Học sinh trong thư viện Thông Cổ hoảng sợ nhìn tướng quân áo giáp kia đâm cây giáo vào ngực Lịch Thanh Phong, tiếng kinh hô lập tức vang lên. Bọn họ chỉ là học sinh bình thường trong thư viện, bọn họ tới nơi này là muốn mình được mọi người kính nể. Bọn họ không biết đằng sau thư viện Thông Cổ đại biểu cho cái gì. Trong suy nghĩ bọn họ, thư viện chỉ là một thánh địa học thuật mà thôi.
Bọn họ cũng không ngờ chiến loạn sẽ lan tới thư viện. Bọn họ chỉ nghĩ đơn giản rằng, bất kỳ là ai ngồi trên ghế rồng kia, cũng sẽ không hủy hoại thư viện. Nhưng hôm nay bọn họ tận mắt trông thấy thư viện diệt vong. Giờ khắc này, bọn họ không nhận ra rằng mình đang trải qua thời khắc quan trọng, bọn họ chỉ cảm thấy sợ hãi.
Cho nên, kỳ thực bọn họ vẫn là may mắn.
Bọn họ sợ hãi vì trông thấy cảnh giết người, chứ không phải những thứ sâu xa ở đằng sau. Có lẽ cả đời bọn họ cũng sẽ không biết, thư viện Thông Cổ mà bọn họ từng sinh sống một thời gian rốt cuộc như thế nào. Thư viện này, từng có thời đại huy hoàng.
- Vì sao ngươi lại giết người một cách bậy bạ như vậy! Ngươi là một tên cầm thú!
Một nam tử trẻ tuổi mặc áo thư sinh hét lên, sau khi hét xong y liền hoảng sợ. Y không biết vì sao mình lại hét lên, sau đó vô thức lui về phía sau.
Dương Kiên nhìn thư sinh trẻ tuổi này, im lặng không nói.
Ông ta khoát tay, lập tức có rất nhiều áo giáp binh từ bên ngoài tràn vào, kéo thi thể của người chết ra ngoài. Sau đó những binh lính này im lặng quét rửa sân, dọn dẹp đá vụn. Rất nhanh, trong viện lại khôi phục sạch sẽ. Ngoại trừ tòa tháp bị sụp đổ nhìn khá thê lương kia, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
- Tiên sinh tốt nhất trong thư viện này là ai?
Ông ta hỏi.
Đám học sinh nhìn nhau, sau đó tự đông vây quanh bảo vệ một lão già. Đây là hành động rất tự nhiên, cho nên càng đáng để kính nể. Mà lão già kia tách đám học sinh ra, ngẩng đầu tiến về phía trước. Ông ta không biết tu hành, chỉ là một vị đại nho tinh thâm học vấn. Nhưng ông ta vẫn giơ hai tay, bảo vệ các học sinh ở phía sau, thật giống như gà mẹ bảo vệ đàn con dưới đôi cánh của mình. Cho dù sự bảo vệ này chỉ là vô nghĩa.
- Về sau ngươi chính là viện trưởng thư viện.
Dương Kiên chỉ vào lão già, cũng không hỏi tên của ông ta:
- Các ngươi vĩnh viễn sẽ không biết những chuyện xấu xa đằng sau thư viện này, nhưng như vậy rất tốt. Các ngươi yên tâm đọc sách, nghiên cứu học vấn, tương lai Đại Tùy yên ổn lại, triều đình còn cần những người như các ngươi Triều đình đã quét sạch một nhóm người trong thư viện, là vì bọn họ đáng chết. Các giáo viên dạy học cho các ngươi không ai chết, là vì bọn họ không biết gì cả.
Dương Kiên nói:
- Không biết rất tốt, về sau cũng không cần phải tìm hiểu. Yên lặng học tập, tương lai trong số các ngươi có lẽ sẽ có người trở thành rường cột quốc gia, đó mới là con đường mà các ngươi nên đi.
Ông ta tùy tiện ném giáo dài, hai binh lính áo giáp tiếp nhận nhưng vẫn phải lui về phía sau vài bước. Đủ thấy giáo dài này nặng như thế nào.
- Cho dù ngươi là người của triều đình, cũng không có quyền giết người ở đây. Cho dù bọn họ có tội cũng phải áp giải tới Đại Lý Tự của HÌnh Bộđể thẩm vấn, sau đó mới có thể định tội!
Có người ngốc nghếch hô lên.
Dương Kiên quay đầu nhìn y, cười nói:
- Về sau ngươi chính là một vị quan tốt chính trực. Nhưng ngươi phải sống sót qua loạn thế đã.
Ông ta rời khỏi thư viện, không nói nhiều thêm một câu. Đám học sinh và giáo viên nhìn ông ta rời đi, nhìn đội quân hùng tráng rời đi, người nào cũng cảm thấy như mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng dù nhắm mắt lại, mở mắt ra, cơn ác mộng này vẫn chưa tỉnh.
- Chủ nhân!
Đại tướng áo giáp quân Ma Tát vừa đi vừa nói:
- Kim Thế Đạc mang theo tàn binh rút về phía đông, hẳn là muốn hội quân với phản quân La Đồ. Binh mã của Kim Thế Hùng đã đánh tới bờ bắc Trường Giang, Tam gia không có nhiều binh mã cho lắm, chiến đấu rất khó khăn…Giờ chúng ta mang binh trợ giúp Tam gia, hay là tiếp tục tấn công?
Dương Kiên nghĩ một lát rồi nói:
- Xem ra tu vị của Kim Thế Hùng không tầm thường, bằng không Phác Hổ đã giết được y rồi. Ngươi mang theo năm nghìn áo giáp quân cùng ba vạn bộ binh trở lại bờ bắc Trường Giang giúp đỡ Phác Hổ. Còn ta mang theo đội quân còn lại tấn công Liễu Châu.
Ma Tát gật đầu:
- Thuộc hạ tuân lệnh!
- Mặt khác…
Dương Kiên nói:
- Phái người tới nói với Mộc phủ, nếu không cử quân đội, đợi ta bình định Giang Nam, sẽ mang quân tới thẳng Đông Cương. Còn có Dương Thuận Hội, nếu vào lúc này y trở về, ta sẽ bỏ qua mọi chuyện lúc trước.
- Còn Trưởng Công chúa thì sao?
Dương Trọng, cái kẻ cao lớn dưới trướng của Dương Kiên, hỏi:
- Giờ Trưởng Công chúa đang ở Hắc Kỳ Quân bên kia. Có Trưởng Công chúa trong tay, Hắc Kỳ Quân làm việc gì cũng không cần kiêng kỵ. Hiện tại toàn bộ Tây Nam đã bị Hắc Kỳ Quân khống chế. Nếu lại phóng túng cái kẻ tên là Phương Giải kia, chỉ sợ về sau khó mà thu thập được.
- Hắn thì khác…
Dương Kiên nói:
- Qua việc hắn mang binh xuôi nam diệt Nam Yến, ta liền cho hắn một cơ hội. Đợi chấm dứt chuyện ở Giang Nam, ta muốn gặp người này.
…
…
Trường Giang
Một đội thủy sư khổng lồ ngược dòng mà đi, từ đông tiến vào tây. Lá cờ chữ La treo ở đầu thuyền đã bị gỡ xuống, cũng không có lá cờ chữ Đồ hoặc là chiến kỳ màu đỏ của Đại Tùy. Cột cờ trủi lụi nhìn có vẻ không được tự nhiên. Tuy nhiên nó chính là đại biểu cho tâm tình lúc này của tướng quân thủy sư Trịnh Thu.
La Diệu đối xử với ông ta không tệ, cho nên ông ta từng nghĩ dùng thành tâm thành ý làm việc cho La Diệu. Nhưng La Diệu chết rồi, sau khi La Đồ kế thừa vị trí Ung Vương, đội quân kia liền thay đổi. Hơn hai tháng trước, La Đồ phái người tới mời ông ta, bảo ông ta vào đêm Trung Thu tới Liễu Châu dự tiệc. Chuyện xảy ra sau đó đã khiến ông ta quyết định rời khỏi Ung quân.
Ông ta vốn sợ La Đồ hoài nghi, cho nên chuẩn bị tới mười lăm tháng tám đi dự tiệc. Nhưng Mộc Lê và Tả Minh Thiền không ngừng khuyên nhủ. Nhằm đảm bảo, ông ta nghe theo đề nghị của Mộc Lê, vào ngày Trung Thu mang toàn bộ thủy sư đi về hướng Liễu Châu. Trên nửa đường đột nhiên vòng trở về, vì thế nhìn thấy đại tướng Tứ Lang dưới trướng của La Đồ mang theo quân đội lao tới thủy sư. Thấy một màn này, Trịnh Thu liền hiểu rõ mọi chuyện.
May mà ông ta đã sắp xếp từ sớm, tất cả chiến thuyền thủy sư đều cách bờ một đoạn. Tứ Lang mang theo quân đội tinh nhuệ tới chỉ có thể nhìn thuyền lớn rời đi mà thở dài. Bọn họ không thể tới gần chiến thuyền, cho nên kế hoạch tẩy rửa thủy sư của La Đồ liền tan thành bọt nước. Tứ Lang lập tức phái người trở về bẩm báo cho La Đồ, La Đồ biết kế hoạch của mình nhất định đã bại lộ, cho nên tự mang theo quân đội đuổi theo. Nhưng lúc này, thủy sư đã rời khỏi chỗ đóng quân, xuất phát về hướng bắc rồi.
Với tu vị của La Đồ, tự nhiên có thể đuổi theo rồi giết Trịnh Thu, nhưng giết Trịnh Thu cũng không có tác dụng gì. Người của thủy sư đều biết âm mưu của y. Y có thể giết Trịnh Thu, nhưng không có khả năng giết tất cả mọi người. Chỉ cần thủy sư tiến vào Trường Giang, chẳng lẽ La Đồ lại giết từng người một trên mặt sông?
Hơn nữa ngay lúc La Đồ chuẩn bị mang binh đuổi theo, thì Kim Thế Đạc binh bại.
Bại binh tràn tới Liễu Châu, La Đồ không thể không lập tức trở về Liễu Châu. Bởi vì y sợ nếu mình không ở đó, áo giáp quân của Dương Kiên sẽ một hơi đuổi giết tới đây. Nếu là vậy, kế hoạch của y sẽ đổ xuống sông xuống bể. Trước khi hỏa khí doanh còn chưa hoàn thiện, y không muốn giao chiến với áo giáp quân.
Bại binh của Kim Thế Đạc chừng mười vạn người, sức hấp dẫn của nó không kém hơn thủy sư là bao nhiêu. Cho nên chỉ hơi chút do dự, La Đồ liền lựa chọn ổn định thế cục Liễu Châu rồi nói sau.
Nhưng y thực sự phẫn nộ.
Không có thủy sư, về sau muốn tiến quân tới bờ bắc bên kia Trường Giang liền khó khăn hơn rất nhiều.
Thủy sư của Trịnh Thu đã tới chỗ giao nhau của Trường Giang, Lạc Thủy và sông Hoàng Ngưu. Từ nơi này xuôi dòng đi xuống phía nam, rất nhanh là có thể tới thành Tín Dương. Mấy ngày hôm trước, người của Kiêu Kỵ Giáo mang mật thư tới, Chủ soái Hắc Kỳ Quân Phương Giải đã tới Hoàng Dương Đạo, sẽ đích thân chờ đón thủy sư tới thành Tín Dương.
Tin tức này khiến Trịnh Thu kiên định hơn không ít. Phương Giải làm vậy là thể hiện sự coi trọng. Sở dĩ ông ta quyết định đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân, thứ nhất là vì La Đồ âm tàn, thứ hai là vì thực lực của Hắc Kỳ Quân, thứ ba là vì giờ Trưởng Công chúa đang ở trong Hắc Kỳ Quân.
Trịnh Thu hiểu rõ hơn ai khác, ai đại biểu cho chính thống Dương gia, người đó liền chiếm ưu thế lớn.
- Tới nơi này thì không cần phải lo lắng nữa rồi.
Trần Hiếu Nho tựa vào mép thuyền, thở phào nói:
- Với tu vị của La Đồ, thủy sư vừa mới rời đi y hoàn toàn có thể đuổi theo rồi đại sát tứ phương. Nhưng y không làm vậy. Cho nên chúng ta phải cảm ơn áo giáp quân một chút…Nếu không phải Kim Thế Đạc bị đánh bại, thì La Đồ sẽ không dễ dàng buông tha cho thủy sư.
Mộc Lê còn chưa biết tướng quân áo giáp là Dương Kiên, Trần Hiếu Nho tự nhiên cũng sẽ không nói cho y biết. Nghe Trần Hiếu Nho nói vậy, y hơi lo lắng nói:
- Tả Minh Thiền lưu lại để phá hủy giao dịch giữa người nước ngoài và La Đồ, liệu có nguy hiểm gì không? Y là ân nhân cứu mạng của ta, trong lòng ta không yên.
Trần Hiếu Nho lắc đầu:
- Tả Minh Thiền đã tới Mưu Bình rồi, yên tâm đi. Dù tay của La Đồ có dài hơn nữa, cũng không tới được Mưu Bình. Ở Đông Cương can thiệp vào giao dịch giữa y và người nước ngoài vẫn thuận tiện hơn.
- Vậy là tốt rồi.
Mộc Lê không yên lòng nói. Y lo lắng khi mình tới Hắc Kỳ Quân sẽ có vị trí như thế nào. Y khác với Trịnh Thu, Trịnh Thu mang theo cả một đội thủy sư tới, Phương Giải tất nhiên trọng dụng ông ta. Mà y thì không còn ai cả.
Dường như nhìn thấu tâm sư của Mộc Lê, Trần Hiếu Nho cười nói:
- Ta nghe nói Chủ Công định phong ngươi làm Đại tướng quân của trại tân binh, phụ trách huấn luyện tân binh của đại doanh núi Chu Tước. Đây là cơ hội lớn, trước tiên chúc mừng Mộc tướng quân.
- Thật không?
Mộc Lê nghe vậy liền thoải mái, nụ cười cũng rạng rỡ hơn:
- Vậy là tốt rồi…vậy là tốt rồi.
…
…
Liễu Châu
La Đồ nhìn người trước mặt, vô thức lui lại bốn, năm bước. Từ khi y đề cao tu vị, y cảm thấy bản thân sẽ không còn sợ hãi nữa. Cho dù lúc nhớ lại sự cường đại của La Diệu, y biết tu vị hiện tại của mình hoàn toàn có thể hơn La Diệu, cho nên sự sợ hãi trong trí nhớ dần phai nhạt, chỉ còn tự tin mạnh mẽ.
Thậm chí y không cho rằng mình sẽ bại trong tay của Dương Kiên, bởi vì có Thôn Thiên Công, y có thể càng mạnh hơn.
Nhưng người xuất hiện ở trước mặt này, chỉ đứng ở đó, liền tạo cho y một cảm giác vô lực. Y xác định, cho dù mình dốc hết sức, cũng không làm gì được người này.
- Dường như ngươi không giữ lời hứa.
Nam tử áo trắng kia thản nhiên nói một câu, sau đó tùy ý ngồi xuống thư phòng của La Đồ. Mà La Đồ chỉ muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng y lại không dám.
- Bởi vì ta không chắc thắng, cho nên phải chuẩn bị một ít!
La Đồ khàn khàn nói:
- Chuẩn bị càng nhiều càng có lợi!
Nam tử áo trắng gật đầu, sau đó nhìn La Đồ, nói:
- Mấy ngày trước ngươi nghe được tin Dương Kiên tiêu diệt thư viện, liền mỉm cười suốt cả buổi tối. Hiện tại ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao ngươi vui như vậy không?
La Đồ há hốc miệng, cổ họng khô rát.
Y không biết nên nói cái gì, bởi vì nói gì cũng vô dụng.