Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1076: Chúng ta cần một bạn tốt (2)



Hậu viện

Khắc Lai Áo dùng sức vỗ vào mông gái thanh lâu một cái, tiếng vỗ hết sức vang dội, nàng kia đau đớn kêu lên, Khắc Lai Áo cười ha hả. Dường như y rất thỏa mãn, đứng dậy thở phào một tiếng rồi chỉ ra ngoài:

- Đi nói với Dương Thuận Hội tướng quân, ta phải đi.

Y nói tiếng Hán còn khá ngọng nghịu, nhưng chỉ mấy tháng mà nói được như vậy đã không tính là kém. Sau khi tới Mưu Bình, Khắc Lai Áo bắt buộc bản thân phải học tiếng Hán. Không chỉ bắt buộc bản thân, mà còn bắt buộc cả thủ hạ. Bởi vì y biết, lúc Lai Mạn Đại Đế tiến quân tới đây, biết tiếng Hán sẽ là trợ giúp lớn.

Y quy định, chỉ cần ở trong thành Mưu Bình, trừ khi là chuyện cơ mật, nếu không đối thoại cố gắng sử dụng tiếng Hán, nhanh chóng nói tiếng Hán một cách lưu loát.

Đổng An đứng ở ngoài cửa chờ hồi lâu, nghe thấy thanh âm của Khắc Lai Áo liền vội vàng cười nịnh nọt đẩy cửa tiến vào:

- Hầu tước đại nhân tôn kính, ngài có hài lòng với buổi tiếp đón hôm nay không?

Khắc Lai Áo cười nói:

- Đổng đại nhân thật hiểu ý của ta, ngay cả việc ta thích nữ nhân như thế nào cũng rõ ràng. Ài…người như ngươi thật là đáng sợ, cho nên ta chỉ có thể làm bạn với ngươi, chứ không thể làm kẻ thù của ngươi.

Đổng An vội vàng nói:

- Chúng ta sao có thể trở thành kẻ thù của nhau được? Ngài chính là bạn tốt nhất của ta, giống như là người thân vậy.

- Ha hả!

Khắc Lai Áo cười rộ lên:

- Dương Thuận Hội tướng quân đâu?

- Ngài ấy uống hơi nhiều, cho nên đã đi nghỉ trước rồi.

- Ừ!

Khắc Lai Áo liếc mắt ra hiệu, Đổng An lập tức bảo mấy nữ tử thanh lâu ra ngoài.

- Dương Thuận Hội bên này, còn cần ngươi nhìn chằm chằm.

Khắc Lai Áo vừa mặc áo vừa nói:

- Hoàng Đế vĩ đại của đế quốc Agoda bọn ta thật tâm hy vọng thành lập quan hệ hữu nghị với Đại Tùy, ngươi cũng đã nhìn thấy thành ý của bọn ta rồi đấy. Nhưng tới hiện tại, ta vẫn không thấy triều đình Đại Tùy cử người tới tiếp xúc với bọn ta. Ta hỏi Dương Thuận Hội, thì y luôn nói rằng đã gửi tấu chươ ng lên. Ta không quan tâm tấu chươ ng là thứ gì, ta chỉ muốn sớm gặp mặt Hoàng thất của Đại Tùy.

Đổng An thầm nói, tìm đâu ra hoàng thất Đại Tùy? Vị tiểu Hoàng Đế kia chỉ sợ đã sớm bị giam lỏng rồi. Tin tiểu Hoàng Đế chết giờ vẫn còn là bí mật, cho nên Đổng An cũng không biết rõ tình hình. Theo y, Dương Thuận Hội mở cửa thành Mưu Bình cho người nước ngoài tiến vào đã là điểm mấu chốt rồi, không thể để cho người nước ngoài tiếp tục tiến vào Trung Nguyên.

Người như Dương Thuận Hội, có một số điều khá là cố chấp. Đổng An đã khuyên vài lần, bảo y đồng ý với yêu cầu của người nước ngoài, để cho bọn họ trực tiếp mang hàng tới Trường An. Dù sao hiện tại Trung Nguyên bên kia không có ai quản được Mưu Bình, cớ sao không làm? Nhưng Dương Thuận Hội một mưc không đáp ứng, cũng không biết là kiêng kỵ cái gì.

- Hầu tước đại nhân yên tâm, ta sẽ tiếp tục khuyên bảo Dương Thuận Hội.

Đổng An mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng biết rằng việc này không dễ dàng.

- Bạn của ta!

Khắc Lai Áo chỉ ra ngoài:

- Ngươi đưa ta trở về đi!

- Vâng!

Đổng An gật đầu, đi ra từ cửa chính. Hai người rời khỏi phủ Đại tướng quân tới chỗ xe ngựa đỗ ở trước cửa lớn. Khắc Lai Áo ra lệnh trả cho mấy phu xe kia tiền vàng, nói rằng mình muốn thử đánh xe một lần. Phu xe kia không ngờ người nước ngoài lại khách khí như vậy, nhìn đồng tiền vàng nặng trịch trong tay, do dự một lát, trong lòng tự nhủ, dù sao cỗ xe ngựa này cũng không đáng nhiều tiền như vậy, cho nên y liền đáp ứng.

Một hộ vệ người nước ngoài đánh xe, đợi xe ngựa khởi động, Khắc Lai Áo bỗng nhiên nhìn Đổng An, hỏi:

- Đổng An, ngươi có biết vì sao ta lại đưa cho Dương Thuận Hội nhiều lễ vật như vậy không? Đó là vì ta cảm thấy y có thể trở thành bạn bè. Bạn bè là phải có qua có lại, bọn ta đã bỏ tiền, tất nhiên cũng hy vọng được trông thấy thành ý của Dương Thuận Hội. Nhưng tới hiện tại, y vẫn không thể giúp bọn ta liên hệ với hoàng thất Đại Tùy. Giờ ta đang hoài nghi, y căn bản chính là ham vàng của bọn ta. Phải biết rằng số vàng bạc kia, có một phần lớn là lễ vật hiến cho Hoàng Đế Đại Tùy. Ngươi nói cho ta biết, Dương Thuận Hội thực sự sẽ đưa ta tới Trường An chứ?

Đổng Anh không biết trả lời như thế nào, chỉ có mỉm cười xấu hổ.

- Bạn của ta, người của đế quốc Agoda không phải là kẻ ngu ngốc. Bọn ta nguyện ý kết giao bằng hữu nhưng không muốn bị lừa gạt. Nếu bọn ta vẫn chỉ có thể buôn bán ở trong thành Mưu Bình, vậy thì Lai Mạn Đại Đế vĩ đại sẽ trừng phạt ta. Nếu ta chết đi, những ngày an nhàn của ngươi cũng chấm dứt. Cho nên, ta muốn hỏi, bạn của ta, gan của ngươi có đủ lớn không?

- Ngài…có ý gì?

Đổng An biến sắc, tim đập thình thịch.

- Không phải là bọn ta không thể rời khỏi Dương Thuận Hội, mà là không rời khỏi bạn tốt. Nếu Dương Thuận Hội không thể làm bằng hữu, vậy thì bọn ta hy vọng có một người bạn chân chính phụ trách chuyện làm ăn. Nếu Dương Thuận Hội không muốn hỗ trợ, vậy thì ta hy vọng có người có thể giúp bọn ta…

Y nhìn Đổng An, cười nói:

- Chắc ngươi hiểu ý của ta phải không? Nếu như giao cho ngươi hoàn toàn phụ trách việc buôn bán của đế quốc Agoda, vậy thì ngươi sẽ được lợi lớn như thế nào? Mà ích lợi đó, bọn ta chỉ đưa cho bằng hữu. Ngẫm lại đi, nếu ngươi nguyện ý, bọn ta sẽ ủng hộ ngươi hết mình. Ta biết ngươi lo lắng quân đội dưới trướng của Dương Thuận Hội, cũng lo lắng…Cái gì ấy nhỉ, à, đúng rồi, tu vị của Dương Thuận Hội!

- Chớ coi thường thực lực của Lai Mạn Đại Đệ. Nếu bọn ta đã tới, tất nhiên là đã tìm hiểu về người Tùy các ngươi. Cho nên, có một số việc bọn ta đã chuẩn bị kỹ càng. Lai Mạn Đại Đế đã nghĩ ra một biện pháp đối phó với người tu hành của người Tùy các ngươi.

- Ngươi không biết tu hành.

Khắc Lai Áo vỗ vào vai Đổng An:

- Như vậy rất tốt. Bọn ta không hy vọng có một người bạo lực quản lý Mưu Bình, cũng không hy vọng một người có khả năng phá hủy tình hữu nghị hai nước tiếp tục ngồi trên cái ghế kia. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, ta chờ câu trả lời của ngươi.

Lúc này

Sắc mặt của Đổng An trắng bệch

Mồ hôi ướt đẫm





Sau khi Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đuổi theo thuyền lớn, hành trình về sau khá yên ổn. Chợt nhớ lại hành trình tới Đông Cương này, dường như chỉ là giúp người Bắc Liêu trừ đi một Hoàn Nhan Khang, sau đó nói chuyện của người nước ngoài cho Mộc Quảng Lăng. Thoạt nhìn hai chuyện này không tạo ra ảnh hưởng gì lớn, nhưng trên thực tế, ý nghĩa chân chính là ở đằng sau.

Đã không còn bị lôi kéo vào chiến tranh, tộc Bắc Liêu có thể sống yên ổn một thời gian. Còn về sau bộ tộc này phát triển như thế nào, không ai có thể nói rõ ràng. Ngay cả Phương Giải cũng không nhịn được nghĩ, bởi vì quan hệ với Hoàn Nhan Vân Thù, mình giúp người Bắc Liêu rốt cuộc là đúng hay là sai.

Nếu là sai lầm, vậy tương lai sai lầm này sẽ mang tới bao nhiêu tai họa?

Về phần Mộc Quảng Lăng, Phương Giải chợt phát hiện mình lại tin tưởng những lời y nói trước khi đi. Hắn tin tưởng Mộc Quảng Lăng sẽ không rời khỏi Đông Cương, tin tưởng một khi người nước ngoài xâm lấn, người đầu tiên mang binh ngăn cản nhất định là Mộc Quảng Lăng.

Nghĩ tới đây, Phương Giải có chút sầu lo. Không chỉ lo lắng chuyện người Bắc Liêu, còn lo lắng nếu đế quốc Agoda tới đây mà có chuẩn bị sẵn, vậy thì Mộc Quảng Lăng có ngăn cản được hay không? Một quân chủ hùng tài đại lược, tuyệt sẽ không đánh một trận chiến chỉ vì nổi hứng.

Hắc Kỳ Quân ở phía Tây Nam xa xôi, tới lúc đó cho dù muốn giúp đỡ, chỉ sợ thế lực ven đường sẽ không đáp ứng. Không ai yên tâm để cho một chư hầu như Phương Giải đi qua lãnh địa của mình.

- Đang nghĩ gì vậy?

Hạng Thanh Ngưu cầm một bầu rượu và con gà quay mua được ở trên bờ, ngồi xuống đối diện Phương Giải rồi xé cái đùi đưa cho hắn. Còn y vừa gặm phao câu vừa nói:

- Sau khi gặp mặt Mộc Quảng Lăng, ngươi một mực mặt co mày cáu, giống như gặp phải chuyện gì đó chưa được giải quyết.

- Nghĩ tới khả năng thích ứng của người Bắc Liêu.

Phương Giải vừa xé chân gà vừa nói:

- Ta chưa từng nghĩ tới khả năng thích ứng của một dân tộc lại mạnh như vậy. Ta vốn tưởng rằng sau khi từ Thập Vạn Đại Sơn nghèo khổ tới đây, bọn họ sẽ vấp phải muôn trùng khó khăn. Nhưng bởi vì dã tâm của Mộc Quảng Lăng nên đã trợ giúp bọn họ rất nhiều, mà ta lại giúp bọn họ giải trừ nguy cơ bên trong. Đối với người Bắc Liêu mà nói, chỉ cần chiến loạn Đông Cương không lan tới chỗ bọn họ, dân tộc này sẽ phát triển lớn mạnh giống như măng mọc sau cơn mưa…

Hạng Thanh Ngưu chưa từng suy nghĩ tới mấy thứ đó, y có chút buồn bực nói:

- Đây chẳng phải là chuyện tốt đó sao?

- Không phải!

Phương Giải lắc đầu:

- Là chuyện tốt với người Bắc Liêu, nhưng chưa hẳn là chuyện tốt với người Hán.

Hắn biết Hạng Thanh Ngưu không hiểu, cho nên hắn không giải thích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.