Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1080: Cừu và sơn dương



Ngô Nhất Đạo đứng một bên gật đầu nói:

- Chủ Công nói không sai. Kim gia liên kết với La Đồ cũng là bất đắc dĩ. Lúc trước thư viện Thông Cổ đẩy Kim gia về phía trước, là vì Kim gia yếu thế. Kim gia vì muốn tự bảo vệ bản thân nên mới tới tìm La Đồ. Hiện tại thư viện Thông Cổ đã không còn tồn tại, không còn ảnh hưởng gì tới Kim gia nữa. Nhưng quyết định kia của La Đồ tám chín phần sẽ kéo Kim gia vào cảnh vạn kiếp bất phục. Cho nên Kim Thế Hùng mới phát điên.

- Dù Đại Tùy có loạn hơn nữa, cũng không ai dám đứng ra xưng đế. Kẻ nào xưng đế, lập tức sẽ khiến những người khác vây công. La Đồ tự tìm đường chết, Kim gia chôn cùng theo.

Phương Giải nghĩ một lát rồi phân phó:

- Bảo người chèo thuyền tăng tốc độ, mau chóng trở về đại doanh.

Hắn mở bản đồ ra, chỉ vào Giang Nam, nói:

- Phác Hổ tính toán rời khỏi đại doanh. Một khi y rời đi, binh mã triều đình ở Giang Bắc không có ai chỉ huy sẽ nhanh chóng sụp đổ. Kim Thế Hùng xuôi nam, hợp quân với Kim Thế Đạc xong khẳng định sẽ phản lại La Đồ. Tới lúc đó La Đồ và Kim gia sẽ có một trận chiến. Mà Dương Kiên tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này. Giang Nam sắp tới lúc quyết chiến rồi. Ta phải nhanh chóng trở về bố trí binh mã ở thành Tín Dương. Bất kể là ai bị đánh bại, bại binh rất có thể sẽ tấn công Tây Nam.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Không thể không phòng bị!

- Mặt khác…

Phương Giải nghĩ một lát rồi nói:

- Nói với người của Hàng Thông Thiên Hạ, mấy ngày này đừng qua lại đoạn sông Trường Giang này. Mặc dù nó ảnh hưởng lớn tới việc buôn bán của cửa hàng, nhưng ta không muốn cửa hàng bị hư tổn.

- Tuân lệnh!

Ngô Nhất Đạo cúi đầu nói:

- Tí nữa thuộc hạ sẽ sai người truyền đạt mệnh lệnh của Chủ Công xuống. Các chi nhánh của Hàng Thông Thiên Hạ sẽ lách qua đường sông Trường Giang. Làm vậy cũng tốt, để cửa hàng có thể tập trung toàn bộ nhân lực ở Đông Cương bên kia.

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:

- Nhắc tới Đông Cương, có chuyện ta vẫn muốn thảo luận với Hầu gia. Vốn định trở lại đại doanh rồi mới nói, nhưng giờ đang lúc cấp bách, thảo luận trước một chút cũng tốt…Nếu người của đế quốc Agoda thực sự động binh với Đông Cương, dựa vào quân đội của Mộc phủ thì không ai biết có thể kiên trì được bao lâu. Ý của ta là, Hầu gia có thể lệnh cho các cửa hàng ở Đông Cương, một khi Mộc phủ khai chiến với người nước ngoài, các cửa hàng đều tận lực ủng hộ cho Mộc phủ.

Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý của Phương Giải:

- Thuộc hạ đã hiểu, nếu như Chủ Công đã tính toán kỹ càng, thuộc hạ làm theo là được.

Dốc toàn lực ủng hộ kẻ thù có thể đối mặt trong tương lại, việc này dù nghĩ thế nào cũng có chút không đúng. Nhưng với những gì Ngô Nhất Đạo hiểu về Phương Giải, ông ta biết mình không thể thay đổi được suy nghĩ của hắn.

- Vậy là tốt rồi.

Phương Giải gật đầu:

- Trần Hiếu Nho, tăng nhân sự ở Giang Nam đi tìm hiểu tin tức. Ta muốn biết thế cục của Giang Nam như thế nào. Nếu quả thực tam phương quyết chiến, vậy thì chỉ sợ chúng ta không có thời gian một năm để nghỉ ngơi.

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho chắp tay nói:

- Thuộc hạ sẽ nhanh chóng chọn lựa nhân sự.

Phương Giải đứng dậy, đi tới đầu thuyền nhìn về hướng nhà của hắn:

- Ta muốn chuẩn bị đầy đủ hơn, nhưng ta không thể làm chủ được thời gian. Ta cũng không thể khống chế được những sự thay đổi. Tuy nhiên, cho tới lúc này Hắc Kỳ Quân không có quá nhiều lo lắng, nên đánh thì đánh.





Núi Võ Đang

Các đệ tử Tam Thanh Quan đều tò mò nhìn về phía đỉnh núi. Bên trong tòa nhà xây trên đỉnh núi có ba người ngồi ở đó, một là quan chủ Tam Thanh Quan, tổ sư gia Trương chân nhân của bọn họ. Một lão già mặc đạo bào mà bọn họ không quen biết, nhưng từ bộ đạo bào của ông ta có thể đoán ra được thân phận của ông ta. Duy nhất chỉ có nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng kia, là bọn họ không đoán ra được là ai.

Nhìn khắp giang hồ, người trẻ tuổi có tư cách ngồi với hai vị có thân phận cao nhất của Đạo tông, dường như không tìm được ai. Các đệ tử Tam Thanh Quan này tuy không hỏi thế sự, nhưng bọn họ cũng không phải là người ẩn cư thông tin bế tắc. Bọn họ vẫn đang ở giang hồ, làm sao không biết chuyện giang hồ được.

Chính vì bọn họ biết địa vị của Trương chân nhân, biết địa vị của Tiêu chân nhân, cho nên bọn họ mới càng thêm tò mò với nam tử mặc áo trắng kia.

- Người nọ rốt cuộc là ai? Đây là lần thứ hai y tới đây. Lần trước là tổ sư gia tự mình tiếp đón ở hậu viện, lần này dẫn theo Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan tới đây, lai lịch thật lớn a!

- Chỉ cần không phải tới đây gây rối, quan tâm y là ai.

Một đạo sĩ trẻ tuổi nói:

- Tuy nhiên, hiện tại ở trong giang hồ, ai dám tới Tam Thanh Quan chúng ta gây rối? Tu vị của sư tổ đã tới tầng kia, nhìn khắp thiên hạ không có ai bằng.

Thanh âm của y không lớn, hơn nữa cách đỉnh núi cực xa, ai ngờ vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có người mắng một câu:

- Thúi lắm!

Lời này truyền rõ ràng vào tai mỗi người, nhưng lại không biết là ai nói. Mấy đạo sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, đều hoảng sợ tới mặt mũi trắng bệch. Lúc này liền nghe thấy tiếng của Trương chân nhân từ đằng xa truyền tới:

- Đều cút về tu luyện đi, tí nữa ngay cả sư phụ của các ngươi cũng bị phạt! Nói khoác sau lưng người khác thì có gì hay ho. Nếu các ngươi có thể tới giang hồ rồi khoác lác thì ta mới cao hứng!

Mấy đạo sĩ trẻ tuổi này sợ tới mức vội vàng cúi người hướng về đỉnh núi, sau đó xoay người chạy xuống núi. Bọn họ không thể ngờ được, ở khoảng cách xa như vậy cũng bị nghe thấy.

Tiêu Nhất Cửu nhìn xuống chân núi, sau đó nhìn Trương Dịch Dương:

- Tâm tính của đệ tử ngươi thật là kém…lúc đầu ta luôn nghĩ chính thống của Đạo tông vẫn là Tam Thanh Quan, còn đạo quan rách nát của ta là hùa theo ý của Hoàng Đế Đại Tùy nên mới có mà thôi. Đạo sĩ, áo vải giày vải, đi khắp thiên hạ, đây mới là chính đạo. Còn đạo quan của ta, bao gồm cả ta trong đó, ăn ngon mặc đẹp, không thể coi là chính thống được.

- Tuy nhiên giờ nhìn lại, Tam Thanh Quan cũng tốt, Nhất Khí Quan cũng tốt, đều không có người kế tục.

Ông ta giả vờ thở dài, sau đó nhếch miệng đắc ý nói:

- Tuy nhiên ta vẫn hơn ngươi…Tuy Nhất Khí Quan nhìn như xuống dốc, nhưng nửa đường xuất hiện Trác Bố Y. Ngươi có tin hay không, dù ngươi có rất nhiều đệ tử lớn nhỏ, nhưng không có một ai bì kịp hắn?

Trương Dịch Dương hừ một tiếng:

- Hắn cũng không phải là người của Nhất Khí Quan.

Tiêu Nhất Cửu nói:

- Sao không phải? Tiến vào cửa Nhất Khí Quan của ta, liền con mẹ nó chính là người của Nhất Khí Quan rồi!

Nam tử áo trắng không nhịn được cười:

- Hai người các ngươi cộng lại cũng đã hơn hai trăm tuổi, sao vẫn vì việc nhỏ mà cãi nhau như vậy…

Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu đồng thanh nói:

- Cộng lại vẫn nhỏ hơn ngươi!

Nam tử áo trắng giật mình, lắc đầu không nói.

- Ta vẫn không đồng ý với cái nhìn của ngươi.

Tiêu Nhất Cửu nhìn nam tử áo trắng, nói:

- Ngươi nói rằng tu vị tới Thiên Chi Thượng, đã siêu thoát thế tục, cho nên chỉ cần đứng bên ngoài quan sát là được rồi, nhìn thế sự thay đổi, nhìn triều đại thay đổi. Lúc đầu ta cảm thấy lời này có lý, mặc kệ những người kia ồn ào đi, trải qua chuyện ở Trường An, ta cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện…nhưng cẩn thận nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng!

- Không đúng chỗ nào?

Nam tử áo trắng hỏi.

Tiêu Nhất Cửu nói:

- Chính như ngươi vừa nói, vì không tìm được con đường kia, nên ngươi dựng lên một thư viện Thông Cổ, thao túng triều đình, phát động chiến tranh, đây không phải là nhúng tay vào thì là cái gì?

Nam tử áo trắng nói:

- Đó là lúc ta đang tìm kiếm con đường kia, nhưng hiện tại ta đã tìm ra rồi. Chỉ khi trải qua một trận đại chiến, thế giới mà người tu hành nắm quyền chủ đạo mới có thể chuyển biến. Người thường mới có thể chân chính trở thành chủ đạo, chứ không còn phải nhìn sắc mặt của người tu hành nữa. Đánh xong trận chiến này, cũng không biết có bao nhiêu người tu hành chết đi, đây chính là thời đại tận thế. Từ đó về sau, không còn quyền lực tuyệt đối, người thường mới có thể trở thành chủ nhân của thế giới này.

- Vậy vì sao lúc trước ngươi lại tu hành?

Trương Dịch Dương hỏi.

- Vì cầu thay đổi!

Nam tử áo trắng đáp.

Trương Dịch Dương thở dài:

- Ngươi tự coi mình là thần.

- Đối với người thường mà nói, ta chính là thần.

Nam tử áo trắng lạnh nhạt nói:

- Ngươi cũng thế, cả ngươi cũng thế.

- Vẫn không đúng!

Tiêu Nhất Cửu lắc đầu:

- Ngươi nói đạt tới Thiên Chi Thượng thì không cần phải nhúng tay vào chuyện của người thường nữa, nhưng con mẹ nó nếu quả thực giống như ngươi nói, người nước ngoài có được vũ khí giết chết được người tu hành, ta dựa vào cái gì nhìn người của mình bị nhục nhã? Hiện tại đạo gia ta liền xuống núi rời tới Đông Sở, giết chết cái tên Lai Mạn Đại Đế gì đó kia. Vậy thì trận đại chiến này không còn diễn ra nữa.

- Nói cách khác…

Ông ta nhìn nam tử áo trắng, nói:

- Có một đàn cứu sinh sống ở đây, bên trong đàn cừu có mấy con mạnh mẽ hơn các con khác. Lúc này có một đàn sơn dương tới chiếm địa bàn. Sở dĩ bọn chúng dám tới là vì bọn chúng có đôi sừng sắn bén, mà cừu khẳng định không phải là đối thủ. Còn những con cừu hùng mạnh thì chẳng quan tâm, lý do của bọn chúng là chúng quá mạnh rồi, không cần quan tâm tới chuyện của những con cừu bình thường…Đây là đạo lý gì vậy?

Nam tử áo trắng nhìn Tiêu Nhất Cửu, hỏi:

- Ngươi muốn tới đó?

Tiêu Nhất Cửu nói:

- Chỉ sợ chưa tới lân ta, hiện tại đã có người muốn tới Đông Cương rồi.

Nam tử áo trắng than nhẹ một tiếng:

- Đông Sở cũng có người tu hành, vì sao người tu hành của Đông Sở không nghĩ tới giết chết Lai Mạn Đại Đế liền có thể giải quyết mọi vấn đế?

Tiêu Nhất Cửu hơi sửng sốt:

- Ý của ngươi là gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.