Cơ ngơi của Mộc phủ khá là khiêm tốn, hơn nữa toàn bộ tiền viện được an bài cho thực khách sinh sống. Lúc Đại Tùy còn thái bình, Mộc phủ cũng tiếp tế một ít khách giang hồ và dân chúng, nhưng tuyệt đối không dám nuôi dưỡng ba nghìn thực khách trong nhà. Cho dù y làm chỉ là do thiện tâm, nhưng bị ngôn quan trình lên, thì chính là âm mưu gây rối. Sau khi Thiên Hữu Hoàng Đế qua đời, Mộc phủ mới phát triển việc thiện của mình.
Trước kia khách giang hồ mộ danh mà tới, sau khi tới sẽ được Mộc phủ chiêu đãi chu đáo, tặng cho mỗi người một ít bạc để bọn họ rời đi. Mặc dù có người nói muốn lưu lại làm hộ viện giữ nhà để báo đáp, không cần bạc, chỉ cần cơm ăn là đủ, nhưng Mộc phủ vẫn không lưu một ai.
Mãi tới khi lực khống chế của triều đình càng ngày càng yếu, Mộc phủ mới bắt đầu thu nhận và giúp đỡ các khách giang hồ nghèo túng. Cái lệ này vừa mở ra, lập tức nối liền không dứt.
Đám khách giang hồ này tam giáo cửu lưu đều có, muôn hình muôn vẻ. Nhưng dù là một tên trộm tới nơi này, cũng phải thay đổi bản tính khí xưa, trở nên thành thật.
Cho nên dân chúng Đông Cương đều nói, gia chủ Mộc phủ Mộc Quảng Lăng mới là Phật chân chính, khiến người ta kính nể hơn cả Phật tông ở Tây Vực kia. Cho dù là kẻ ác tới Mộc phủ, cũng sẽ thay đổi thành người tốt. Mộc Quảng Lăng nổi tiếng bên ngoài, nhưng làm người rất khiêm tốn. Xuất hành chưa bao giờ phô trương. Bất kể là ai chào hỏi với y, y đều khách khí chào hỏi lại.
Những năm qua, người được Mộc phủ giúp đỡ càng ngày càng nhiều, thế nên tiền viên không đủ chỗ ở, phải đưa một bộ phận tới quân doanh trong thành. Dân chúng đều bất bình thay cho Mộc phủ. Rõ ràng có rất nhiều người tới để kiếm cơm ăn, nhưng Mộc phủ không cự tuyệt một ai, đều đối xử hào phóng như nhau.
Có một lần, dân chúng trong thành tự tụ lại, khiển trách những người tới Mộc phủ ăn chùa, khiến cho rất nhiều người phải đỏ mặt. Nhưng Mộc Quảng Lăng lại đứng ra khuyên giải dân chúng, trích dẫn lời nói của tổ tiên Mộc gia…Nghĩ điều thiện không khó, mỗi ngày làm việc thiện không khó, nhưng Mộc gia làm chính là từng giây từng phút đều làm việc thiện, cho nên không thể cự tuyệt bất kỳ ai tới xin sự giúp đỡ.
Ngày ấy Mộc Quảng Lăng nói:
- Nếu không phải đói tới cùng đường, ai nguyện ý ăn nhờ ở đậu?
Lời này được các dân chúng tán dương, gọi y là đại thiện nhân.
Thực khách đứng ở cửa nhìn thấy công tử áo tiến vào đều thi lễ, công tử chắp tay mỉm cười, thái độ ôn hòa. Công tử trẻ tuổi này có khuôn mặt rất đẹp, mi thanh mục tú, mặt như quan ngọc, cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ trong thành coi y là lang quân như ý. Nhưng công tử chỉ có một, mà phần lớn tự biết mình không xứng với y.
- Tiểu công gia vất vả rồi!
Đám người chắp tay ân cần thăm hỏi.
Công tử trẻ tuổi đáp lễ, khách khí nói mình còn có chuyện không thể ở lâu, lập tức đi vào trong, vượt qua tiền viện, hậu viện mới là chỗ ở của Mộc gia. Mộc phủ có thanh danh rất lớn, nhưng không nhiều người cho lắm. Ninh Quốc Công Mộc Quảng Lăng có chính thê, bình thê và vài tiểu thiếp, nhưng chỉ có ba con trai. Vị được xưng là tiểu công gia này chính là con trai trưởng của y. Con thứ hai đã được đưa tới núi Bồng Lai học nghệ.
Mộc gia còn có vài vị tiểu thư, dưới tiểu công gia có một em gái, đang ở núi Bồng Lai.
Cho nên tòa nhà lớn như vậy, tiền viện rất náo nhiệt, hậu viện lại lạnh tanh.
- Sao năm nay hoa mai nở sớm vậy nhỉ?
Sau khi tiến vào, công tử trẻ tuổi vừa vặn nghe thấy nam tử trung niên nói một câu như vậy. Y nhìn thoáng qua cây mai, nhẹ giọng nói:
- Năm nay quả thực nở sớm hơn mọi năm, nhưng có lẽ đây là một điềm lành. Con thấy hoa mai năm nay chẳng những nở sớm, mà còn nở rộ, là dấu hiệu tốt.
Y tới gần, cúi người thi lễ:
- Con đã trở lại, thỉnh an phụ thân.
Nam tử trung niên kia thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, không để râu, kiếm mi mày lãng, dù ở tuổi này mà không có cảm giác già yếu nào, cả người đầy khí chất. Nam nhân thành thục như vậy mới là hấp dẫn nhất. Tuy tướng mạo của y không tính là anh tuấn, nhưng khí chất trên người đã đủ để thuyết phục người ta. Không hề nghi ngờ rằng, nam nhân như vậy có lực sát thương còn hơn cả con của y.
Nữ nhân của thời đại này, thường ưa thích nam nhân thành thục điềm đạm, sự nghiệp ổn định và thành công. Mộc Quảng Lăng kế thừa Ninh Quốc Công, địa vị hiển hách, hơn nữa tay cầm trọng binh trấn thủ một phương, cộng thêm tướng mạo đường đường, tính cách ôn hòa, nam nhân như vậy, chỉ cần vẫy tay một cái, không biết sẽ có bao nhiêu nữ tử nhào tới.
Mộc Quảng Lăng cao chừng 1m75, thân thể cân xứng, khí chất trên người y là sự kết hợp hoàn hảo của thư sinh và quân nhân. Y đọc rất nhiều sách, năm đó tới kinh thành biện luận với vài vị Đại học sĩ, nói có sách, mách có chứng, lời nói như châu ngọc, Chân Tông Hoàng Đế khen ngợi là văn võ song toàn, là tấm gương của triều thần. Mà y cũng đã lãnh binh nhiều năm, trên người không thiếu sát khí, cho nên còn mang theo một chút lãnh ngạo.
Không quá cách xa, cũng không quá thân cận.
- Sớm vậy?
Mộc Quảng Lăng thấy con trai trở về, ánh mắt thoáng hiện ý cười. Đứa con trai này là điều mà y kiêu ngạo nhất. Không những kế thừa tướng mạo phong độ của nam tử Mộc gia, còn kế thừa sự thông minh lanh lợi. Hơn nữa, ở trên núi Bồng Lai, chưa ai phá được thành tích của đứa con trai này. Lúc trước Mộc Quảng Lăng gọi con trai từ trên núi trở về, mấy cao nhân trên núi Bồng Lai đều bóp cổ tay thở dài, nói rằng nếu y không trở về, chỉ cần vài năm là có thể chủ trì sơn môn.
- Người Bắc Liêu tính tình ngay thẳng, cho nên mọi chuyện đều xử lý rất nhanh.
Công tử trẻ tuổi đi tới, rót một chén trà cho Mộc Quảng Lăng, hai tay dâng lên.
Mộc Quảng Lăng nhận lấy chén trà, ánh mắt hài lòng nhìn đứa con trai.
- Tô Dương tiền bối vốn không chịu cho con xuống núi, ta phải tặng cho ông ấy một hộp trà cực phẩm ở núi Bắc Man, lại thuyết phục không ít lời ông ta mới đồng ý cho con trở về. Hiện tại vi phu cần con ở bên cạnh, mà con cũng nên bắt đầu học hỏi kinh nghiệm rồi. Con có trách vi phu quấy rầy tu hành của con không?
- Sao phụ thân lại nói vậy?
Công tử trẻ tuổi vội vàng nói:
- Mặc dù phụ thân không gọi con về, con cũng muốn làm xong công khóa ở đấy rồi trở lại. Chỉ có điều sớm hơn so với suy nghĩ một chút mà thôi. Hơn nữa, tu hành ở nhà cũng giống như tu hành trên núi Bồng Lai, còn có thể nhiều lợi ích hơn. Núi Bồng Lai giống như tiên cảnh, rời xa nhân thế. Những cái con ngộ ra được đều là những thứ phiêu miểu khó nắm bắt. Còn khi trở về, tiếp xúc với dân chúng, tiếp xúc với người Bắc Liêu, cảm ngộ ra được những điều thực tế hơn.
- Vậy là tốt rồi.
Mộc Quảng Lăng cười cười:
- Quân nhi, con đi nghỉ ngơi một chút đi, mấy ngày nữa ta tính toán cho con tới thành Mưu Bình một chuyến. Có vẻ như Dương Thuận Hội có vấn đề. Có người nói y kết giao rất thân với người nước ngoài. Nếu thực sự là như vậy, thì không phải là chuyện tốt. Người nước ngoài là sói, coi người Hán như là dê, sao có thể thành tâm kết giao được? Dương Thuận Hội mới tới Đông Cương, còn chưa hiểu người nước ngoài, con tới đó nhắc nhở một chút.
- Vâng!
Công tử trẻ tuổi gật đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một việc:
- Không phải phụ thân nói, có một người tên là Phương Giải gửi thư cho phụ thân, bảo phụ thân chú ý tới người nước ngoài ở Đông Cương đó sao?
- Phương Giải…
Mộc Quảng Lăng cười nói:
- Đều nói hắn là nhân tài trăm năm khó gặp của Đại Tùy. Ngay từ việc hắn nhắc nhở ta chú ý tới người nước ngoài, cũng có thể nhìn ra được tầm mắt của hắn. Một người thành tựu bao nhiêu, quan trọng là ở tầm mắt. Tuy người này trẻ tuổi, nhưng lại nhìn xa hơn phần lớn mọi người, cho nên hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay cũng không kỳ quái. Người như vậy, chỉ cần cho một cơ hội, có thể chắp cánh bay cao.
- Dường như phụ thân rất coi trọng người này?
Công tử trẻ tuổi hỏi.
- Quân nhi!
Mộc Quảng Lăng chân thành nói:
- Hễ là người thành công, đều đáng kính trọng. Cho nên bất kể là trẻ hay già, sự thành công ấy đều nên coi trọng.
- Con ghi nhớ.
Công tử trẻ tuổi cúi đầu nói:
- Nếu có cơ hội, con rất muốn gặp cái người tên là Phương Giải này. Nghe nói tuổi của hắn không kém con là bao nhiêu, hiện giờ hắn đã là chư hầu một phương, mà con thì mới chỉ xuống núi, kém xa lơ xa lắc.
Mộc Quảng Lăng cười cười:
- Chớ đặt bản thân quá cao, cũng chớ đặt ở quá thấp. Không ai dám khinh thường bản lĩnh của con, kẻ nào khinh thường sẽ không có kết cục tốt. Nếu như Phương Giải không thất bại trong thời buổi loạn lạc này, thì còn nhất định có cơ hội được gặp hắn.
- Ta đặt tên con là Mộc Nhàn Quân, ý trong đó không phải là bảo con cả đời tiêu dao khoái hoạt.
Mộc Quảng Lăng mỉm cười nói.
- Con cũng không dám thanh nhàn.
Mộc Nhàn Quân hơi nhếch cằm lên nói:
- Tu tập dưỡng tính là việc làm khi về già. Đang trẻ tuổi, đâu có thời gian để thanh nhàn? Con thấy, mình còn trẻ, nên dùng nhiều thời gian để làm việc hơn, vậy thì tới lúc già sẽ càng thêm thanh nhàn.
- Ha ha!
Mộc Quảng Lăng cười to:
- Nói rất đúng!
…
…
Mộc phủ
Tiền viện
Vài khách giang hồ tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm. Sở dĩ nói chuyện phiếm cũng phải hạ giọng, bởi vì chủ đề bọn họ đang nói hơi mẫn cảm.
- Hình như Công gia không có tâm tư đó?
Một người trong đó thất vọng nói:
- Hiện tại thiên hạ đã loạn thành như vậy, nhờ có công gia, mà bầu trời phía đông vẫn yên ổn. Nếu đổi thành người khác, thì phía đông này cũng đã sớm rối loạn rồi. Kỳ thực công gia chỉ cần hô một tiếng, sẽ có bao nhiêu người nguyện ý đi theo? Nhiều người tranh giành thiên hạ này, còn không bằng giao cho một người như công gia.
- Ai chả biết thế.
Một người khác nói:
- Nhưng nếu công gia không có tâm tư đó, chúng ta làm gì được? Theo lý thuyết, chỉ cần Mộc phủ lên tiếng, mười vạn biên quân Đông Cương sẽ lập tức cầm binh khí lên đi theo công gia. Chớ nói biên quân, các huynh đệ giang hồ, có người nào mà không muốn đi theo công gia làm chuyện lớn? Chỉ cần lá cờ tung bay, lập tức sẽ tụ tập được mấy chục vạn đại quân!
- Ài!
Người vừa nói chuyện thở dài:
- Chúng ta nghị luận ở đây cũng vô dụng. Nhận ân huệ của Mộc phủ, lại không biết phải làm sao báo đáp!
- Ai nói không thể báo đáp?
Một người để sát vào nói:
- Nếu công gia muốn tiến binh, nhất định phải qua Sơn Hải Quan. Tuy thủ quân ở Sơn Hải Quan không nhiều lắm, nhưng chỗ đó hiểm yếu, một người trấn, vạn người không qua được. Nếu chúng ta có thể nghĩ biện pháp giúp công gia chiếm được Sơn Hải Quan trước, tới lúc đó cắm cờ Mộc phủ lên Sơn Hải Quan, chỉ sợ công gia chỉ có thể khởi binh rồi!
Y cười hắc hắc:
- Tới lúc đó, chúng ta liền trở thành người có công đầu!
- Hay!
- Thôi Cửu, vẫn là ngươi thông minh nhất!
Đám người trở nên sôi nổi:
- Tuy nhiên, trong Sơn Hải Quan có ít nhất năm nghìn binh mã, bằng mấy người chúng ta làm sao chiếm được?
- Đúng là có năm nghìn binh lính, nhưng quan quân có mấy người?
Thôi Cửu cười lạnh nói:
- Chỉ cần giết sạch đám quan quân, binh lính liền trở thành ruồi không đầu, còn điều gì phải lo lắng nữa? Tới lúc đó chỉ cần đại quân của công gia vừa tới, bọn họ còn không ngoan ngoãn mở cửa?
- Ngươi là người thông minh nhất, do ngươi nghĩ biện pháp!
Một người nói:
- Bọn ta đều nghe theo ngươi!
- Tốt!
Thôi Cửu gật đầu:
- Đợi ta trở về suy nghĩ kỹ càng, các ngươi chờ tin của ta!
Y đứng dậy, trở lại chỗ ở của mình. Mà những người phía sau đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn y.
…
…
Hậu viện
Thôi Cửu cẩn thận nhìn Mộc Nhàn Quân một cái, sau đó nịnh nọt nói: