Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1193: Chuyện xưa về phụ thân



Ngô Ẩn Ngọc cảm thấy trong lời của phụ thân có gì đó bất thường. Đã nhiều năm rồi nàng rất ít khi nhìn thấy cha mình vui như vậy. Cho dù lúc ông ấy cười, trong mắt luôn ẩn giấu sự u buồn. Nàng biết sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân vẫn luôn như vậy. Nhưng nàng cảm thấy phụ thân u buồn không phải vì mẫu thân.

Ngô Nhất Đạo hơi say, bởi vì hôm nay ông thực sự vui vẻ.

Khóe miệng đầy cao hứng, khóe mắt cũng vậy.

- Có phải là xảy ra chuyện gì?

Ngô Ẩn Ngọc không nhịn được hỏi.

Ngô Nhất Đạo nhìn nàng, cúi đầu ngửi mùi rượu trong chén:

- Trước kia ta luôn thấy con còn nhỏ, dù con đã lớn nhường này rồi. Cho nên ta luôn giữ tâm sự trong lòng, cho dù là lúc mẹ con qua đời, ta cũng chưa từng chảy nước mắt ở trước mặt con, cũng không hay nhắc tới…Ta nghĩ, tất cả người cha trên đời này sẽ làm như ta, không muốn đứa con của mình thương tâm, đều hy vọng con mình có thể bình an khoái hoạt.

- Nhưng con đã không còn nhỏ nữa rồi.

Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi nói.

- Đúng vậy…nhoáng cái con đã lớn ngần này.

Ngô Nhất Đạo thở một tiếng, không phải là tiếng thở dài đau thương:

- Kỳ thực từ lúc con ái mộ Phương Giải, ta liền biết con đã trưởng thành. Nhưng con có biết điều không nỡ nhất của người cha là gì không? Đó là ngày con gái xuất giá…

- Cha…

Ngô Ẩn Ngọc kêu lên một tiếng, khóe mắt ướt át.

- Đừng khóc, bởi vì hôm nay ta rất vui.

Ngô Nhất Đạo xoa đầu Ngô Ẩn Ngọc:

- Nhiều năm qua, ta vẫn hy vọng cho con cuộc sống tốt nhất. Có đôi khi ta cảm thấy mệt mỏi, sẽ nghĩ bất kỳ người cha nào cũng sẽ phấn đấu vì con cái, vậy vì sao lại thấy mệt? Mỗi khi nghĩ tới vậy, ta biết mình không thể trốn tránh. Con cũng biết là ta không tính là một người tốt…Đây là sự công bằng. Con gái của người khác tuy nghèo khổ nhưng có thể nhếch cằm kiêu ngạo nói rằng cha mình là người tốt, nhưng con thì không thể.

- Cha con chính là người tốt, người tốt nhất.

Ngô Ẩn Ngọc lớn tiếng nói.

- Ta quên mất…

Ngô Nhất Đạo có chút cảm thán:

- Mặc kệ người cha như thế nào, thì trong mắt con gái đều là người tốt.

- Nhưng ta không phải.

Ngô Nhất Đạo dựa vào đằng sau:

- Sở dĩ nói với con điều này, là vì con thực sự trưởng thành, có thể phân biệt rõ đúng sai, biết được thiện ác. Phụ thân có được địa vị, của cải như bây giờ, không phải vì phụ thân là người tốt. Trên đời này, người tốt thực sự không thể thành công lớn.

- Nhưng con biết, cha con là người tốt!

Ngô Ẩn Ngọc quật cường nói.

- Ta không phải là người tốt, nhưng không tính là kẻ ác tày trời. Nói như thế nào đây…ta người xấu, nhưng biết điểm mấu chốt.

Ngô Nhất Đạo cười nói với Ngô Ẩn Ngọc:

- Phải thừa nhận điều này…Kỳ thực có thể làm được điều này đã là rất khó khăn rồi. Nếu muốn trở thành thượng nhân còn phải làm người tốt, thì đó là việc khó nhất từ xưa tới nay, ta không làm được, cũng không có ai làm được. Người có chức vị cao, có thể nắm chặt những người xấu trong tay là quá tốt rồi. Phương Giải cũng như ta, nhưng điểm mấu chốt của hắn không giống ta.

- Điểm mấu chốt của hắn là trái tim của hắn, mà điểm mấu chốt của ta, là con.

Ngô Nhất Đạo nhìn lên bầu trời:

- Nghĩ lại năm đó, lúc tiên đế bảo ta chuẩn bị mở Hàng Thông Thiên Hạ, ta chưa từng nghĩ tới, ngay ngày đầu tiên tiếp nhận việc này, ta lại không làm việc cho tiên đế. Ngọc Nhi…con đã trưởng thành rồi, ta muốn kể cho con một chuyện xưa của ta.

Ngô Ẩn Ngọc ngồi thẳng người, chờ Ngô Nhất Đạo nói tiếp.

- Thế sự biến thiên…thương hải tang điền.

Ngô Nhất Đạo dụi dụi mắt, trong mắt có chút đục ngầu giống như những điều ông ta đã trải qua trong nhiều năm lắng đọng ở đó. Thỉnh thoảng nhắc lại, chỗ lắng động đó sẽ xuất hiện mồn một trước mắt.





Thành Trường An

Cung Thái Cực

Đông Noãn Các

Dương Dịch mở một cuốn sổ nhỏ, nhìn cái tên ghi trong sổ, lông mày hơi nhíu lại. Trên bìa cuốn sổ ghi ba chữ, Trữ Tài Lục.

Y vừa mới kế vị, tên trong cuốn sổ này còn rất ít. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có một thói quen, đó là làm một cuốn sổ Trữ Tài Lục. Mà lão Hoàng Đế chết đi, tân Hoàng Đế kế vị, tân Hoàng Đế sẽ rất nghiêm túc xem lại Trữ Tài Lục của lão Hoàng Đế, nhưng tuyệt đối không để cho Trữ Tài Lục của mình có tên trùng với Trữ Tài Lục của lão Hoàng Đế.

Tân Hoàng Đế đều rõ ràng rằng, thứ của mình mới là của mình.

Lời này tuy vô nghĩa, nhưng các đời Hoàng Đế Đại Tùy không cho rằng nó vô nghĩa. Từng cuốn Trữ Tài Lục kia, kỳ thực là ghi lại lịch sử Đại Tùy.

Dương Dịch nhíu mày, là vì y cảm thấy nhân tài mà mình có thể sử dụng bây giờ thực sự quá ít. Y có thể kế thừa ngôi vị Hoàng Đế là do may mắn. Lúc trước các Hoàng tử tranh ngôi, không ai coi trọng y. Nếu không phải ở thời khắc cuối cùng Lão Thất Dương Kỳ tử thủ ở cửa thành, thì đã không có đế vị ngày hôm nay của y.

Chính vì thế, y thực sự có quá ít nhân tài có thể sử dụng. Cả triều văn võ, lúc ấy đều đã phân chia, mà người y tin tưởng nhất dĩ nhiên là Lão Thất Dương Kỳ. Nhưng chỉ có mỗi mình Lão Thất thì làm sao được? Đợi khi lên ngôi, Dương Dịch mới cảm thấy, nếu không có tâm phúc, thì không thể duy trì được ngôi vị Hoàng Đế.

Cho dù là Lão Lục Dương Dận, còn có mạng lưới quan hệ trong triều thần rộng hơn cả y.

- Bệ hạ nên đều bạt một số người bên cạnh, bởi vì bệ hạ còn chưa hiểu hết về đám triều thần, nhưng lại lý giải những người bên cạnh.

Thái giám cầm bút Ngô Bồi Thắng nhìn thấy Dương Dịch nhíu mày, không nhịn được xen vào một câu.

Tô Bất Úy đứng ở phía sau một mực cong người khẽ nhíu mày, tựa hồ không đồng ý với việc Ngô Bồi Thắng tự tiện lên tiếng như vậy. Nhưng y là do Ngô Bồi Thắng bồi dưỡng, hơn nữa trong hoàn cảnh này, Ngô Bồi Thắng đã nói ra khỏi miệng, y không có biện pháp nào nhắc nhở.

Đối với vị tân Hoàng Đế này, Tô Bất Úy cảm thấy không giống với tiên đế. Lúc tiên đế còn tại vị, Ngô Bồi Thắng rất được trọng dụng, là vì y có thể nhìn thấu tâm tư của tiên đế. Tiên đế có phiền não gì, Ngô Bồi Thắng liếc mắt một cái có thể nhìn ra, sau đó dùng thời gian ngắn nhất để nghĩ ra biện pháp cho tiên đế.

Tân hoàng đã đăng cơ rồi, nhưng hiển nhiên Ngô Bồi Thắng vẫn chưa ý thức được thân phận của mình.

Cho nên Tô Bất Úy có chút lo lắng, thoạt nhìn vị tân Hoàng Đế này không thích nói chuyện, khuôn mặt tứ phương hiển nhiên còn kiên nghị hơn tiên đế, hai hàng lông mày hơi cao, đôi mắt đầy âm trầm. Nhìn tướng mạo, Tô Bất Úy liền biết vị Hoàng Đế này có tích cách khác biệt với tiên đế. Tiên đế thích thảo luận với người bên cạnh, cho dù không tiếp thu thì cũng sẽ nghe một ít. Nhưng tân Hoàng Đế dường như…thích tự mình làm chủ hơn.

Tô Bất Úy biết, đây không chỉ là tính cách bẩm sinh. Bởi vì vị tân Hoàng Đế này không có kinh nghiệm như các đời Hoàng Đế Đại Tùy trước. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy trước, lúc còn làm Hoàng tử, đều là thế lực mạnh nhất, bên cạnh tụ tập một số lượng lớn triều thần, nghe theo đề nghị của người khác đã thành thói quen. Mà tân Hoàng Đế thì khác…Lúc trước y không phải là hoàng tử cường thế nhất, các triều thần đều tập trung ở những hoàng tử cường thế kia.

Chính vì thế, trong lòng tân Hoàng Đế thiếu một ít tự tin.

Mà người không có tự tin, càng độc đoán.

Nói một cách khác, tân Hoàng Đế không muốn người khác chê cười mình, không muốn người khác khinh thường mình, cho nên phải làm ra vài chuyện lớn, để cho người khác thừa nhận năng lực của y.

Nhưng vì thói quen, Ngô Bồi Thắng đưa ra đề nghị cho Hoàng Đế.

Y không nhìn thấy sự không hài lòng lướt qua ánh mắt của tân Hoàng Đế, nhưng Tô Bất Úy thì thấy.

- Người bên cạnh?

Dương Dịch giống như vô thức hỏi một câu, nhưng Tô Bất Úy nhìn ra được, Hoàng Đế hỏi như vậy, hòan toàn là vì Ngô Bồi Thắng từng là thái giám được tiên đế tin tưởng. Vào lúc này, bất kể như thế nào tân Hoàng Đế cũng không thể biểu hiện lạnh nhạt với người từng là trọng thần của tiên đế.

- Đúng vậy, người bên cạnh bệ hạ.

Ngô Bồi Thắng nghe thấy tân Hoàng Đế hỏi mình, sự đắc ý trong lòng khiến y càng quên mất cảnh giác.

- Bệ hạ mới lên ngôi, còn chưa biết hết văn võ trong triều, vả lại không có mấy người trong đám triều thần kia có thể thảo luận. Hiện giờ bệ hạ cần nhất chính là tìm kiếm người bên cạnh, rồi trọng dụng người có khả năng. Những người cũ trong phủ bệ hạ lúc trước, có thể dùng.

Các Hoàng tử tranh ngôi, cho dù Dương Dịch là vị Hoàng tử không có cơ hội trở thành Hoàng Đế nhất, nhưng trong phủ cũng có không ít gian tế mà các Hoàng tử khác phái tới, đây là chuyện không hề nghi ngờ. Những người này, nhìn bề ngoài thì không thấy vấn đề, nhưng Dương Dịch xác định, không có mấy người trong đó là trong sạch. Mà Ngô Bồi Thắng hiển nhiên cũng hiểu điều này, cho nên mới nhắc tới những người cũ trong phủ.

Người cũ, tất nhiên không phải chỉ người lớn tuổi, mà là những người làm lâu năm nhất.

Dựa theo lễ chế của Đại Tùy, Hoàng tử trưởng thành sẽ được phong Vương khai phủ. Ngoại trừ những tôi tớ lúc đầu đi theo hầu hạ, phần lớn là lúc phong Vương Hoàng Đế ban thưởng cho. Mà những người này, ai biết có bao nhiêu người được các Hoàng tử khác an bài.

- Bên cạnh trẫm…không có mấy người cũ.

Dương Dịch lắc đầu, dường như có chút thất thần.

Lúc này Ngô Bồi Thắng mới nhớ tới, vị Hoàng Đế này, lúc làm Hoàng tử chính là vị kỳ lạ nhất. Trầm mặc ít nói, hơn nữa không có ham mê gì, ăn mặc rất tiết kiệm, số tôi tớ trong phủ cũng là ít nhất trong số các Hoàng tử. Mà ngay cả tiên đế, dường như cũng không thích đứa con trai này.

Tuy nhiên, từ những điểm này cũng có thể nhìn ra được, một Hoàng Đế anh minh lúc lựa chọn người thừa kế, sẽ không phụ thuộc vào sự yêu ghét.

Tiên đế không thích Dương Dịch, là vì Dương Dịch có tích cách quái gở, âm trầm.

Mà tính cách này, dường như thích hợp làm Hoàng Đế nhất.





- Sư phụ!

Sau khi đi ra Đông Noãn Các, Tô Bất Úy nhỏ giọng nói với Ngô Bồi Thắng:

- Hôm nay có vẻ người nói hơi nhiều…Vị Chủ tử mới này, không giống với tiên đế.

- Nói nhiều?

Ngô Bồi Thắng hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu cười nói:

- Đúng là ta sơ sót, nhưng không sao. Hiện giờ văn võ trong triều, có người nào không nhìn sắc mặt của ta mà làm việc? Ngươi ấy à, đi theo ta đã nhiều năm mà không sửa được cái tính thận trọng từng ly từng tý kia. Ta nói cho ngươi biết, cho dù bệ hạ không thích ta, cũng không thể không cần ta. Bởi vì ta nắm quá nhiều thứ trong tay, bệ hạ dùng ta, tương đương với việc dễ dàng tiếp nhận những thứ của tiên đế.

Y vừa đi vừa nói:

- Người như chúng ta, đúng là phải thận trọng. Nhưng không thể tự coi nhẹ bản thân. Có ai trong triều đình không biết quyền lực và trách nhiệm lớn của thái giám cầm bút không? So sánh mà nói, ta là tôi tớ, đám triều thần kia chính là tôi tớ của tôi tớ. Cho nên ta nói gì làm gì chỉ cần có mức độ, bệ hạ sẽ không làm gì ta.

Tô Bất Úy thầm nói một câu, chỉ hy vọng như vậy, sau đó lại thầm nói, hy vọng mình không bị lão thái giám tự cao tự đại này liên lụy tới.

- Đúng rồi, ngươi đi điều tra xem tay Ngô Nhất Đạo kia là ai.

Ngô Bồi Thắng nhớ tới cái tên mà Dương Dịch vừa nhắc tới, cảm thấy xa lạ:

- Những người được trọng dụng trong vương phủ của bệ hạ lúc trước, ta có biết qua, nhưng không nhớ có một người tên là Ngô Nhất Đạo. Nếu bệ hạ đã đề cập tới, chứng tỏ người này có chỗ hơn người. Thừa dịp y còn chưa phất lên, có thể kết giao được thì kết giao, không kết giao được…thì diệt trừ.

Tô Bất Úy gật đầu:

- Đệ tử đã biết, đệ tử sẽ đi tìm hiểu.





Một nam tử thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi đang rất nghiêm túc quét dọn đình viện. Chủ nhân của tòa nhà này đã làm Hoàng Đế rồi, phần lớn mọi người đi theo tiến vào cung. Mà y vốn không phải là người thu hút trong Vương phủ, cho nên bị lưu lại nơi này trông coi. Nhưng có vẻ y không quan tâm cho lắm, giống như mọi ngày, đúng giờ thức dậy, đúng giờ ăn cơm, sau đó quét sân, dọn dẹp nhà cửa.

Cẩn thận tỉ mỉ

- Ngô Nhất Đạo!

Có người ở cửa gọi y:

- Nhanh đổi quần áo! Bệ hạ gọi ngươi vào cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.