Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1030: Là cha nàng nói vậy!



Đại doanh núi Chu Tước có quy mô rất lớn, khiến cho đám người Mộc Lê và Hứa Hiếu Cung lần đầu tiên nhìn thấy đều há hốc miệng. Bọn họ đều là những người hiểu nhiều biết rộng, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới nhân lực có thể xây nên một tòa thành lũy nguy nga ở trong núi. Giờ đại doanh núi Chu Tước đã có đầy đủ mọi thứ, được xây theo thế núi khiến cho người ta có cảm giác áp bách. Mà trang bị trên tườn thành không phải là xe nỏ, mà là pháo.

Tới lúc này, Phương Giải không muốn che giấu gì nữa.

Với thực lực khổng lồ của Hàng Thông Thiên Hạ, cộng thêm Hắc Kỳ Quân trên dưới một lòng, dùng thời gian mấy năm đã xây dựng nên tòa thành lũy này. Ý nghĩa của nó khác với thành lớn, bởi vì nó xây dựa theo thế núi, càng thêm hùng tuấn. Không hề nghi ngờ rằng, nơi này còn kiên cố vững chắc hơn các thành lớn Trung Nguyên.

- Thành Trường An được xưng là tòa thành duy nhất của thiên hạ không sợ bị công phá…

Hứa Hiếu Cung ngẩng đầu nhìn tòa lâu thành ở sườn núi, cảm khái nói:

- Nhưng theo ta thấy, đại doanh núi Chu Tước còn khiến người ta đau đầu hơn thành Trường An. Thành Trường An có mười sáu cửa thành, bốn phía là bình nguyên. Còn nơi này, muốn đi lên núi hay xuống núi chỉ có một con đường lớn. Phong kín đường lớn, khí giới công thành căn bản là không đi lên được. Mà nếu không có khí giới công thành, muốn phá thành này…thật khó như lên trời.

Lưu Ân Tĩnh gật đầu:

- Đúng vậy, nơi này được xây dựng cực kỳ hợp lý, tất cả kiến trúc đều xây dựng theo thế núi. Đường lớn thoạt nhìn rộng rãi, nhưng chỉ cần đóng cửa sơn môn phía trước, cho dù có mười vạn hùng binh cũng chỉ có thể lui bước.

Mộc Lê dụi dụi mắt, không dám tin vào thứ mình đang thấy. Kỳ thực những điều y biết về Phương Giải vẫn chỉ dừng ở mấy năm trước. Lúc đó Phương Giải dùng thân phận khâm sai tới Ung Châu, vẫn chỉ là một thiếu niên còn chưa chín chắn. Cho dù tất cả mọi người đều khen hắn, nhưng Mộc Lê cảm thấy, một thiếu niên dù cường thịnh hơn cũng làm được gì?

Hiện tại, y rốt cuộc hiểu mình thật quá sai lầm!

- Không nói tới địa bàn mà Hắc Kỳ Quân đang khống chế, chỉ nói tòa đại doanh này, nếu người bình thường cho dù mười năm cũng chưa chắc xây xong. Nhất là Hắc Kỳ Quân vừa chiến đấu trên khắp chiến trường, vừa xây dựng căn cơ. Đại doanh núi Chu Tước có thể xây thành thế này, đúng là kỳ tích.

Những lời khen ngợi như vậy, dù hơi có vuốt mông ngựa, nhưng phần lớn là lời nói thật.

Phương Giải chỉ cười mà không nói, dẫn mọi người đi lên. Kỳ thực ngay cả Phương Giải lần này trở về cũng hơi giật mình. Hắn đã rời khỏi đại doanh núi Chu Tước khá lâu. Lúc rời đi, tòa thành lũy hùng tráng này mới được xây dựng có một nửa. Mà hiện tại đã hoàn mỹ khiến cho người ta kinh ngạc. Không thể không nói, năng lực của Hàng Thông Thiên Hạ khiến người ta thật rung động.

Hơn nữa từ trước tới nay Hắc Kỳ Quân thi hành chính sách đối xử tử tế với dân chúng, cho nên dân chúng Hoàng Dương Đạo đều nguyện ý tới nơi này hỗ trợ. Rất nhiều thợ thủ công tập hợp ở núi Chu Tước, tiến độ quả thực rất nhanh.

- Đây là sơn trại.

Thôi Trung Chấn thấy vẻ mặt kinh ngạc của các tướng lĩnh mới gia nhập Hắc Kỳ Quân, trong lòng khó tránh khỏi đắc ý. Y chỉ về phía sau nói:

- Phía bắc núi là thủy trại, mấy năm qua không ngừng mở rộng đường sông tới hồ. Cái hồ nhỏ vốn chỉ rộng vài dặm, giờ đã quy mô bốn mươi dặm rồi. Thủy trại cũng được xây dựng theo thế núi Chu Tước, mọi người xem…

Thôi Trung Chấn chỉ thủy trại bên kia, nói:

- Trịnh Thu tướng quân đã lệnh cho thủy sư tiến vào hồ, nhưng không hề chật chội. Lúc mới xây thủy trại, đã xác định sẽ mở rộng thêm, bởi vì nơi này còn có một xưởng đóng tàu. Xưởng đóng tàu này giờ đã có thể đóng được chiến thuyền hoàng long, tiếp theo có thể đóng được thuyền lớn như thuyền Bạch Nha.

Phương Giải nhìn theo hướng y chỉ. Đây là lần đầu tiên hắn trông thấy chiến thuyền Đằng Long. Đó là con thuyền tượng trưng cho Hoàng Đế Đại Tùy, cho dù xung quanh có rất nhiều chiến thuyền nhưng nó vẫn nổi bật. Nếu các chiến thuyền khác là cá mập, vậy thì thuyền lớn kia chính là một con cá voi xanh.

Nhìn thấy số chiến thuyền kia, trong lòng Phương Giải cũng có chút cảm thán.

- Không chỉ như thế.

Đoạn Tranh vừa đi vừa cười nói:

- Về cơ bản xưởng đóng tàu đã xây xong, nếu Chủ Công hạ lệnh, hiện tại có thể chọn lựa chiến thuyền để cải tạo. Tuy nhiên vì lúc trước chưa từng cải tạo như vậy, cho nên tiến độ sẽ không nhanh.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Không cần sốt ruột, chúng ta còn ít nhất khoảng một năm.

Sau khi đội thuyền của Trịnh Thu cập bờ, Trịnh Thu lập tức xuống thuyền đi theo Phương Giải. Còn các tướng lĩnh thủy sư khác thì chỉ huy tàu thuyền tiến vào thủy trại trong hồ. Cái hồ nhỏ từng không có tên tuổi này, giờ có một cái tên vang dội.

Hồ Huyền Vũ.

Hồ Huyền Vũ, núi Chu Tước.

Lúc này mọi người mới hơi hoảng hốt, phát hiện không ngờ cái tên này lại có chí hướng rộng lớn như vậy.

- Đi qua sơn trại là có thể tới thẳng đồn điền. Hiện giờ đã khai khẩn được hơn trăm vạn mẫu ruộng tốt. Chỉ cần số ruộng này, có thể đủ để cung cấp lương thực cho đại doanh núi Chu Tước.

Thôi Trung Chấn tự hào nói:

- Đồn điền bên kia vẫn duy trì năm vạn người, vừa làm ruộng vừa huấn luyện.

- Mộc tướng quân!

Phương Giải gọi Mộc Lê:

- Lúc ở Tả Tiền Vệ ngươi vốn phụ trách huấn luyện binh lính, cho nên ta tính toán về sau việc huấn luyện tân binh ở đồn điền bên kia giao cho ngươi. Nếu không có vấn đề gì, nghỉ ngơi mấy ngày, ta sẽ an bài người dẫn ngươi làm quen nơi đó. Ta đã thông báo cho Thôi tướng quân, tùy ngươi lựa chọn một nghìn lão binh, những lão binh này chắc chắn sẽ giúp đỡ ngươi.

- Tạ ơn Phương…tạ ơn Chủ Công tin tưởng!

Mộc Lê vội vàng chắp tay nói.

- Không cần khách khí.

Phương Giải cười nói:

- Nếu không phải hai chúng ta có duyên phận, thì đã không tụ lại ở đây. Giờ ở đây đều là huynh đệ hợp ý nhau, cho nên không cần nói mấy câu khách khí.

Hắn quay đầu nhìn Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh:

- Hai vị lão tướng quân, lúc không có chiến sự cũng có thể tới bên kia giúp đỡ. Về sau nếu như không có đại chiến, binh lính có thể vì nhàn rỗi mà lười biếng, hai vị lão tướng quân có đức cao vọng trọng, còn phải nhờ vào hai vị nhiều hơn.

- Mong Chủ Công chỉ bảo!

Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh chắp tay nói.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Trần Hiếu Nho, ngươi dẫn chư vị tướng quân đi nghỉ ngơi. Buổi tối ta mở tiệc đón gió tẩy trần cho chư vị tướng quân ở đây.





Phương Giải dẫn theo hai người tới tòa nhà riêng biệt ở sau núi. Hắn dừng chân một lát lập tức đi vào. Tòa nhà này được xây ở chỗ có phong cảnh cực đẹp, trong vườn có mấy cây đào rừng, lá đã rụng, nhưng không tiêu điều chút nào. Hai bên cửa là mấy cây hồng, đã kết quả, qua một tháng nữa là có thể nhìn thấy quả hồng vàng óng ở đầu cành.

Ngoài cửa có hai tiểu nha hoàn đang ngồi thêu cái gì đó. Nghe thấy tiếng bước chân, thấy là Phương Giải, hai người đều hoảng sợ, vô thức đứng lên chạy vào bên trong. Nhưng nghĩ ra điều gì đó, bọn họ lại đỏ mặt quay trở về, hơi cúi người chào Phương Giải.

- Bái kiến Chủ Công!

- Đứng lên đi.

Phương Giải đưa bánh ngọt cho các nàng:

- Lúc từ thành Tín Dương bên kia trở về, đi qua một trấn nhỏ, nơi đó nổi tiếng có bánh hoa quế, cho nên ta liền mua một ít cho các ngươi nếm thử.

- Ta ơn Chủ Công ban ân.

Nha hoàn lớn tuổi hơn ngọt ngào nói một câu, đi lên nhận lấy bánh hoa quế, rồi chạy vào trong phòng:

- Tiểu thư, tiểu thư, Chủ Công tới thăm tiểu thư.

- À?

Trong phòng truyền tới tiếng kinh hỉ, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Có người vén rèm cửa lên nhìn ra ngoài, lúc nhìn thấy Phương Giải, trên khuôn mặt đẹp hơi đỏ, sau đó đột nhiên hừ một tiếng, xoay người đi vào.

Phương Giải lắc đầu cười, bảo hai tùy tùng chờ ở sân, còn hắn thì tiến vào nhà.

Cửa sổ mở ra, gió núi mát mẻ từ bên trong thổi vào. Tuy đã đầu đông, nhưng khí hậu ở Hoàng Dương Đạo vẫn ấm áp, mọi người ở đây vẫn mặc quần áo mùa thu. Gió từ bên ngoài thổi vào làm bay váy dài của thiếu nữ xinh đẹp, cũng thổi bay sợi tóc trên đầu nàng.

- Đang đọc sách à?

Phương Giải day day mũi, hỏi.

Đối phương không để ý tới hắn, hắn cười ngượng ngùng, chợt phát hiện trên bàn có bày bánh trái:

- Mấy thứ này ăn ngon không? Nơi này không bằng được phủ Tán Kim Hầu ở Trường An, ở đó muốn ăn gì có cái đó, cho nên tới chỗ nào có bán bánh ngon, ta lại phái người mời đầu bếp ở đó tới đại doanh.

Hắn vuốt mũi, nói:

- Hai người đứng bên ngoài là đầu bếp làm bánh của trấn nhỏ kia, làm bánh hoa quế đã lâu năm, tay nghề là chính tông nhất…

Nữ tử mặt lạnh phì cười, rất nhanh lại nghiêm mặt nói:

- Có ai như huynh không, thấy cái gì ăn ngon mua một ít về là được rồi, vậy mà còn mang cả đầu bếp nơi đó về nữa. Hiện tại phía sau núi sắp thành một phố ăn vặt rồi. Nếu huynh ra ngoài lâu hơn, chỉ sợ sau núi đã không còn chỗ để an trí cho đầu bếp!

Phương Giải ngồi xuống đối diện với nàng:

- Tán Kim Hầu theo ta nam chinh bắc chiến, lưu nàng một mình ở nhà, lo lắng nàng buồn chán, cho nên thấy cái gì thú vị liền phái người mang về cho nàng…Chỉ có điều chiến tranh không có chỗ ở cố định, hơn nữa đường xá xa xôi, đồ ăn mang về chỉ sợ cũng hỏng. Tốt nhất là mang cả đầu bếp nơi đó về…Dù sao doanh trại này khá lớn, có đầu bếp từ khắp nơi tới, ăn uống cũng phong phú hơn.

Khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng này chính là hòn ngọc minh châu trên tay Ngô Nhất Đạo, Ngô Ẩn Ngọc. Chỉ có điều mấy năm qua, nàng đã bớt sự ương ngạnh điêu ngoa khi còn ở Trường An, thêm vài phần dịu dàng. Tuy nhiên, đã là tính cách, thì không thể đổi được hết. Cho nên hai đầu lông mày vẫn còn chút giận dỗi của trẻ con, nhưng rất đáng yêu.

Phương Giải thấy nàng không nói, liền tới gần nắm tay của nàng. Ngô Ẩn Ngọc giãy dụa, nhưng Phương Giải không buông ra. Nàng đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ, mà bàn tay còn nắm chăt hơn tay Phương Giải.

- Muội tưởng huynh phải làm xong mọi chuyện thì mới trở về.

Nàng cúi đầu thì thào, ngữ khí khiến người ta đau lòng.

Phương Giải vuốt ve tóc của nàng:

- Lần này trở về, chắc sẽ rất lâu nữa mới rời đi.

Ngô Ẩn Ngọc nở nụ cười, nhưng không để cho Phương Giải nhìn thấy. Hai người ngồi yên lặng như vậy một lúc, một không khí khác bắt đầu xuất hiện. Hai tiểu nha hoàn bên ngoài cửa cười cười lôi hai vị đầu bếp làm bánh ngọt rời đi, cửa cũng được đóng lại.

Khuôn mặt của Ngô Ẩn Ngọc càng đỏ bừng, vì xấu hổ nên đành phải tìm đề tài:

- Chưa từng thấy người nào như huynh. Người khác tặng con gái thường là son phấn hoặc là đồ chơi gì đó thú vị, nhưng huynh thì lại khác, không ngừng đưa đồ ăn tới…Hôm nay là bánh xốp Ung Châu, ngày mai là bánh sen Nam Yến.

Phương Giải gần như không do dự trả lời một câu, sau khi nói xong hắn mới giật mình phát hiện mình nói sai, sau đó mơ hồ cảm nhận được một tia sát khí…

- Bởi vì nàng tham ăn mà.

Phương Giải nói.

Nhận thấy không ổn, cảm nhận được sát khí từ trong mắt của Ngô Ẩn Ngọc, Phương Giải vội vàng giải thích:

- Là cha nàng nói vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.