Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1219: Ngươi có thể đầu hàng



Nếu không phải có chiến tranh, thị trấn nhỏ này có lẽ vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trên sử sách. Nếu không phải có Phương Giải ở nơi này, cho dù có chiến tranh thì cái tên của thị trấn này cũng đã định trước không truyền bá ra ngoài. Đương nhiên, dân trong trấn nhất định không hy vọng chỗ mình ở nổi tiếng vì chiến tranh. Tuy nhiên, hiện tại bọn họ không phản đối được, bởi vì bọn họ đã chết hết từ lâu.

Nơi này, không chỉ bị càn quét một lần.

Đội của La Diệu, về sau lại có đội của Thắng Đồ, đội của triều đình, cùng đội của Vương Nhất Cừ, Cao Khai Thái, công thêm vố số phỉ tặc do loạn binh tạo thành.

Trấn nhỏ này có một cái tên rất đặc biệt, tên là trấn Nghĩa Hợp.

Nghe nói lúc trước nơi này vốn là hai thôn nhỏ liền nhau. Vì tranh đoạt kênh dẫn nước mà thường xuyên đánh đập tàn nhẫn. Ở thời Đại Trịnh, việc xây dựng kênh dẫn nước còn chưa hoàn thiện như bây giờ. AI khống chế được kênh dẫn nước, liền đảm bảo cho hoa mầu có năng suất cao hơn. Vì thế, cứ cách thời gian hai thôn lại dùng binh khí đanh nhau một lần.

Không ít người chết.

Chết đều là tráng niên, cho nên hai thôn tương đối nhiều quả phụ.

Nhiều quả phụ, thị phi liền nhiều.

Về sau trưởng thôn hai thôn cảm thấy đánh mãi như vậy cũng không hay. Vì hoa mầu lương thực tranh đoạt kênh dẫn nước, kết quả người trồng hoa mầu lại chết, có đáng giá hay không? Vì thế hai người ngồi xuống thảo luận. quyết định thay phiên sử dụng kênh dẫn nước. Ngày đó trong thôn tiếng trống tiếng chiêng vang đầy trời, người người mặc áo lụa đỏ đứng trước cửa. Cũng không biết có bao nhiêu người uống rượu say, cũng không biết có bao nhiêu quả phụ lặng lẽ mở cửa nhà…

Về sau hai thôn càng lúc càng lớn, xây nhà xây cửa dần gần với nhau. Người hai thôn thương nghị, quyết định sát nhập hai thôn vào làm một, đặt tên là Nghĩa Hợp trấn.

Lúc trước người nghĩ ra hai chữ này, tuyệt đối không ngờ rằng rất nhiều năm sau, thị trấn này lại nghênh đón một hồi đại họa, cũng không ngờ tới rằng…Trong trấn Nghĩa Hợp, có hai nhân vật lớn ngồi đối diện với nhau, trong đó một người đưa ra đề nghị hòa bình.





Cao Khai Thái đã từng thấy qua Phương Giải.

Không phải ở Trường An, mà là ở Tây Bắc. Lúc đó Tây Bắc đại loạn, lang kỵ Mông Nguyên nhập quan, tùy tiện đào đất ở Tây Bắc có lẽ sẽ đào lên được một cỗ thi thể. Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch mang binh bình định, huyết chiến ở Tây Bắc, Phương Giải mang theo đội ngũ của hắn tập kích mấy ngàn dặm cứu giá. Đó là lần đầu tiên Cao Khai Thái nhìn thấy tiểu Phương đại nhân có thanh danh hiển hách ở Trường An.

Nhiều năm sau gặp lại, hiện giờ tiểu Phương đại nhân đã là Quốc Công.

Nghe nói, Trưởng Công chúa điện hạ đang chuẩn bị nghi thức phong Vương cho Phương Giải.

Cao Khai Thái không thể không sinh ra cảm thán, nhân sinh mỗi người thật khó mà đoán trước được. Cho dù lúc trước ông ta chưa từng coi nhẹ Phương Giải. Tuy nhiên nhiều nhất chỉ cho rằng thanh niên này cũng giống như ông ta, làm tới Đại tướng quân. Hoặc là cùng vài đám thông thái ở Trường An, trở thành Đại học sĩ trẻ tuổi nhất của đế quốc.

Thế sự xoay vần, khó mà đoán trước được.

Hiện giờ người thanh niên ngồi trước mặt này đã không còn vẻ non nớt như lúc trước. Ánh mắt đầy thâm thúy mang theo tang thương. Đây mới là dấu hiệu thành thục, chứ không phải là tuổi tác.

- Trấn Quốc Công thật là phong thái.

Cao Khai Thái hắng giọng một cái, kéo suy nghĩ từ Tây Bắc trở lại hiện thực:

- Thật lâu trước mới gặp Trấn Quốc Công ở Tây Bắc, ta từng nói với mọi người rằng, tiền đồ tương lai của Trấn Quốc Công khó mà đong đếm được. Ta là người ngu dốt, chỉ có việc nhìn người là không sai. Lúc đó, phong thái của Trấn Quốc Công quả thực khiến cho người thuyết phục.

Mở đầu của Cao Khai Thái là mấy lời khách sáo.

Phương Giải cười cười:

- Đại tướng quân khách khí, lúc đầu ở Tây Bắc từ biệt Đại tướng quân, không ngờ còn được gặp lại. Tính toán thời gian thì cũng đã nhiều năm rồi.

Hắn xưng hô Cao Khai Thái là Đại tướng quân, mà không phải là Dụ Vương mà Cao Khai Thái tự lập.

Lúc ở Kinh Kỳ Đạo, Vương Nhất Cừ tự xưng là Thái Vương. Cao Khai Thái tự xưng là Dụ Vương. Thái và Dụ, hai chữ này rất có ý nghĩa. Chẳng qua dù danh hiệu có may mắn hơn nữa thì cũng không ảnh hưởng tới thời cuộc.

Đã chìm nổi quan trường nhiều năm, Cao Khai Thái tất nhiên nghe được hàm nghĩa từ cách xưng hô của Phương Giải, cho nên ông ta cười tự giễu, không để ý cho lắm. Hiện giờ ông ta đang rơi vào thế hạ phong. Cho dù còn chưa khai chiến, kết quả chưa định, nhưng trong lòng ông ta biết mình có bao nhiêu phần thắng.

Hắc Kỳ Quân có thực lực như thế nào, đã đặt lên mặt bàn rồi, bất kể là người sáng suốt hay là người mù, đều có thể nhìn rõ ràng.

- Đúng vậy…khi đó quốc gia gặp nạn, không nhiều thời gian trò chuyện với Trấn Quốc Công. Lúc ấy từ biệt, cũng không ngờ rằng về sau lại được gặp lại, còn ở trong hoàn cảnh như thế này.

Cao Khai Thái thổn thức một lúc, nhìn Phương Giải, nói:

- Sao không thấy Công chúa điện hạ đâu?

Phương Giải nói:

- Điện hạ đi đường mệt mỏi, đang nghỉ ngơi trong đại doanh. Nếu Đại tướng quân muốn cầu kiến điện hạ, ta có thể phái người tới nói một tiếng.

- Không không.

Cao Khai Thái lắc đầu:

- Không vội cầu kiến điện hạ, hiện giờ có một số việc quan trọng hơn.

Ông ta tùy ý nói. Kỳ thực hiện tại những ngườ như ông ta đều giống nhau, gặp Phương Giải thực tế hơn là gặp Trưởng Công chúa. Bọn họ thể hiện kính trọng với Trưởng Công chúa chỉ là diễn trò. Nếu như không phải Hắc Kỳ Quân có thực lực hùng mạnh, thì bọn họ sẽ chẳng có kính ý gì.

- Ta luôn cho rằng, có một số việc có thể ngồi xuống thảo luận, không cần lên chiến trường phân thắng bại. Thủ hạ của ta đều là lão binh bách chiến, chết một người liền đau lòng.

Cao Khai Thái nhấp một ngụm trà, cười nói:

- Trấn Quốc Công đồng ý ngồi xuống nói chuyện với ta, tất nhiên cũng là đau lòng thuộc hạ. Cho nên, nếu có khả năng này, ta sẽ nói đơn giản một chút.

Ông ta vẫy tay, có thân tín cầm một tấm bản đồ đi tới.

Cao Khai Thái nhận lấy bản đồ, bày lên bàn rồi chỉ chỉ:

- Hiện giờ quân lực của Trấn Quốc Công hùng hậu, ta mặc cảm, đây là tình hình thực tế chứ không phải già mồm cãi láo. Ta không hạ được thành Trường An, nhường cho Trấn Quốc Công tới đánh cũng không phải là không được. Chẳng qua, có một số việc phải nói rõ trước…





Cao Khai Thái chỉ vào bản đồ, nói:

- Kinh Kỳ Đạo lớn như vậy, lớn đến đủ cho binh mã của chúng ta tránh đi. Ta nguyện ý giao việc bao vây Trường An cho Trấn Quốc Công. Nhưng dưới trướng của ta tốt xấu vẫn có hơn chục vạn huynh đệ, ta không thể để cho bọn họ quá thất vọng. Ta muốn nuôi quân, cần một địa phương. Điều này giống như trồng hoa màu, ngươi có một vạn cân hạt giống trong tay nhưng lại không có đất trồng, vậy thì cuối cùng cũng mục nát trong tay.

Phương Giải gật đầu:

- Hợp tình hợp lý, mời Đại tướng quân nói tiếp.

Nghe Phương Giải nói như vậy, Cao Khai Thái cảm thấy còn có cơ hội, ông ta liền vẽ một vòng tròn lên bản đồ:

- Chẳng những Kinh Kỳ Đạo, Giang Bắc Đạo ta cũng có thể nhường lại. Những kẻ phản bội ta lúc trước đang làm việc cho Trấn Quốc Công, ta cũng sẽ không truy cứu. Về phần binh lực dưới trướng bọn họ, coi như là lễ vật ta tặng cho Trấn Quốc Công, mừng ngươi chuẩn bị xưng Vương.

- Tuy nhiên…

Cao Khai Thái nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, thấy Phương Giải không lộ vẻ gì cả, tiếp tục nói:

- Ta vẫn phải suy nghĩ cho các huynh đệ dưới trướng, cho nên…phía đông Kinh Kỳ Đạo là Thuận Thừa Đạo và Thái An Đạo, hai đạo này thuộc về ta, không tính là quá phận chứ. Nếu Trấn Quốc Công gật đầu, hiện tại ta liền trở về dẫn theo binh mã rời khỏi Kinh Kỳ Đạo.

- Đúng là nơi tốt.

Phương Giải gật đầu:

- Thuận Thừa Đạo, Thái An Đạo, hai đạo này đều không trải qua chiến loạn, lại là nơi giàu có và đông đúc nhất phía đông Kinh Kỳ Đạo, dùng để nuôi quân không gì tốt hơn. Ánh mắt của Đại tướng quân thật tốt.

Hắn nhìn Cao Khai Thái:

- Nhưng…địa phương tốt như vậy, ta cũng muốn thì sao?

Cao Khai Thái biến sắc, trầm mặc một lúc lâu cắn răng nói:

- Tây Bắc! Tây Bắc cằn cỗi, mười năm cũng chưa chắc khôi phục lại được. Ta chỉ cần Tây Bắc, như vậy được không?

Phương Giải gật đầu:

- Yêu cầu này đúng là không quá phận, ta rất rõ Tây Bắc chỗ kia cằn cỗi như thế nào. Đại tướng quân nguyện ý mang binh trở về Tây Bắc, đã là nhượng bộ lớn rồi, trong lòng ta hết sức cảm động. Tuy nhiên…địa phương rách nát như vậy, ta vẫn muốn thì sao?

Sắc mặt của Cao Khai Thái tái đi, ông ta đứng bật dậy chỉ vào bản đồ:

- Dù sao ngươi cũng phải cho ta một chỗ chứ!

Phương Giải cuốn bản đồ lại, thong thả nhưng lại rất nghiêm túc nói:

- Địa phương trên bản đồ này, ta không cho ngươi chỗ nào cả. Địa phương bên ngoài bản đồ, cũng không cho ngươi chỗ nào cả. Ngươi nói ngươi cần một địa phương nuôi hơn chục vạn binh mã, đừng lo, ta có thể nuôi thay ngươi. Về phần nếu ngươi muốn một địa phương để dưỡng lão, ta sẽ không keo kiệt.

Cao Khai Thái run rẩy cả người, bàn tay nắm chặt lại.

- Trấn Quốc Công đây là muốn khai chiến phải không?

Ông ta cắn răng hỏi.

- Không.

Phương Giải cười cười:

- Ngươi cũng có thể đầu hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.