Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1140: Ai tranh bá thiên hạ cùng ai?



- Chiến sự ở Tô Bắc Đạo không có nhiều trở ngại. Có Lý Thái ở giữa điều hành, Nạp Lan Định Đông và Đỗ Định Bắc liên tiếp chiến thắng.

Phương Giải đưa tin chiến thắng cho những người dưới, thần sắc nghiêm nghị nói:

- Xem chừng trận quyết chiến giữa Dương Kiên và Thắng Đồ cũng gần xong rồi. Đánh xong trận chiến này, mặc kệ trong hai người đó ai chiến thắng, chỉ sợ mục tiêu kế tiếp của bọn họ đều là chúng ta.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Cho nên Tô Bắc Đạo rất quan trọng. Tô Bắc Đạo chính là nơi giảm xóc. Tương lai Hắc Kỳ Quân của chúng ta và Dương Kiên hoặc là Thắng Đồ sẽ có xung đột. Nếu xung đột này tránh không khỏi, vậy thì cố gắng đặt chiến trường ở bên ngoài Tây Nam. Chúng ta thật vất vả mới bình ổn được Tây Nam, tuyệt đối không cho phép nó bị phá hư. Cho nên….

Hắn nhìn mọi người:

- Ta quyết định tăng binh cho Tô Bắc Đạo.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Đây là việc cần phải làm. Thuộc hạ nghĩ, người thắng chắc là Dương Kiên. Có Đại Tự Tại giúp y, phần thắng của Thắng Đồ thấp hơn. Nếu như Dương Kiên thắng lợi, vậy thì với binh lực của chúng ta ở Tô Bắc Đạo, khó mà ứng phó nổi. Thuộc hạ nghĩ chẳng những phải tăng binh, còn phái nhanh chóng phái một đội ngũ thiện chiến nhất tới đó.

Thôi Trung Chấn cũng ừ một tiếng:

- Thuộc hạ cũng nghĩ như Hầu gia. Tô Bắc Đạo chính là chiến trường tương lai, Tây Nam là cánh cửa. Trận chiến này sẽ rất thảm thiết, mà Tô Bắc Đạo là thích hợp nhất. Tô Bắc Đạo có số lượng dân chúng khá ít, bởi vì hai năm qua chiến loạn không ngừng, phần lớn dân chúng Tô Bắc Đạo đã trốn tới nơi khác. Quyết chiến ở một nơi như vậy, không gì tốt hơn.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Chủ Công, thuộc hạ cảm thấy…

Y đứng dậy tới chỗ bản đồ, chỉ một mảng lớn giang sơn phía bắc sông Hoàng Ngưu:

- Tô Bắc Đạo đúng là quan trọng, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là các đạo Tây Bắc. Thứ nhất, tuy Vân Nam Đạo bên kia, các xưởng đã xây xong, đã có sẵn quặng sắt để chế tạo binh khí, hỏa khí, áo giáp, nhưng dù sao nơi đó quá xa. Muốn bảo vệ được Tô Bắc Đạo, thuộc hạ nghĩ, Chủ Công nên chọn một vị Đại tướng, mang binh chiếm lấy Tây Bắc.

Y nghiêm túc nói:

- Hiện tại Tây Bắc đang vô chủ, tuy là vùng đất cằn cỗi, nhưng những quặng sắt kia là kho báu, không thể không tới đó lấy. Với cục diện hỗn loạn của Tây Bắc như bây giờ, không cần quá nhiều binh mã, chi cần một tướng tài, mang theo khoảng năm vạn binh mã là được.

Phương Giải gật đầu:

- Ta đã nghĩ tới điều này, cần Tô Bắc Đạo, Tây Bắc cũng cần.

Hắn nhìn xuống dưới:

- Tuy nhiên, mọi người ở đây không thể đi, bởi vì qua một thời gian nữa mọi người đều phải theo ta tới Tô Bắc Đạo. Dưới trướng của Dương Kiên có áo giáp quân, cũng không thiếu chiến binh Đại Tùy. Đây là trận chiến gian nan. Mà mọi người ở đây có thủ hạ đều là lão binh bách chiến, nhưng mang tới Tây Bắc thì đúng là đại tài tiểu dụng…Ta tính toán phái một người, mang theo ba tới năm vạn tân binh…Như vậy, sẽ không lãng phí lão binh.

- Người này, cần trẻ tuổi, cần rèn luyện, hơn nữa không có địa vị quá lớn trong quân, y rời đi, sẽ không ảnh hưởng quá lớn.

Độc Cô Văn Tú là người thông minh, vừa nghe Phương Giải nói như vậy, trong đầu lập tức nghĩ tới một cái tên. Kỳ thực phần lớn tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân đều nghe qua lời đồn kia. Lúc Phương Giải ở Tây Bắc, từng có người nghe hắn nói tới định nam, định bắc, định đông tây…Mà khiến cho người ta không thể tin nổi, là hiện tại dưới trướng Phương Giải, đã có ba người ứng với câu nói này.

Nạp Lan Định Đông ở Tô Bắc Đạo, Trần Định Nam ở Vân Nam Đạo, còn có Đỗ Định Bắc lần đầu tiên đánh trận ở Tô Bắc Đạo nhưng đã khiến người ta phải nhìn với ánh mắt khác.

Định Bắc

Cái tên này thật hợp với tình hình.

Độc Cô Văn Tú cúi đầu nói:

- Thuộc hạ nghĩ, người như vậy không thiếu ở trong đại quân, nhưng Đỗ Định Bắc là thích hợp nhất. Trận chiến Lạc Thủy, y đã có chút danh tiếng. Nếu mang theo tân binh, những tân binh đó sẽ phục y. Tuy nhiên, thuộc hạ lo lắng rằng, cho y năm vạn người, liệu y có chỉ huy nổi không?

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Đỗ Định Bắc là thích hợp nhất, mà năm vạn người cũng là quá nhiều so với y. Nếu chỉ lấy quặng sắt, thì hai vạn người là đủ. Như vậy đi, ngày mai liền phái người tới Tô Bắc Đạo, bảo y mang theo thân binh doanh trở về. Ta cho y thêm hai vạn năm nghìn tân binh, cùng với ba trăm Kiêu Kỵ Giáo.

- Về phần Tô Bắc Đạo.

Phương Giải đứng dậy, vừa đi vừa nói:

- Ta tự mình lãnh binh tới đó. Tướng lĩnh các quân trở về chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai Độc Cô thống kế số binh mã cần điều động, sau đó gửi danh sách đi. Người được chọn sẽ lập tức chuẩn bị lương thảo đồ quân nhu, các quân tự mình lo liệu, tới Quân Nhu Doanh lĩnh. Mặt khác, Vân Nam Đạo bên kia còn cần bình ổn, tuy Trần Định Nam toàn thắng cần triệu hồi trở về, nhưng ta thấy Vân Nam Đạo còn chưa yên ổn, với lại y có thanh danh hiển hách ở đó, người Nam Cương nghe thấy cái tên Trần Định Nam liền run như cầy sấy, vậy thì cứ để y trông coi phía nam.

- Mấy ngày nữa đợi tin tức của Kiêu Kỵ Giáo báo trở về, thì sẽ khởi binh.

Phương Giải nhìn mọi người:

- Nên tới cuối cùng sẽ tới, kẻ nào tới thì diệt kẻ đó.

- Tuân lệnh!

Các tướng lĩnh đứng dậy chắp tay, sau đó tán đi.





Đi ra phòng nghị sự, Phương Giải ngẩng đầu nhìn, ánh trăng sắp lặn, một đêm lại sắp trôi qua. Ngày qua ngày cứ diễn ra như vậy.

Hắn đi lại dưới ánh trắng, cái bóng kéo thật dài.

Dưới ánh trăng.

Có người đứng đó chờ hắn, thật giống như đã chờ lâu.

Hắc Kỳ Quân cao thủ như vân, người này mặc áo trắng mà có thể yên lặng tiến vào rồi đứng ở dưới ánh trăng như vậy, đủ thấy tu vị của y đáng sợ cỡ nào. Mà Phương Giải, tới lúc y hiện thân mới phát hiện ra. Cho nên, Phương Giải lập tức xác định được người nọ là ai.

- Đây không phải là đạo làm khách.

Phương Giải nhìn thân ảnh màu trắng cách đó không xa, thản nhiên nói.

Nam tử áo trắng này tất nhiên là nam tử áo trắng mà lúc trước Phương Giải gặp. Trừ y ra, ai có thể dễ dàng tiến vào đây?

- Ta tới không phải để làm khách, mà là tới từ biệt ngươi.

Nam tử áo trắng chậm rãi đi tới gần Phương Giải, do dự một lát rồi nói:

- Ngươi là người mà ta coi trọng. Ta cảm thấy ngươi có thể thay đổi thế giới này, cho nên ta mới tới đây nói với ngươi một tiếng rằng, ta phải rời đi.

- Tại sao là ta?

Phương Giải hỏi

- Ngươi tự mình biết.

Nam tử áo trắng cười cười:

- Trước kia ta thích tới đâu thì tới, chưa từng nghĩ chào từ biệt người nào. Đó là vì ta vẫn còn vài phần tự phụ. Tuy ta không ở trong giang hồ, nhưng không người nào trong giang hồ có thể khiến ta làm gì. Lần này, dường như không giống với…Đại Tự Tại tới từ phương tây để giúp Dương Kiên.

Y nói.

Phương Giải khẽ cau mày:

- Ngươi muốn đi gặp Đại Tự Tại?

- Không…Đại Tự Tại còn chưa đủ tư cách để ta gặp y. Ta muốn đi gặp, là một người có liên quan tới Đại Tự Tại…Có lẽ, là một người.

- Ý của ngươi là…

Phương Giải lập tức hiểu ra:

- Đại Tự Tại từ phương tây tới, không phải vì y muốn vậy?

Nam tử áo trắng vỗ vai của Phương Giải:

- Thế giới này, có lẽ có nhiều việc không biết. Ta tưởng rằng ta đã biết đủ nhiều, hiện tại mới phát hiện mình không biết gì cả. Ta vẫn cho rằng Dương Kỳ đi về phía tây để giết Đại Luân Minh Vương, hoặc là y muốn tìm một thứ gì đó sâu hơn…Điểm này, ta đúng là nhìn không thấu. Ta phải đi, đi về phía tây xem rốt cuộc có người nào có thể trốn tránh được ta lâu như vậy. Phải biết rằng…ta vốn từ phía tây tới.

- Ngươi là ai?

Phương Giải hỏi.

Trước kia hắn từng hỏi câu này, nhưng nam tử áo trắng không trả lời.

- Đứa nhỏ đáng yêu không?

Nam tử áo trắng đột nhiên hỏi.

Phương Giải gật đầu.

- Giống ngươi hơn hay giống mẹ của nó hơn?

Nam tử áo trắng lại hỏi.

- Giống Táp Táp nhiều hơn.

Phương Giải đáp.

Nam tử áo trắng dường như rất vui, gật đầu cười nói:

- Rất tốt, tương lai chắc con bé sẽ rất xinh xắn. Nếu như là con trai, thì cũng rất tốt.

Y nói mấy câu không đâu, sau đó xoay người rời đi.

Phương Giải muốn đuổi theo để hỏi, nhưng đâu còn nhìn thấy bóng dáng của y?

- Nhớ kỹ, ngươi có thể thay đổi thế giới này. Ta không làm được, nhưng ngươi nhất định làm được. Lần này ta đi, có lẽ sẽ tìm được đáp án. Đáp án của câu hỏi vì sao có người tu hành…Có lẽ đợi khi tìm được đáp án kia, ta mới hiểu ai đang tranh bá thiên hạ này với ai.

Thanh âm của nam tử áo trắng truyền tới một cách phiêu miểu, mà người thì đã không biết ở nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.