Trang Viên Hoa Hồng Trắng

Chương 7: 7: Liếm Mút





"Tôi....!Tôi...." Còn chưa kịp nói xong, cơ thể người đàn ông đã hóa thành bột phấn rồi biến mất, một chút dấu vết cũng không có.

Quần áo rơi xuống mặt đất, Ôn Đình Sơn cũng chỉ nhìn một cái.

Rất nhanh ngoài cửa đã có người tới, là cô lễ tân mới vừa rồi, cô ta lo lắng quỳ trên mặt đất.

"Chủ nhân thứ tội, là tôi xử lý không tốt." Cô ta run bần bật, nào còn dáng vẻ điềm đạm quyến rũ như vừa rồi.

Ôn Đình Sơn mắt lạnh nhìn sang, thưởng thức chén rượu trong tay: "Có phải ngươi sống lâu quá rồi nên đầu óc thoái hóa không, đến con chó con mèo cũng có thể bò vào đây."
"Chủ nhân thứ tội, thật sự là, thật sự là trong tay hắn có biểu tượng đặc chế của chúng ta, nên tôi mới cho hắn đi vào."
Lễ tân thật sự sợ hãi, cô ta có lá gan phát ra luồng khí yêu mị trước mặt hắn, nhưng lại không dám vượt giới hạn, càng không dám chọc tức hắn.


Ai có thể nghĩ tới một con thằn lằn hèn kém cũng dám nói điều kiện trước mặt chủ nhân.

"Điều tra lai lịch của hắn, nhưng cũng thú vị đấy, lại có thể biết ta đang tìm Angus." Ôn Đình Sơn khẽ nở một nụ cười tinh tế, dọa lễ tân run bần bật, run rẩy bò đến ven tường, vơ gọn lấy đống quần áo kia rồi cuống quít lui ra ngoài.

Một mùi hương đặc thù lan tỏa khắp lối đi dẫn tới các khách nhân sôi nổi thò đầu ra, nhịn không được hít thật sâu, cứ thế đi đến phòng bếp.

Hương vị thơm ngọt có dụ hoặc trí mạng, cả nam lẫn nữ vốn dĩ áo mũ chỉnh tề đều sôi nổi hành động.

Kẻ thì mặt trâu, kẻ thì đầu chó, thậm chí cả người chim đều chảy nước miếng chạy ào về phía phòng bếp.

Mới đến cửa thì bị tiếng hét thảm thiết bừng tỉnh.

Một cái đầu ếch xanh bị ném ra ngoài, máu đỏ bắn tung tóe trên tường, mùi máu tanh nồng gớm ghiếc lại khiến cho đám quái vật kinh ngạc.

Tiếp đó liền thấy một cơ thể không đầu vặn vẹo đi ra, tứ chi vẫn còn đang giãy giụa, mới bước được vài bước đã đổ ngã trên đường đi.

"Chủ nhân, không xong rồi." Phục vụ vội vàng tới báo tin, Ôn Đình Sơn nhanh chóng đứng lên.

Bọn quái vật vốn đang xem náo nhiệt bỗng nhìn thấy hắn, nháy mắt lùi về sau, kinh hoàng đóng cửa lại, trốn ở trong phòng không dám nhúc nhích.

Ôn Đình Sơn làm như không thấy, từng bước đi đến phòng bếp.

Có con quái không hiểu: "Các ngươi trốn cái gì?"

"Ngu xuẩn, đó là Ôn tiên sinh, ai dám trêu chọc." Tên đầu trâu vỗ trán hắn ta, hắn hoảng sợ lùi vào trong góc, hy vọng Ôn tiên sinh không nghe thấy lời nói ngu xuẩn của hắn.

Ôn Đình Sơn biết Tư Viện có hương vị thơm ngọt, lại không nghĩ rằng hương vị đó còn có những mức độ khác nhau.

Mùi ngoài hành lang đã thơm nồng, vào tới trong phòng bếp lại càng đậm đặc hơn.

Như thể một quả bóng bay khổng lồ màu đỏ được hình thành trong không khí khiến nơi đây bốc lên mùi hương nồng nặc.

Trên cái thớt dài và lớn, Tư Viện bị lột sạch quần áo, bất tỉnh nằm ở đó.

Trên mặt đất đều là những đầu bếp bị thương, trong tay cầm dao, đã giết đỏ cả mắt rồi, còn có mấy thi thể quái vật bởi vì tử vong mà bị bong tróc quần áo, lộ ra nguyên hình.

Mặt đất ướt đẫm máu, xanh đỏ đan xen lẫn vào nhau, chảy tới chân Ôn Đình Sơn.

"Ăn....!Ăn....!Ta...!Ta..." Đầu bếp đỏ cả mắt, lộ ra chòm râu của cá mèo da trơn, hàm răng sắc nhọn.


Ôn Đình Sơn chẳng qua chỉ liếc nhìn hắn một cái, ngay lập tức hắn hóa thành bột phấn rồi biến mất.

Phục vụ đứng phía sau không dám tới gần, nhích nhích tránh đi, bịt kín mũi của mình.

Ôn Đình Sơn đi đến bục đá cẩm thạch màu trắng, nhìn lướt qua cơ thể trần truồng trắng như tuyết.

Đúng là nhìn không ra người lại đều đặn như vậy, bộ ngực no đủ, eo nhỏ mảnh khảnh, khu vực tam giác có lông tơ nhàn nhạt, tỉ lệ chân hết sức cân đối.

Hắn giơ tay chạm vào vết cắt trên cổ tay cô, chỗ đó đang bị lấy máu, dòng máu đỏ tươi theo cổ tay nhỏ giọt xuống đất, hương vị ngọt ngào đến tận cùng.

Ngay cả Ôn Đình Sơn cũng nhịn không được mà nắm lấy cô ra sức liếm mút..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.