- Cuộc sống sẽ ngày càng tốt hơn. Hiện tại tộc Bắc Liêu đã cắm rễ ở Đông Cương, xây được nhà ở, có đất vườn của mình, không bao lâu nữa có thể giàu có an khang. Lúc này mặc dù Đại Tùy có chút nhiễu loạn, nhưng thiên hạ vẫn là thiên hạ của Đại Tùy. Nếu lúc trước Hoàng Đế bệ hạ đã đáp ứng tộc Bắc Liêu tới Đông Cương định cư, vậy thì sẽ không coi mọi người là người ngoài. Trước khi ta đến, Trưởng Công chúa điện hạ có nói, trong vòng mười năm tộc Bắc Liêu không cần phải nộp thuế cho triều đình, cứ nghỉ ngơi dưỡng sức là được.
- Đa tạ Công chúa điện hạ từ bi, đa tạ Quốc công gia từ bi!
Phương Giải cười nói:
- Coi như là lễ vật mà ta mang tới cho tộc Bắc Liêu.
- Đúng rồi!
Hắn nhìn xung quanh, hỏi:
- Sao không thấy Trọng Đức điện hạ đâu nhỉ?
Hoàn Nhan Khang bạch sư, cười ngượng nói:
- Trọng Đức…bị bệnh, đang tĩnh dưỡng, Quốc công gia không cần lo lắng. Đợi sau khi thằng bé khỏi bệnh, nhất định sẽ tới bái kiến Quốc công gia.
Phương Giải cười cười:
- Ta và Trọng Đức là bạn bè thân, lúc đầu ở Tây Bắc Đại Tùy từng sóng vai chiến đấu. Nếu lúc ấy không có hắn tương trợ, thì đã không có Hắc Kỳ Quân hôm nay. Nói một cách khác, không có công lao của Trọng Đức ở Tây Bắc Đại Tùy, vậy thì Hoàng Đế bệ hạ đã không đáp ứng tộc Bắc Liêu nhập quan. Lúc trước bệ hạ từng hạ chỉ thưởng lớn cho Trọng Đức, hơn nữa còn sai người vẽ tranh Trọng Đức. Chắc giờ bức tranh đó đã gửi tới cung Thái Cực Trường An.
- À?
Lời này của Phương Giải quả thực làm cho Hoàn Nhan Khang hoảng sợ.
- Cho nên…
- Về tư mà nói, Trọng Đức là bạn tốt của ta, là đồng đội từng trải qua núi thây biển máu, còn là ca ca của Vân Thù, cho nên ta nhất định phải đi gặp hắn. Về công mà nói, Trọng Đức là thần tử có công với Đại Tùy, lần này đến, ta tất nhiên cũng muốn gặp hắn. Không nói công tư, hắn bị bệnh, ta muốn thăm hắn.
- Điều này…
Hoàn Nhan Khang vội vàng đứng lên:
- Hiện tại Trọng Đức quả thực không tiện gặp khách…thằng bé bị bệnh rất nặng!
- Thế nào?
Phương Giải nhìn Hoàn Nhan Khang ngăn đón trước mặt mình:
- Đặc Cần muốn ngăn cản ta?
Hắn nhìn lướt qua những võ sĩ Bắc Liêu thấp thỏm nắm chặt đao ở bên ngoài lều lớn, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt:
- Trên đường tới đây, ta gặp được một số người, tưởng nơi này là Đông Cương không phải Tây Nam, có thể ngăn cản được hành trình của ta. Nhưng bọn họ sai rồi, bất kể là ở đâu, bất kể là ai, cũng không làm được điều đó. Hắc Kỳ Quân đang ở Tây Nam xa xôi, còn ta đang ở Đông Cương, nhưng ta rất muốn xem ai có lá gan rút đao ở trước mặt ta.
Hắn bước ra ngoài, võ sĩ Bắc Liêu bên ngoài lều vải lùi về đằng sau.
- Khốn kiếp!
Vừa lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng hô lớn:
- Trong số các ngươi có người từng sóng vai chiến đấu với Quốc công gia ở Tây Bắc không? Mau đứng ra!
Nạp Lan Định Đông đi về phía trước một bước, sắc mặt âm trầm nói:
- Chẳng lẽ hiện tại người Bắc Liêu đã quên đối đãi với bằng hữu như thế nào sao?
Trong số các võ sĩ bên ngoài có mấy người lộ vẻ xấu hổ, thu hồi trảm mã đao rồi lui sang một bên. Những người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều nhìn về phía Hoàn Nhan Khang. Nhưng dù hiện tại Hoàn Nhan Khang có địa vị dưới một người trên vạn người ở tộc Bắc Liêu, nhưng y đâu dám hạ lệnh rút đao?
Thanh danh của Phương Giải, giờ đã vang rền khắp thiên hạ!
- Ta nhớ ra ngươi!
Phương Giải chỉ một võ sĩ trong đó:
- Lúc ở Tây Bắc, có phải ngươi làm việc dưới trướng của Trọng Đức đúng không? Dẫn ta đi gặp hắn.
Võ sĩ này do dự hồi lâu, sau đó cắn răng gật đầu:
- Tuân lệnh!
Bọn họ vừa muốn đi, Hoàn Nhan Khang ở đằng sau sắc mặt cực kỳ khó coi:
- Quốc công gia, điều này có vẻ như không hợp với đạo làm khách thì phải? Cho dù là Quốc công gia thì cũng là khách của tộc Bắc Liêu, khiến chủ nhân khó chịu là điều không đúng.
Ầm ầm!
Phương Giải dậm chân một cái, lều lớn phía sau Hoàn Nhan Khang lập tức đổ sụp xuống, mặt đất sụp xuống một hồ sâu, toàn bộ lều lớn bị vùi trong đó. Bụi đất lập tức bốc lên cuồn cuộn, giống như mới nổi một cơn bão.
- Khụ khụ!
Hoàn Nhan Khang ho khan, chật vật từ hố sâu trèo lên, cả người đầy bụi đất.
Phương Giải quay đầu nhìn y một cái:
- Vừa rồi đâu tính là khiến ngươi khó chịu, giờ mới là đúng.
Nói xong câu đó, hắn cất bước rời đi. Các binh sĩ từng theo Hoàn Nhan Trọng Đức chinh chiến ở Tây Bắc đều tụ lại, chủ động dẫn đường cho Phương Giải. Hoàn Nhan Khang nhổ một bãi nước bọt, trong mắt đầy oán độc. Thủ hạ của y vội vàng đi tới muốn dìu y đứng dậy, lại bị y đẩy ra:
- Phái người tới Mộc phủ, nói với Ninh Quốc Công rằng Phương Giải đã tới, không có mục đích tốt gì!
…
…
Trong lều lớn
Hoàn Nhan Trọng Đức nhìn Phương Giải, miệng há to lại không biết nói gì. Y đứng ngơ ngác ở đó, ánh mắt dần đỏ lên. Phương Giải cười ôn hòa với y, sau đó đi nhanh tới ôm y một cái:
- Vốn tưởng rằng sau khi tới Đông Cương, cuộc sống của ngươi sẽ thoải mái hơn chút, lại không ngờ nghẹn khuất như vậy. Sao ngươi không nói sớm cho ta biết? Cho dù nơi này có cách Tây Nam xa hơn, nếu như ngươi có việc, sao ta có thể không đến được?
Hoàn Nhan Trọng Đức cay cay mũi, lau khóe mắt, nói:
- Lúc đầu cũng không ngờ lại khó khăn như vậy, nhập quan lại lo lắng hơn khi chưa nhập quan. Ta vốn tưởng rằng mình có thể giải quyết được hết, không ngờ lại biến thành như vậy, muốn viết thư cho ngươi thôi cũng là việc khó. Thư mà ta viết cho Vân Thù, bọn họ xem xong mới cho phép mang đi, bọn họ căn bản không phát hiện ra ý tứ trong đó. May mà ngươi hiểu!
Phương Giải ngồi xuống, nói:
- HIểu thì vẫn hiểu, nhưng không ngờ ngay cả tự do ngươi cũng mất.
- Ài!
Hoàn Nhan Trọng Đức thở dài:
- Tâm nguyện cả đời của phụ hãn là dẫn theo bộ tộc di dời tới Trung Nguyên, rời khỏi một nơi hoang vu lạnh lẽo như Thập Vạn Đại Sơn. Hiện tại rốt cuộc được như ý nguyện, sao có thể không cẩn thận được? Cho nên ta có thể lý giải, ông ấy không muốn cũng không dám gây mâu thuẫn với Mộc phủ. Ông ấy một mực khiêm tốn với người Hán, là vì ông ấy cảm thấy có được như ngày hôm nay thật là không dễ, cho nên ta không trách ông ấy…chỉ là có một số người lợi dụng suy nghĩ này của ông ấy. Những người đó mới khiến ta lo lắng.
- Ngươi thực sự chỉ dẫn theo hơn trăm người tới?
Y sốt ruột hỏi Phương Giải.
- Không chỉ thế!
Phương Giải mỉm cười trả lời.
- Ta biết ngay mà!
Hai mắt Hoàn Nhan Trọng Đức sáng lên:
- Ta biết ngay ngươi không có khả năng chỉ mang theo hơn trăm người tới đây. Dù sao nơi này không phải là Tây Nam, lời nói của ngươi không có hiệu lực ở địa phương này. Mau nói cho ta biết, ngươi dẫn theo bao nhiêu binh lực? Giờ đang ở chỗ nào?
- Tổng cộng dẫn theo hai trăm người, một trăm người lưu ở bên ngoài tiếp ứng.
Phương Giải đáp.
- À?
Hoàn Nhan Trọng Đức lại ảm đảm, xụi lơ ngồi xuống ghế:
- Hai trăm người…có khác một trăm người mấy đâu? Hiện tại Hoàn Nhan Khang và Mộc phủ liên kết với nhau lừa gạt phụ hãn, bên cạnh Hoàn Nhan Khang có không ít cao thủ của Mộc phủ. Ta hoài nghi phụ hãn không phải là không phát hiện, chỉ là ông ấy không làm được gì…
- Ta đã tới đây rồi, ngươi chớ lo lắng nữa.
Phương Giải vỗ vai Hoàn Nhan Trọng Đức, nói:
- Sau khi tới đây ta đã quan sát qua, những điều mà ta phỏng đoán không khác với những lời ngươi vừa nói là mấy. Lúc đầu Đại Hãn giao hảo với người Hán, là vì muốn bộ tộc yên ổn. Mộc phủ phái người bày tỏ thiện ý, Đại Hãn tự nhiên là chấp nhận. Nhưng đúng vào lúc này ngươi lại đứng ra nhắc nhở ông ấy, ông ấy khẳng định không thể để cho ngươi tiếp xúc với Mộc phủ, vì thế mới bảo Hoàn Nhan Khang liên lạc với Mộc phủ…
Phương Giải cười cười:
- Hết thảy đều nằm trong tính kế của người ta, ngươi sao có thể không bại được?
- Nhưng dù ngươi đã tới đây, thì cũng làm gì được bọn họ?
Hoàn Nhan Trọng Đức thất vọng nói.
- Ai bảo là vô dụng?
Phương Giải cười nói:
- Mọi cử động của người Bắc Liêu đều bị người ta tính kế, thậm chí mỗi bước đi của các ngươi đều bị người ta đặt kế hoạch sẵn. Các ngươi phải bước theo bước chân của người ta. Mà ta thì không phải. Cho dù ta một thân một mình tới đây, cũng khiến trong lòng bọn họ run rẩy. Bởi vì ta là người nằm ngoài kế hoạch của bọn họ…
- Ngươi có kế hoạch rồi à?
Hoàn Nhan Trọng Đức lại thắp lên hy vọng.
- Không có!
Phương Giải lắc đầu:
- Ta mới đến, lấy đâu ra kế hoạch. Hiện tại chỉ có thể quan sát tình hình, cụ thể như thế nào qua hai ngày nữa ta tới tìm ngươi. Hôm nay ta liền ở đây, ngươi kể rõ ràng tình hình cho ta.
Phương Giải nằm xuống giường, duỗi lưng một cái, nói:
- Có phục vụ đặc biệt gì không? Muội muội của ngươi đi gặp cha ngươi rồi, làm anh rể, ngươi nên an bài mấy mỹ nữ đấm lưng cho ta chứ?
Hoàn Nhan Trọng Đức thực sự không biết Phương Giải lấy đâu ra tự tin như vậy, chỉ có thể ngồi xuống, nói:
- Tộc Bắc Liêu không thiếu mỹ nữ. Nếu thuộc hạ của ngươi muốn lấy vợ, đợi sau khi xong chuyện này, ta sẽ làm mối cho. Nhưng duy nhất chỉ có ngươi là không được…mơ đi!
Phương Giải thở dài:
- Biết mà. Biết thế ở chỗ mà Hoàn Nhan Khang an bài cho ta từ trước, nhất định sẽ được phục vụ chu đáo.
Hoàn Nhan Trọng Đức lườm hắn một cái, không biết mở miệng như thế nào.