định, tức đến đỏ bừng mặt.
Cô ấy biết tính cách của Trình Minh Thành, cực kỳ nội liễm, nhưng trong xương cốt lại rất cường thế, chuyện gì muốn là sẽ trực tiếp hành động, tựa như lần này, sau khi làm xong cô ấy mới biết.
Lúc cãi nhau ấy Thẩm Minh Tước còn cho rằng mình không thể rời đi, kết quả lại rất thuận lợi khiến cô ấy nghi ngờ có phải vì ánh trăng sáng không.
Thẩm Minh Tước: [Tức chết em! ]
Thẩm Minh Tước: [Em đổi ý rồi, em muốn yêu đương! ]
Lục Nghiêu vẫn luôn không xuất hiện đột nhiên ngoi lên: [Yêu đương? Có muốn tôi giới thiệu cho không? Anh em của tôi đều không tồi đầu. ]
Thẩm Minh Tước: [Không cần phú nhị đại. ]
Lục Nghiêu: [Phú tam đại thì thế nào? ]
Thẩm Minh Tước: [Đừng nhiều tiền hơn tôi. ]
Một đống lời nói còn dư lại của Lục Nghiêu đều chết nghẹn ở khung chat.
Cậu là một phú nhị đại, người quen không phải là công tử thì vẫn là công tử, dù lấy một người nghèo nhất ra thì cũng có tiền hơn Thẩm Minh Tước.
Lâm Sơ Huỳnh đọc đoạn chat, bật cười.
“Gọi điện thoại đến Trình thị.”
Kiều Quả gật đầu đi ra ngoài, một lát sau lại tiến vào: “Bọn họ nói tổng giám đốc Trình đi ra bên ngoài thị sát rồi, 2 giờ 30 chiều sẽ có một buổi hội nghị ở tập đoàn Hoa Thịnh.
Lâm Sơ Huỳnh gật đầu: “Vậy thì vừa đúng lúc đưa tới cửa.”
Kiều Quả biết bà chủ nhà mình muốn làm đại sự, cũng có chút hưng phấn, cô ấy thích đi theo bà chủ ra ngoài nhất, mỗi lần đều có chuyện ngạc nhiên.
*****
Hội nghị giữa tập đoàn Hoa Thịnh và Trình thị kết thúc đã là 4 giờ chiều.
Khi kết thúc, Lục Yến Lâm và Trình Minh Thành bắt tay với nhau, cùng nhau rời đi, điện thoại của anh bỗng rung lên.
Là Lâm Sơ Huỳnh nhắn.
[Trình Minh Thành còn ở Hoa Thịnh chứ?]
Lục Yên Lâm không tiếng động mà quan sát người đang nói chuyện với trợ lý của mình, thu hồi tầm mắt, trả lời: [Ở.]
Lâm Sơ Huỳnh lại đáp: [O cmn K.]
Nhìn mấy chữ cái này, Lục Yến Lâm nhíu mày.
Không chờ anh làm cái gì thì tin nhắn đã bị thu hồi, sau đó lại thêm một tin nhắn mới: [Biết rồi.]
Lục Yến Lâm nhướng mày, nghiêng đầu nói với trợ lý đặc biệt Trần: “Phu nhân tí nữa sẽ đến, cậu xuống dưới lầu đón đi.”
Trợ lý đặc biệt Trần kinh ngạc trong giây lát, “Vâng.”
Mà Lâm Sơ Huỳnh đang ngồi trong xe đến Hoa Thịnh, nhìn thông báo tin nhắn thu hồi, nghĩ thầm chắc anh không nhìn thấy nhỉ.
Chỉ là không cẩn thận nói ra thôi.
Tu dưỡng tốt đẹp của danh viện không thể đột nhiên hủy hoại được.
Vài phút sau, Lâm Sơ Huỳnh đến tập đoàn Hoa Thịnh, cô đeo kính râm, lập tức đi vào bên trong, cũng không thèm nhìn chung quanh.
Lại nói, hình như cô chưa từng vào trong cao ốc Hoa Thịnh.
Lễ tân sửng sốt, vội vàng đuổi theo. “Vị tiểu thư này ngài có hẹn trước không....... bên kia tiểu thư không thể qua đâu! Bảo an đâu!”
“Không cần quản.”
Trợ lý đặc biệt Trần xuống dưới kịp thời, nhanh chóng phất tay với nhân viên lễ tân, thấp giọng gọi: “Phu nhân.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn vẻ mặt đứng đắn của anh ta, không nhịn được nói: “Tôi không tới để gặp tiên sinh các anh, không cần căng thẳng như thế.”
Trợ lý đặc biệt Trần: “Đều do tôi kích động quá.”
Lâm Sơ Huỳnh hỏi: “........Trình Minh Thành còn đây không?”
Trợ lý Trần nói: “Tổng giám đốc Trình còn.”
Lâm Sơ Huỳnh hừ một tiếng, vào thang máy chuyên dụng, bấm thẳng tầng cao nhất, chỉ để lại bóng dáng yểu điện trong đại sảnh.
Nhân viên lễ tân lúc này mới lấy lại tinh thần.
Sau khi cô ấy về vị trí, có người thò qua hỏi thăm: “Người vừa rồi là ai thế? Có hẹn trước sao? Dựa vào đâu mà đi thang máy chuyên dụng?”
Nhân viên lễ tân nhìn cô gái đang oán giận trước mặt, trả lời: “Dựa vào cái gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết trợ lý đặc biệt Trần tự mình xuống đón.”
Cô ấy hoài nghi đó là phu nhân trong truyền thuyết.
Cô gái kia hậm hực rời đi.
Chắc có rất nhiều người có cùng suy đoán với cô ấy, tin tức “Lục phu nhân” tới công ty lan truyền toàn bộ ngóc ngách trong công ty, chỉ tiếc không có ảnh chụp.
“Nhìn dáng vẻ cung kính của trợ lý đặc biệt Trần, khẳng định là Lục phu nhân.”
“Tôi nghe nói dáng người rất đẹp, Lục phu nhân chắc chắn là bạch phú mỹ.”
“Có ai có ảnh chụp không?”
Cuối cùng cũng có một bức ảnh chụp được đăng lên.
Bao nhiêu nhân viên ăn dưa kích động click mở, sau đó phỉ nhổ: “Di động của cô là Nokia mấy năm trước sao?”
Bức ảnh như vậy, ngay cả hoa văn trên y phục cũng nhìn không ra, chỉ biết đây là một mỹ nữ thon gọn.
Đánh giá kém.
Con số trong thang máy dừng ở tầng cao nhất, trợ lý đặc biệt Trần đi ra ngoài trước, dẫn đường: “Bên này là văn phòng thư ký, bên này là văn phòng tổng giám đốc.....”
Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp đi vào, liếc mắt với Lục Yến Lâm một cái, khí thế hừng hực mà ngồi xuống sô pha, đối mặt với Trình Minh Thành.
Lục Yến Lâm ngồi sau bàn làm việc, tây trang cũng không mặc, đại khái là biết mục đích cô tới nên lên tiếng giới thiệu: “Trình thị tổng giám đốc Trình, đây là phu nhân của tôi.”
Lâm Sơ Huỳnh cũng không trả lời.
Mà là đánh giá văn phòng đơn điệu lạnh lẽo này, rốt cuộc cũng mở miệng: “Không chú ý, tổng giám đốc Trình cũng ở đây à?”
Trình Minh Thành cảm thấy lời này có thâm ý.
Anh ta hơi gật đầu: “Lục phu nhân.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn anh ta còn đeo mắt kính, một bộ văn nhã bại hoại, hừ lạnh, coi như đáp lại.
Trình Minh Thành: “.......”
Lục Yến Lâm nhìn dáng vẻ nâng mặt hất cằm, vênh váo tự đắc của Lâm Sơ Huỳnh, giống như một con khổng tước kiêu ngạo, hơi hơi cười nhạt.
Dẫn đến văn phòng cũng sáng bừng kiều diễm hẳn.
Lục yến Lâm nói: “Cách thời gian tan tầm còn một khoảng thời gian.”
Lâm Sơ Huỳnh ừ một tiếng, chớp mắt với anh, “Em biết rồi.”
Sau đó, quay đầu nhìn Trình Minh Thành lạ là vẻ mặt lãnh đạm: “Tổng giám đốc Trình, tôi nhớ rõ sản nghiệp Trình thị không bao gồm truyền thông nhỉ?”
Giọng điệu hưng sư vấn tội.
Trình Minh Thành bừng tỉnh, cũng đoán được mục đích của cô, ánh mắt bình tĩnh: “Không bao gồm chứ không có nghĩa không thể đầu tư.”
“Sau đó mới đầu tư một gameshow mà nghệ sĩ của tôi tham gia?” Lâm Sơ Huỳnh cười như không cười: “Khéo ghê ha, tổng giám đốc Trình.”
“Không khéo.” Trình Minh Thành trực tiếp thẳng thắn thừa nhận: “Tôi cần nhắc nhở một chút, hiện tại trong giới giải trí, gameshow tình yêu đã mọc tràn lan rồi, thêm nữa thì sẽ chẳng hot nổi.”
“Tràn thì sao chứ.”
Lâm Sơ Huỳnh không để ý chút nào: “Nghệ sĩ của tôi độc thân, tôi liền nhận một chương tình để cô ấy đi nói chuyện yêu đương, kết quả liền biến thành chương trình trinh thám, đi chơi trò ‘ai là hung thủ’ hả?”
“Sao tổng giám đốc Trình không thể phù hợp với mặt trên một chút, đổi thành chương trình phổ cập khoa học luôn đi, để nghệ sĩ của tôi tiếp cận gần hơn với khoa học đúng đắn? Nếu tổng giám đốc Trình lợi hại như vậy, sao lại không đổi thành dã ngoại sinh tồn, như thế thì càng kí.ch thích hơn.”
Lâm Sơ Huỳnh khịa trong văn phòng, đôi môi đỏ mọng đóng mở, giọng nói thanh thúy dễ nghe, vang vọng trong phòng làm việc.
“Lại nói tiếp, tổng giám đốc Trình nửa đường nhúng tay, không phúc hậu lắm đâu nhỉ?” Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt đối diện.
Trình Minh Thành cuối cùng cũng có cơ hội mở miệng: “Tổng giám đốc Lục nghĩ sao?”
Lục Yến Lâm gõ gõ ngón tay xuống bàn, mày khẽ nhướng, tiếng nói mát lạnh: “Tôi đồng ý với suy nghĩ của phu nhân tôi.”