Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 116-2: Kỳ thi Diễn Vũ Viện (4)(2)



- Diễn Vũ Viện nhận không nhất định phải là những quân tử khiêm tốn, nhưng tuyệt không nhận những kẻ bại hoại! Trong các ngươi có lẽ rất nhiều người biết, lúc Trẫm còn thiếu niên cũng đã từng học ở Diễn Vũ viện. Trẫm cũng là học sinh của Diễn Vũ viện, cho nên Trẫm càng không thể chấp nhận việc có người làm vấy bẩn thanh danh của Diễn Vũ viện!

- Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Những thí sinh quỳ bên dưới hô ba lần vạn tuế, để biểu thị sự tôn kính và vui lòng phục tùng đối với Bệ hạ. Không ai dám không phục, vì người đứng trên Đài điểm tướng đó, trong tay nắm giữ không chỉ là hàng vạn dặm non sông, còn có sự sống chết của hàng tỉ bách tính. Thiên hạ có rất nhiều đạo lý, nhưng không nghi ngờ gì chính là bất luận đạo lý nào cũng không thể so sánh với lời của Hoàng đế, lời của ông ta chính là đạo lý lớn nhất!

- Tất cả đứng lên đi.

Hoàng đế khoanh tay nói:

- Các ngươi đều là nhân tài trụ cột của Đại Tuỳ, lúc Trẫm vừa thấy các ngươi đi vào trường thi vẫn còn nói với Chu Viện trưởng, quy mô chiêu sinh của Diễn Vũ viện ngày một lớn, trong lòng Trẫm được an ủi. Trẫm tự hào vì Đại Tuỳ có những người tài như các ngươi, các ngươi cũng nên tự hào! Nếu tự hào thì nên biết cái gì có thể đụng vào cái gì không thể đụng vào.

- Đây là từ lúc Đại Tuỳ lập quốc đến nay, lần đầu tiên giết người trong cuộc thi ở Diễn Vũ viện.

Giọng điệu của Hoàng đế bình thản:

- Trẫm hy vọng, đây cũng là lần cuối cùng... được rồi, Trẫm làm lỡ không ít thời gian rồi, bắt đầu thi thôi.

Thí sinh lại quỳ lạy, sau đó đứng lên đi về chỗ ngồi của mình ngồi xuống. Hoàng đế cũng ngồi xuống ghế của mình, vẫy tay gọi Tô Bất Uý lại dặn dò mấy câu. Tô Bất Uý dạ một tiếng, chậm rãi bước đến trước Đài điểm tướng lớn tiếng hỏi:

- Đội phó đội thám báo biên quân thành Phan Cố biên giới Tây Bắc Phương Giải đến chưa?

Lúc nghe được câu nói này, Phương Giải đang trừng mắt nhìn Ngô Ẩn Ngọc.

Lúc tiểu nha đầu này đi về chỗ ngồi của mình, không những không bị tình cảnh máu me bê bết lúc trước doạ sợ, ngược lại cười hì hì hỏi Phương Giải:

- Thích không? Người lúc nãy làm khó dễ cho ngươi ở ngoài cửa bị bệ hạ giết rồi. Đây coi như là thay ngươi trút giận chứ? Nếu là ta nhất định cảm thấy vô cùng sảng khoái nhá!

- Làm sao giết người đều không doạ được ngươi vậy?

Phương Giải hỏi.

Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói:

- Ta không nhìn, tên ngốc mới đi nhìn cái cảnh máu me nhầy nhụa đấy.

Phương Giải vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy tiếng của Tô Bất Uý cao giọng hỏi trên Đài điểm tướng. Hắn theo bản năng sửng sốt, sắc mặt không nhịn được hơi thay đổi một chút. Những thí sinh có mặt ở trường thi lập tức tìm kiếm, ai là đội phó đội thám báo biên quân đó. Thậm chí có người không kìm được nhỏ giọng trao đổi, hỏi có biết người này phạm tội gì không.

Vừa mới hành hình bằng gậy Tất Vân Thao xong lại gọi Phương Giải, khó tránh có người cảm thấy Phương Giải cũng phạm vào cái gì không thể đụng vào rồi.

Đúng lúc mọi người đưa mắt tìm bốn phía, Phương Giải đứng dậy, ôm quyền khom người nói:

- Đội phó đội thám báo Phàn Cố Phương Giải có mặt!

Hắn lách qua bàn học, bước lớn lên trước mấy bước, hơi cúi người đợi Tô Bất Uý tiếp tục nói. Đám thí sinh ồn ào nhìn lại, trong đó bao gồm cả nhân vật minh tinh của chiêu sinh Diễn Vũ viện đợt này gồm Bùi Sơ Hành của Bùi gia, Tạ Phù Diêu của Tạ gia. Đương nhiên đám biên quân cũng đều nhìn lại, đầy vẻ thân thiết.

Tô Bất Uý thấy Phương Giải đi ra, hắng giọng tiếp tục nói:

- Bệ hạ ý chỉ, đội phó đội thám báo Phan Cố Phương Giải, cống hiến phương pháp bính âm chú tự, phương pháp tính toán tiểu học, phương pháp hoạt động thân thể tráng kiện, công lao to lớn. Nhất là hai loại phía trước, thông qua sự bàn luận của đại học sĩ Văn Uyên Các và Thư Hoa Các, có thể in thành sách phát hành trong cả nước. Bệ hạ nói, đây là việc tốt lớn tạo phúc cho bách tính, công tại thiên thu. Cho nên... đặc biệt hạ chỉ Phương Giải không cần tham gia thi sát hạch năm môn toán khoa, lễ khoa, nhạc khoa, địa lý, pháp khoa. Năm môn này đều cho điểm xuất sắc, sau đó trực tiếp tham gia cuộc thi võ khoa, khâm thử!

Một lời kinh động bốn phương!

Phương Giải có chút ngẩn người, chỉ đứng ngẩn ra, lại tưởng mình nghe nhầm. Không chỉ có hắn, hàng nghìn thí sinh ở trường thi đều cho rằng mình nghe nhầm. Năm môn văn khoa đều không cần thi, hơn nữa đều cho điểm xuất sắc... điều này đại diện cho cái gì? Đại diện cho việc mặc dù Phương Giải là một tên rác rưởi trói gà không chặt, cho dù trong cuộc thi bốn môn võ khoa đều không đạt yêu cầu, hắn cũng có thể đường hoàng trở thành học sinh của Diễn Vũ viện rồi.

Năm môn nổi trội, đây là việc khó thấy từ lúc Đại Tuỳ lập quốc đến nay.

Phải biết Diễn Vũ viện thành lập cho đến nay, lúc chiêu sinh những người vượt qua năm môn xuất sắc cũng không được mười lăm người. Lịch sử mấy trăm năm của Đại Tuỳ, sau khi Diễn Vũ viện thành lập không thiếu hạng người kinh thái tuyệt diễm. Ví dụ Lý Khiếu năm Thái Tông, chín môn xuất sắc nổi trội, cho đến tận bây giờ cũng không ai có thể với tới thành tích như thế. Đây là từ trước tới nay, duy nhất một người ưu tú toàn diện. Còn Phương Giải, là từ trước tới nay duy nhất một người văn khoa hoàn toàn ưu tú.

Mà lúc trước, Phương Giải lạc quan nhất có lẽ cũng chỉ là hắn có thể lấy điểm ở ba môn toán khoa, địa lý, và binh pháp, về phần lễ khoa và nhạc khoa... hắn hiểu gì đâu chứ! Lễ Bộ Thượng Thư đưa cho hắn quyển Lễ ký đó, hắn căn bản không thể xem nổi! Còn về nhạc khoa, Phương Giải không giỏi dụng cụ nào, một trong những môn con cháu quý tộc học là cầm, hắn cũng chưa từng chạm lần nào.

- Còn không tạ ơn?

Tô Bất Uý mặt mang nụ cười hỏi hắn.

Phương Giải giật mình, vội vàng bái tạ.

Trong đám người, Lữ soái của thành An Nguyên Trương Cuồng nhìn Phương Giải, khoé miệng vẹo vọ, sắc mặt kinh ngạc, trong con ngươi còn có chút gì khác lạ. Mà Bùi Sơ Hành và Tạ Phù Diêu lúc đánh chết người sắc mặt cũng không thay đổi cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, không kìm được nhìn thiếu niên kia một cái.

Tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc kinh ngạc lè lưỡi, tự nhủ không trách phụ thân nói tên tiểu tử này trên trường thi nhất định sẽ nổi tiếng!

Trên Đài điểm tướng, Hoàng đế hơi nghiêng đầu, dùng thanh âm cực thấp nói với Chu Bán Xuyên:

- Tiên sinh... Trẫm vì lời của ngài mà đưa một chân của tiểu tử này vào trong Diễn Vũ viện rồi, chỉ cần trong cuộc thi võ khoa hắn không kém cỏi quá là được. Nhóm đại học sĩ của Văn Uyên Các và Thư Hoa Các nhất định sẽ không cướp được người đi. Nhưng.... sau khi Trẫm trở về, chỉ e mấy đại học sĩ đó lại muốn làm loạn, nói Trẫm giúp ngươi huỷ nhân tài.

Chu Bán Xuyên vuốt cằm nói lời cảm ơn, cũng dùng giọng cực nhỏ nói:

- Tạ Bệ hạ... tên tiểu tử đó vốn chính là một quân nhân, nếu vùi đầu sống qua ngày trong Văn Uyên Các hoặc Thư Hoa Các mới là huỷ hoại người chứ. Những chuyện của tên tiểu thử này ở Phan Cố và sau này, Trác Bố Y đã nói với thần rồi, thần là sợ hoài phí thể chất so với La Diệu của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.