Sắc mặt của Đại Tự Tại trở nên mất tự nhiên. Y dùng tu vị của mình hóa thành một tòa Đại Phật bằng vàng. Công pháp này không mấy người trong Đại Luân Tự biết được. Lúc trước La Diệu chặn một kiếm cuối cùng của Vạn Tinh Thần cũng từng dùng qua chiêu thức này. Chỉ có điều tòa Đại Phật kia không ngăn được một kiếm cách bảy trăm dặm của Vạn Tinh Thần.
La Diệu chính là Đại Luân Minh Vương, cũng là sư phụ của Đại Tự Tại. Mà Hạng Thanh Ngưu là đệ tử quan môn của Vạn Tinh Thần. Hiện tại ân oán của sư phụ tới lượt đệ tử giải quyết.
Điều khiến Đại Tự Tại kinh ngạc, chính là Hạng Thanh Ngưu cũng có thể hóa ra một pho tượng Đạo thể. Chiêu thức tạo ra Phật thể này là bí mật bất truyền của Đại Luân Tự, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng không ngờ Hạng Thanh Ngưu cũng có thể, mà thoạt nhìn Đạo thể kia còn ngưng thực hơn Phật thể của y.
- Hiểu rồi!
Đại Tự Tại nhìn Đạo thể thật lớn đè lên người Phật thể của mình không ngừng đánh đấm, trong mắt dần thoải mái. Y nhìn đạo sĩ mặc áo xanh kia, lẩm bẩm nói:
- Ở trận chiến trên Đại Luân Tự, ta luôn có cảm giác ngươi không tầm thường. Chỉ có điều lúc đó tu vị của ngươi còn yếu, cho nên chỗ không tầm thường kia còn mơ hồ. Đây chính là Đạo tâm trong truyền thuyết? Mắt thấy hết thảy, hiểu ra hết thảy...Đúng là Vạn Tinh Thần có khác!
Trong mắt y lộ vẻ kính nể, sau đó hai tay nhanh chóng tạo một thủ ấn:
- Thật ra ta rất muốn nhìn, Đạo tâm này của ngươi nhìn thấu bao nhiêu? Có năng lực bao nhiêu?
Theo thủ ấn của y, thân thể của y lại lóe sáng. Sau một lát, có thêm một tòa Đại Phật màu vàng xuất hiện sau lưng y, trong tay cầm một cây Hàng Ma Xử. Tòa Đại Phật này sau khi xuất hiện, rống lên một tiếng bước về chiến trường bên kia. Nó mới rời đi, tòa Đại Phật thứ ba cũng lập tức xuất hiện, trong tay cầm một cái nón đồng. Tòa Đại Phật thứ tư cũng nhanh chóng xuất hiện, cầm một thanh Giới Đao.
Xa xa, Đạo thể đang đè tòa Đại Phật thứ nhất không ngừng đánh đấm quay đầu nhìn thoáng qua, miệng liền mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng sự kinh ngạc này rất nhanh biến mất, thay vào đó là ý chí chiến đấu hừng hực.
Đạo sĩ đứng dậy, tung một cước đá bay Đại Phật thứ nhất. Đại Phật này bay xa trăm mét, nghiền nát vô số tòa nhà.
Đạo sĩ mặc áo xanh xoay người, bước nhanh tới tiếp đón ba tòa Đại Phật. Ở nửa đường, hắn lại thuận tay rút một cây đại thụ, tránh đi Hàng Ma Xử của Đại Phật thứ hai, vung cây đại thụ vào đầu của tòa Phật này. Tòa Đại Phật này lập tức ngã ầm xuống.
Tòa Đại Phật thứ ba nhảy tới, hai chân giẫm thành một hố sâu, thoạt nhìn nặng như vạn cân. Nó vỗ mạnh vào cái nón đồng một cái, theo tiếng vang điếc tai, một làn sóng có thể nhìn thấy mắt thường lan ra ngoài, khiến cho đạo sĩ chấn động không thể không dùng hai tay che tai lại. Làn sóng giống như cơn lốc, phá hủy hết nhà cửa cây cối xung quanh.
Ngay lúc đạo sĩ che tai của mình lại, tòa Đại Phật thứ tư từ phía sau lao tới, vung giới đao lên, chém vào cổ đạo sĩ.
Đạo sĩ không lùi lại mà tiến về phía trước, đụng mạnh vào ngực của tòa Đại Phật thứ tư. Chân phát lực, dùng bả vai khiêng tòa Đại Phật này lên, hai tay ôm eo, sau đó ngửa người ra đằng sau. Đầu của Đại Phật này đập xuống đất rồi lún sâu xuống.
Đạo sĩ đứng dậy rống giận, vừa muốn lao ra thì bị tòa Đại Phật thứ nhất chạy tới ôm lấy phía sau. Đại Phật thứ hai bước nhanh tới, vung Hàng Ma Xử lên đập vào người đạo sĩ. Cú đánh quá mạnh, khiến cho đạo sĩ và Đại Phật ôm đằng sau đều bay ra ngoài.
Hai thân thể khổng lồ lăn lộn dưới đất, nhà cửa trong phạm vi 10 mét đều bị phá hủy.
Đánh tới lúc này, một nửa Trần thôn đã trở thành đống hoang tàn!
Bị trúng một đánh, đạo sĩ hơi choáng váng, lắc đầu giãy dụa muốn đứng dậy. Mới đứng thẳng người, tòa Đại Phật thứ ba đã tới gần, hai tay mở ra sau đó chập lại. Nón đồng trong tay y đập mạnh vào đầu đạo sĩ.
Keng!
Cú đánh lần này rất nặng, thân thể của đạo sĩ liền ngã xuống.
Bốn tòa Đại Phật tới gần, giơ chân lên rồi giẫm xuống. Tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Trong bụi đất cuồn cuồn, đạo sĩ áo xanh bị bốn tòa Đại Phật giẫm lún sâu xuống đất.
- Tưởng ta không nhìn ra được sao?
Đại Tự Tại nhếch miệng cười:
- Cái gọi là Đạo tâm khai ngộ, kỳ thực chỉ là nhìn thấu công pháp của đối thủ rồi bắt chước theo. Nhưng chung quy không phải đồng tông đồng nguyên. Ngươi nhìn thấu chỉ là da lông mà thôi. Kim Cương Phật Ảnh dùng tu vị lực của ta mà biến ảo hành, mà ngươi lại chỉ có thể sử dụng Đạo tâm của bản thân biến ảo thành Đạo thể…Người đánh là tu vị lực của ta, mà ta đánh, chính là ngươi…Hạng Thanh Ngưu, ngươi còn làm được gì nữa?
Bốn tòa Đại Phật vây thành vòng tròn không ngừng giẫm lên người đạo sĩ. Đạo sĩ này hiển nhiên đã không còn sức trả đòn. Nụ cười trên khéo miệng Đại Tự Tại càng ngày càng đậm, y biết Hạng Thanh Ngưu sắp xong rồi.
- Thường thôi!
Y thản nhiên nói.
- Thường thôi con mẹ nhà ngươi!
Đột nhiên, một bàn tay từ dưới đất chui lên nắm lấy mắt cá chân của Đại Tự Tại, giống như lúc đạo sĩ áo xanh vừa mới xuất hiện liền nắm lấy chân của tòa Đại Phật thứ nhất. Bàn tay này khá mập mạp trắng trẻo, sau khi bắt được chân của Đại Tự Tại liền kéo mạnh xuống, cả người Đại Tự Tại liền chui vào đất. Theo lực kéo, Hạng Thanh Ngưu liền nhảy ra khỏi mặt đất.
- Khiến ngươi nhìn thấu dễ dàng như vậy, còn gọi gì là Đạo tâm?
Y giẫm một cước lên mặt Đại Tự Tại:
- Không phải ngươi thích sạch sẽ sao? Đạo gia ta liền giẫm ô uế lên mặt của ngươi.
Một cước này giẫm lên má trái của Đại Tự Tại, lập tức để lại dấu chân màu đen…Bàn chân này của Hạng Thanh Ngưu không đeo giày. Y vừa mới từ dưới đất chui lên, đôi chân kia bẩn thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Bốp, thật giống như khắc một dấu chân lên mặt Đại Tự Tại…
…
…
Ầm ầm!
Một đóa hoa sen bảy cánh bỗng nhiên nở rộ trước người Đại Tự Tại, ngăn lại bàn chân thứ hai của Hạng Thanh Ngưu. Đóa hoa sen này giống như làm bằng thủy tinh, đâm rách chân của Hạng Thanh Ngưu. Hạng Thanh Ngưu đau đớn lùi về phía sau. Y vẫn luôn chờ đợi thời cơ, mà vừa rồi Đại Tự Tại đang đắc ý, chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng y thật không ngờ, một dẫm toàn lực của mình vẫn không thể giết được Đại Tự Tại.
- Mẹ nó chứ…da mặt dày thật!
Hạng Thanh Ngưu xoa chân lui về đằng sau, hoa sen kia vừa ngăn được y liền lập tức dừng lại. Trong hố sâu, Đại Tự Tại cả người bẩn thỉu, sắc mặt khó coi leo lên, má trái đã sưng phồng. Một giẫm toàn lực của Hạng Thanh Ngưu cũng có thể biến tảng đá thành bột phấn, nhưng không giết chết được y.
Chỉ có điều, nửa bên mặt bị giẫm đã bị hủy. Nếu nhìn kỹ, có thể nhìn thấy xương gò má.
Đại Tự Tại vốn sạch sẽ tuấn tú hơn Diệu tăng Trần Nhai vô số lần, cứ như vậy bị Hạng Thanh Ngưu làm cho ô uế quần áo và khuôn mặt.
Dường như
Còn khó chịu hơn đâm y một đao.
- Hạng Thanh Ngưu…
Đại Tự Tại gằn giọng, không biết là do đau đớn hay là giận dữ.
- Gọi ta cái gì?
Hạng Thanh Ngưu hô lên, đạo sĩ áo xanh đang bị bốn tòa Đại Phật giẫm xuống hố lập tức biến mất không thấy, hóa thành hai con cá bay trở lại người Hạng Thanh Ngưu.
Sát ý trong mắt Đại Tự Tại càng ngày càng đậm. Y giơ tay lên, bốn tòa Đại Phật kia lập tức biến thành tia sáng bay trở về, rồi cuốn quanh cánh tay của y giống như một sợi dây. Sau một lát, bốn tia sáng này hóa thành một ngọn lửa màu vàng. Ngọn lửa màu vàng nhanh chóng lan xung quanh người Đại Tự Tại, thiêu rụi bộ tăng y màu trắng.
Ngọn lửa màu vàng giống như một cái áo gấm màu vàng tỏa sáng, khiến Đại Tự Tại thoạt nhìn lóng lánh.
- Phật Nộ!
Đại Tự Tại dậm chân một cái, lập tức biến mất tại chỗ. Hạng Thanh Ngưu biến sắc lui về phía sau, nhưng vừa mới lui một bước thì ngọn lửa chợt xuất hiện trước mặt y. Đại Tự Tại thật giống như phá vỡ không gian rồi đi ra, căn bản không nhìn được quỹ tích di chuyển của y. Từ lúc biến mất rồi hiện ra, chỉ trong khoảnh khắc.
Ngọn lửa biến thành nắm đấm đấm mạnh vào ngực Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu kêu một tiếng rồi bay ra ngoài. Nếu không phải hai con cá kia tâm ý tương thông, trong nháy mắt tạo thành hình Thái Cực bảo vệ ngực của y, thì một quyền này đã đục lỗ trên người y rồi.
Dù vậy, Hạng Thanh Ngưu vẫn phun ra một ngụm máu lớn.
Vòng tròn Thái Cực ở trước người y tản ra, lại biến thành hai con cá trắng đen. Chỉ có điều, giờ này hai con cá đã nhạt tới mức sắp không nhìn thấy nữa rồi.
Hai lần mê hoặc được Đại Tự Tại, hai lần đánh lén được Đại Tự Tại, nhưng hai lần vẫn chưa thể giết được Đại Tự Tại. Hạng Thanh Ngưu biết Đại Luân Minh Vương có thân thể kim cương bất hoại, nhưng không ngờ rằng Đại Tự Tại cũng như vậy. Tuy nhiên sau một lát Hạng Thanh Ngưu mới tỉnh ngộ. Lúc trước Đại Tự Tại cũng là một trong những thể xác mà Đại Luân Minh Vương lựa chọn. Nếu không phải có thể chất dũng mãnh, thì y đã không có tu vị cao tuyệt như hôm nay.
- Ngươi còn có thể ngăn được vài lần?
Nửa bên mặt bị hủy của Đại Tự Tại cắn răng rống một tiếng. Vừa rống lên, mặt bị thương liền bị xé đứt, lộ ra hàm răng bên trong.
Đại Tự Tại lần nữa biến mất không thấy. loại tốc độ này căn bản không phải mắt thường có thể theo kịp. Hạng Thanh Ngưu biến sắc, dịch chuyển sang một bên. Lần này ngọn lửa màu vàng kia xuất hiện ở sau lưng hắn, rồi đấm một quyền vào lưng.
Ầm ầm!
Tâm ý tương thông, trong khoảng thời gian ngắn hai con cá liền tạo thành hình tròn Thái Cực. Nhưng lần này, vòng tròn đã bị rạn một vết.
Hạng Thanh Ngưu lại phun ra máu, cả người bay ra ngoài. Phía sau, vòng tròn Thái Cực vỡ vụn, hai con cá kia giờ chỉ còn trong suốt, bay nhanh tới nâng đỡ cơ thể của Hạng Thanh Ngưu khiến cho y không bị té xuống. Hai con cá sau khi nâng Hạng Thanh Ngưu liền chậm rãi bơi quanh hắn một vòng, dường như có chút không nỡ, sau đó hai con cá chui vào vị trí đan điền của Hạng Thanh Ngưu, biến mất không thấy.
- Ha ha!
Đại Tự Tại cười ha hả:
- Ngươi đã hao hết nội kình, Hạng Thanh Ngưu…ngươi còn biết dựa vào cái gì?
Thân hình của Đại Tự Tại lóe lên, ngọn lửa màu vàng dâng cao lên một ít. Lần này y không thi triển tốc độ ở mức nhanh nhất, bởi vì y biết, giờ này Hạng Thanh Ngưu đã hao hết nội kình, không còn sức trả đòn nữa rồi.
Cú đấm của y đánh về phía mặt Hạng Thanh Ngưu, đây là đòn trả thù vì vừa nãy Hạng Thanh Ngưu đạp vào mặt y!
Ầm ầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, một luồng sóng từ nắm đấm lan tỏa ra bốn phía. Ngọn lửa màu vàng bị gió thổi phần phật.
Đại Tự Tại lùi về phía sau mấy mét, y sửng sốt nhìn nắm đấm của mình.
Lúc cú đấm gần tới mặt Hạng Thanh Ngưu, thì có một nắm tay khác chặn lại Đại Tự Tại. Hai nắm tay chạm vào nhau, không khí dường như bị xé nứt.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Phương Giải thu tay lại, sau đó buông lỏng cánh tay trái. Dưới nách của hắn mang theo một cao thủ Phật tông, người này đã bị giết chết theo một cách thức dã man! Người đại tu hành Thông Minh Cảnh này dù thế nào cũng không ngờ rằng, mình lại bị ghìm chết bởi nách của người khác.
- Kế tiếp là ta!
Phương Giải đi tới trước người Hạng Thanh Ngưu, che chở cho y:
- Mập mạp, ngồi một chỗ nghỉ ngơi đi. Kế tiếp xem anh đây trút giận cho ngươi.