Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1222: Chỗ tối đến chỗ sáng



- Chủ Công, người của Kiêu Kỵ Giáo chưa từng buông lỏng chuyện ở Đông Cương. Hôm qua đã bẩm báo với ngài, đội ngũ tiếp viện Đông Cương do Nạp Lan Định Đông chỉ huy vẫn chưa đi qua Sơn Hải Quan. Về phần tham chiến, còn phải đợi Mộc Quảng Lăng phân công. Hiện tại các thế lực ở Đông Cương khá phức tạp, nhưng có Hàng Thông Thiên Hạ và Kiêu Kỵ Giáo chúng ta bên kia phối hợp tác chiến, binh mã của Nạp Lan Định Đông sẽ không xảy ra chuyện gì. Nói sau, Nạp Lan còn là người binh lính, nơi sinh sống của người binh lính cách chiến khu chưa tới mười ngày đi đường.

Phương Giải gật đầu:

- Chuyện ở Đông Cương phải để ý sát sao, nhất là thành Mưu Bình bên kia. Tuy hiện tại đã bị người nước ngoài khống chế, nhưng càng không thể buông lỏng. Hai vệ chiến binh của Dương Thuận Hội chưa chắc cùng tâm tư với y. Lệnh cho Kiêu Kỵ Giáo tới đó thăm dò, nhìn xem có người nào đang giúp đỡ người nước ngoài làm việc không. Ta hiểu một ít về Dương Thuận Hội, chắc hẳn có người nào đó bên cạnh y bị thu mua rồi. Tra được người này rồi bắt giữ là tốt nhất. Nếu không thể bắt được thì diệt rừ. Sau đó xúi giúc những tướng lĩnh dưới trướng của Dương Thuận Hội. Tuy hai vệ chiến binh này về sau mới xây dựng, nhưng Dương Thuận Hội rất giỏi luyện binh, những binh lính đó có thể sử dụng. Máu của Dương Thuận Hội đã biến thành màu đen, nhưng máu của các chiến binh kia chưa hẳn biến thành màu đen như y.

- Thuộc hạ lập tức phái người đi truyền tin.

Trần Hiếu Nho nói.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Mặt khác, đã đánh tới nơi này, là lúc liên hệ với Mộc Tam. Lúc trước vì bảo vệ cho y mà cắt đứt liên lạc với y, nhưng vẫn phái người ở bên cạnh bảo vệ y. Sắp tiến vào Kinh Kỳ Đạo rồi, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đánh vào thành Trường An. Hai năm qua Mộc Tam luôn ở trong thành không đi ra, cho nên y hiểu rõ tòa thành này hơn bất kỳ ai khác.

- Đưa y ra ngoài?

Trần Hiếu Nho hỏi.

- Không, để y lưu lại trong thành tốt hơn. Sau khi liên hệ với y, bảo y lấy số ngân phiếu mà ta giấu ở viên gạch thứ hai cách cánh cửa của cửa hàng đường số 23 phía đông. Thành Trường An chưa bao giờ thiếu người thích tiền. Trước kia có Hoàng Đế Đại Tùy trấn giữ, bọn họ còn kiềm chế chút. Hiện tại trong thành không ai làm chủ, không ai ngăn được lòng tham của bọn họ. Bảo Mộc Tam chớ keo kiệt, hễ là tiêu tiền có thể mua được, thì chớ keo kiệt.

- Đương nhiên…

Phương Giải thêm vào một câu:

- Những người có thể mua được bằng bạc, thì không cần phải quý trọng.





Tửu Sắc Tài rời khỏi Trường An đã hai mươi mấy ngày rồi. Tới Hắc Kỳ Quân cũng được ba ngày. Đối với một người như y mà nói, dù thành Trường An cao tới đâu cũng vô dụng. Tới thân thể mập mạp cũng không thể ngăn cản được khinh cộng nhẹ như chim yến của y, nói gì tới tường thành.

Sau khi Hắc Kỳ Quân bắc thượng, Ngô Nhất Đạo phái người tới thành Trường An liên lạc với Tửu Sắc Tài, bảo y trở về. Tên béo làm chuyện gì cũng đều tiếc sức này lần này gấp rút trở về, gần như không ngủ không nghỉ, thoạt nhìn gầy đi một ít. Ngô Nhất Đạo cũng không vội vã hỏi y, mà để cho y nghỉ ngơi thoải mái ba ngày.

- Gia!

Đi vào phòng ở của Ngô Nhất Đạo, Tửu Sắc Tài cúi người thi lễ. Y đã đổi lại một bộ quần áo sạch sẽ, trước sau như một bó sát người.

- Ngủ đủ chưa?

Ngô Nhất Đạo híp mắt nhìn Tửu Sắc Tài, để cuốn sách trong tay xuống.

- Ngủ đủ rồi.

Tửu Sắc Tài gật đầu:

- Biết Gia bảo thuộc hạ trở về, trong lòng thuộc hạ vui như hoa nở, hai cái đùi không thể dừng lại được, một hơi từ Trường An chạy về quả thực mệt mỏi. Tuy nhiên lúc trở về bên cạnh Gia trong lòng lại thoải mái, ngủ không cần phòng bị.

Ngô Nhất Đạo gật đầu, chỉ cái ghế trước mặt:

- Ngồi xuống nói chuyện.

Tửu Sắc Tài ngồi nửa mông xuống, chờ Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Cục diện trong thành như thế nào?

- Loạn!

Câu trả lời của Tửu Sắc Tài không nằm ngoài dự liệu của Ngô Nhất Đạo.

Tửu Sắc Tài sửa sang lại suy nghĩ rồi đáp:

- Kỳ thực loạn này bắt đầu từ khi Dương Kiên dẫn theo áo giáp quân rời khỏi thành Trường An. Chẳng qua lúc đầu không rõ ràng. Dương Kiên mới đi không bao lâu, đã có người âm thầm điều cao thủ ám sát tướng thủ thành Trường An của Dương Kiên là Vi Mộc. Tuy nhiên tu vị của Vi Mộc này không tầm thường, thích khách đi vào không thấy đi ra. Có một thích khách bị Vi Mộc tra hỏi được kẻ làm chủ sau lưng, Vi Mộc liền mang theo áo giáp quân giết cả gia tộc đó.

- Sau chuyện này, những người muốn giết Vi Mộc liền giữ im lặng. Qua nửa năm, lại có người bắt đầu âm thầm phái người ám sát Vi Mộc. Nhưng cao thủ chân chính trong thành đều có chuyện của mình, mời tới được hơn nửa là khách giang hồ có bản lĩnh không lớn. Nhiều lần hành thích, nhưng không lần nào làm Vi Mộc bị thương. Về sau Vi Mộc giận dữ, mang theo áo giáp quân một hơi giết ba đại hộ.

Tửu Sắc Tài dừng một lát, tiếp tục nói:

- Lại về sau, bởi vì Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái bắt đầu tấn công Trường An, không còn người nào ám sát Vi Mộc nữa. Bởi vì những người đó đều hiểu rằng, một khi Vương Nhất Cừ và Cao Khai Thái vào được thành Trường An, thì bọn họ chưa chắc có chỗ tốt, còn không bằng lưu lại Vi Mộc thủ thành.

- Tuy nhiên, trước khi thuộc hạ rời khỏi thành Trường An, dò thăm được có người mời được tới cao thủ, muốn giết Vi Mộc. Lúc thuộc hạ biết được tên người này, thuộc hạ liền đoán được người này cũng muốn giết Vi Mộc từ lâu.

- La Úy Nhiên?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

- Không chuyện gì giấu được Gia!

Tửu Sắc Tài thừa cơ nịnh bợ:

- Thuộc hạ biết La Úy Nhiên trở về Trường An giấu mình trong hoàng cung, với tu vị của Vi Mộc, chắc cũng biết. Nhưng Vi Mộc không dám chủ động trêu chọc tới La Úy Nhiên. Dù sao y không nắm chắc chiến thắng được La Úy Nhiên, cho nên giả bộ như không biết. Thuộc hạ không biết vì sao La Úy Nhiên một mực ở trong hoàng cung không ra ngoài, rồi lại đột nhiên muốn đi ra giết Vi Mộc, hơn nữa còn để lộ tin tức ra ngoài.

- La Úy Nhiên không đần như vậy.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Nếu y muốn giết Vi Mộc thì sẽ không tuyên dương ra ngoài. Chuyện này là có người châm ngòi ly gián. Xem ra còn có người biết La Úy Nhiên đang ở trong thành Trường An, cho nên phao tin đồn, mục đích là muốn lôi kéo Vi Mộc và La Úy Nhiên đánh một trận. Mặc kệ ai chết, người kia đều đứng xem náo nhiệt.

- Tâm địa thật ác độc.

Tửu Sắc Tài thở dài:

- Sao thuộc hạ không nghĩ tới nhỉ…nếu thuộc hạ nghĩ tới, thì đã rải chân tướng ra đầy đường rồi.

Ngô Nhất Đạo lườm y một cái:

- Trong thành có bao nhiêu binh mã?

- Không ít!

Tửu Sắc Tài đáp:

- Lúc trước tuy cấm quân bị áo giáp quân xa lánh, nhưng quy mô không thay đổi, ít nhất có một vạn tám nghìn người. Quân thủ thành là binh mã của Dương Thuận Hội trước khi y rời khỏi Trường An, số lượng không dưới ba vạn. Số binh mã này vốn là do tiểu Hoàng Đế giữ lại để bảo vệ bản thân, sau đó lệnh cho Dương Thuận Hội đi ra ngoài xây dựng đội quân mới. Hiện tại tiểu Hoàng Đế chết rồi, ba vạn người này không có ai chỉ huy, một ít kẻ nhìn thèm thuồng, đám người trong triều đình tranh tới đầu rơi máu chảy, chẳng quan tâm tới thể diện.

- Thành Trường An, thật quá lớn.

Tửu Sắc Tài thở dài:

- Tuy số lượng quân đội thoạt nhìn chỉ có năm vạn, không tính là nhiều, nhưng số lượng dân chúng nhiều lắm. Nếu có người kêu gọi, có lẽ sẽ chiêu mộ được một đại quân.

- Sẽ không.

Ngô Nhất Đạo không nhịn được cười:

- Ở thành Trường An nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hiểu dân chúng Trường An a. Mỗi người đều tự cho rằng tài trí hơn người, đều cho rằng mình là hoàng thân quốc thích….Cho nên tới lúc đại quân tới bên ngoài Trường An, Trưởng Công chúa lên tiếng, đám dân chúng đó sẽ quỳ phục xuống khóc lóc.

- Đúng rồi, Gia…

Tửu Sắc Tài do dự một lát rồi không nhịn được hỏi:

- Gia, chúng ta thì sao? Cứ như vậy?

Ngô Nhất Đạo nhìn y, gật đầu nói:

- Cứ như vậy.

- Nhưng…vì sao?

Tửu Sắc Tài hỏi.

- Không phải Gia nói rằng người kia đã chết sao? Đã không còn người kia ở phía sau nhìn, cần gì phải làm việc cho người khác? Chỉ cần Gia ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người trong Hàng Thông Thiên Hạ sẽ đứng lên gây dựng một bầu trời mới.

- Lời như vậy, về sau không thể nói nữa. Nếu ngươi còn muốn làm việc dưới trướng của ta, thì không nên ép ta làm cái gì.

Ngô Nhất Đạo rất nghiêm túc nói:

- Ta nói cứ như vậy thì cứ như vậy. Nếu ngươi cảm thấy không phục, không cam lòng…ngươi có biết sẽ như thế nào không?

Tửu Sắc Tài sửng sốt, sau đó gật đầu mạnh:

- Thuộc hạ biết.

- Nên làm gì thì cứ làm, thứ nên được sẽ không mất đi.

Ngô Nhất Đạo chậm rãi nói:

- Lúc trước ta lưu lại ngươi ở bên cạnh ta, cũng là vì ngươi thông minh. Nếu ngươi thực sự thông minh, thì liền biết ta muốn cái gì. Nếu ngươi đã biết ta muốn cái gì rồi, vậy thì ngươi liền hiểu ngươi nên làm gì.

Tửu Sắc Tài cúi người nói:

- Thuộc hạ đã hiểu.

Ngô Nhất Đạo khoát tay:

- Chốc nữa ngươi tới chỗ Chủ Công, hắn sẽ an bài ngươi một vị trí thích hợp. Trước làm phó đô thống trong Kiêu Kỵ Giáo, ngày sau công lao lớn, tiền đồ rộng mở. Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ta chưa cho ngươi được cái gì, hiện tại coi như đưa ngươi từ chỗ tối ra chỗ sáng, tương lai phát triển như thế nào, phải xem bản lĩnh của ngươi.

- Cảm ơn Gia!

Tửu Sắc Tài lại quỳ xuống, dụi dụi mắt:

- Về sau tới đây Gia vẫn nuôi cơm thuộc hạ chứ?

- Biến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.