Lão bản thay một bộ áo gấm nhìn lên đúng là anh tuấn hơn không ít. Sau khi cạo râu đi, có thể nhìn ra được vài phần phong thái lúc còn trẻ. Xem chừng trước kia người này cũng thuộc hạng phong lưu. Còn thê tử của y, do béo nên mặc bộ váy đẹp đẽ vào nhìn hơi buồn cười. Bản thân nàng có vẻ cũng rất ảo não, thỉnh hoảng lại ấn cái bụng béo xuống.
- Ta?
Lão bản nghĩ một lúc rồi đáp:
- Dịch Xung, cái tên này đã lâu rồi không nhắc tới.
Y quay đầu nhìn thê tử, phát hiện thê tử đang trừn mình.
- Ai bảo nhiều năm qua ông cho tôi ăn nhiều. Lúc trước eo tôi thật nhỏ gọn, giờ nhìn xem, thật giống như một con heo vậy.
Nàng oán hận nói.
- Bà muốn đẹp để cho ai xem?
Dịch Xung nhếch miệng nói:
- Lúc eo bà thon nhỏ là cho tôi xem, hiện tại thô như vậy vẫn là cho tôi xem. Trước kia tôi thích nhỏ, giờ tôi thích thô, cho nên trong mắt tôi bà vẫn luôn luôn đẹp.
Thể tử của y đang tức giận, nghe thấy vậy liền bật cười, trừng mắt nhìn y:
- Dù sao cũng phải gầy đi một ít. Lúc trước bán đồ ăn thì có bộ dáng của đồ ăn, hiện tại đã làm đại nội thị vệ rồi thì phải có bộ dáng của đại nội thị vệ…à quên mất, giờ là Kiêu Kỵ Giáo.
Nàng dừng lại một lát, trong mắt dường như có thương cảm.
- Khi nào thì đi gặp La gia?
Nàng hỏi.
- Khi nào cũng được.
Dịch Xung lắc đầu:
- Tuy nhiên La gia chưa chắc muốn gặp chúng ta. Hắn có cuộc sống của mình, từ lâu đã không còn là Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử nữa rồi. Nếu hắn muốn, thì sẽ tới gặp thuộc hạ cũ như chúng ta. Nếu hắn không muốn, chúng ta tới cửa cầu kiến cũng chưa chắc được gặp.
- Hiện giờ chúng ta đã là người của Hắc Kỳ Quân.
Y quay đầu nhìn về phía thê tử:
- Người như chúng ta, không nên nhất chính là quên thân phận.
- Tôi nhớ rồi.
Thê tử trịnh trọng gật đầu, không nói gì nữa.
- Đi tới nhà ai trước?
Dịch Xung hỏi Mộc Tam.
- La gia kia của các ngươi.
Mộc Tam không nhịn được người:
- Trong thành có rất nhiều người nên hỏi thăm, nhưng không có người nào xếp trên hắn. Không phải hai người các ngươi cũng muốn gặp hắn đấy sao, tới đó là vừa vặn.
…
…
Hiện tại La Úy Nhiên đã không còn ở trong cung Thái Cực. Lúc trước tin tức hắn đang ở trong thành Trường An bị rải ra ngoài, hắn liền rời khỏi cung Thái Cực, dẫn theo Hoàng Hậu tới ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện. Chỗ đó dường như có ý nghĩa đặc biệt với hai người bọn họ.
La Úy Nhiên có khách.
Một người thoạt nhìn không nên xuất hiện ở địa phương này, nhưng là người chắc chắn sẽ tới gặp La Úy Nhiên.
Thống soái áo giáp quân hiện tại trong thành Trường An.
Vi Mộc
- Có người cố ý rải tin tức ra ngoài, nói ngươi muốn giết ta.
Vi Mộc nhìn chén trà nóng trước mặt, không có động vào. Trà này không phải là trà, mà là cây thuốc sau núi do thê tử của La Úy Nhiên hái. Đúng vậy, hiện tại có thể gọi nàng là thê tử của La Úy Nhiên được rồi. Sau khi rời khỏi cung Thái Cực, dường như nàng đã không còn quan hệ gì với tòa cung điện kia.
- Cho nên ngươi tới trước?
La Úy Nhiên hỏi.
Vi Mộc lắc đầu:
- Tuy ta không tính là một người bình thường, nhưng ta cũng không thay đổi thành một kẻ ngốc. Ta ngủ say trong hoàng lăng đã nhiều năm, sống không giống như Chủ tử. Chủ tử chiếm được một nửa tu vị của sư phụ ngươi, mà ta dựa vào là mấy con sâu ghê tởm.
La Úy Nhiên bỗng nhiên hiểu ra vì sao Vi Mộc không uống chén trà kia. Cổ độc trong cơ thể y nhất định là bài xích với mùi thuốc.
- May mắn, đám sâu ghê tởm không hủy chỗ này của ta.
Vi Mộc chỉ vào đầu mình.
La Úy Nhiên gật đầu:
- Vậy hôm nay ngươi tới tìm ta là có việc gì?
Vi Mộc cười cười, quay đầu nhìn aqb ở phía xa xa:
- Ta không giống bọn họ, bọn họ là một đám thể xác không có linh hồn, chỉ huy bọn họ làm gì thì bọn họ làm cái đó. Bọn họ không cần ăn cơm, không cần ngủ, cũng không còn sợ hãi…nhưng ta vẫn còn sợ hãi.
- Ngươi sợ?
La Úy Nhiên nhìn Vi Mộc:
- Ngươi sợ cái gì?
- Sợ chết a.
Lời của Vi Mộc không hề có dối trá gì, điều này khiến cho La Úy Nhiên khó thích ứng.
- Có lẽ vì ta sống đủ lâu, cho nên càng sợ chết hơn người bình thường. Chủ tử đã chết, chỉ còn lại ta và mấy nghìn áo giáp quân dưới trướng này. Ta một mực suy nghĩ về sau ta nên làm cái gì. Với lực lượng trong tay này tất nhiêu không thiếu chỗ để đi, nhưng đi đâu mới là khó.
- Ngươi…
La Úy Nhiên hơi sửng sốt:
- Ngươi muốn ta tìm đường hộ ngươi?
- Đúng vậy, ta cũng cần đường ra.
Vi Mộc cười cười, dựa vào đằng sau. Thân thể của y rất khổng lồ, trọng lượng cũng rất lớn, chiếc ghế vốn khó thừa nhận được, y vừa dựa vào đằng sau, chiếc ghế liền phát ra tiếng ken két khá chói tai.
- Người ở trong thành này đều muốn giết ta, bởi vì bọn họ cho rằng ta chắn mất con đường của bọn họ.
Vi Mộc cười tự giễu:
- Nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới, ta không muốn chết, ta cũng muốn tìm đường ra. Bọn họ muốn giết ta là vì tìm đường. Ở trong mắt bọn họ, là ta mới là người đang vây khốn bọn họ, chứ không phải người ngoài. Bọn họ cảm thấy chỉ cần mở được cánh cửa kia, bọn họ sẽ nghênh đón ánh mặt trời.
- Cho nên, rất nhiều người muốn giết ta. Ta có thể hiểu được bọn họ, vì đường ra mà giết người. Mà ta cũng đang tìm đường ra, cho nên ta giết người cũng là điều đương nhiên.
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.
La Úy Nhiên lắc đầu nói.
- Ngươi hiểu.
Vi Mộc chỉ dưới chân núi:
- Bên ngoài là Cao Khai Thái, có bao nhiêu người muốn ra ngoài làm tôi tớ cho Cao Khai Thái? Bọn họ đều là đám ngu ngốc, bởi vì người như Cao Khai Thái vĩnh viễn sẽ không lên được cao hơn. Cho nên ta vẫn giữ chặt cửa, không cho bọn họ đi ra ngoài, cũng không cho Cao Khai Thái tiến vào. Nếu như nói Chủ tử còn sống, ta bảo vệ thành Trường An này cho Chủ tử. Nhưng Chủ tử chết rồi, ta bảo vệ thành Trường An này là vì mình.
- Cao Khai Thái không phải là sự lựa chọn thích hợp, bản thân ta không chọn y, thì cũng không cho phép người khác chọn y. Bởi vì ta lưu bọn họ trong thành còn có tác dụng. Đó là lợi thế để khi ta phải lựa chọn, lợi thế càng lớn càng tốt, chẳng phải sao?
La Úy Nhiên gật đầu:
- Nói thẳng ý đồ của ngươi đi, ta không cần nghe mấy lời giải thích này.
Vi Mộc nói:
- Ta phải cho ngươi tin ta trước, bằng không ngươi sao có thể giúp ta.
Y cởi áo ngoài ra, La Úy Nhiên thấy được những vết sẹo.
- Vết bỏng.
Vi Mộc nói:
- Ngày đó Chủ tử chạy trốn trở về, Thống soái Hắc Kỳ Quân Phương Giải đuổi theo đằng sau, Chủ tử bảo ta ngăn lại Phương Giải, ta ngăn lại. Sau đó thân thể của ta liền như vậy. Nếu không phải Phương Giải hạ thủ lưu tình, thì ta đã biến thành tro tàn từ lâu. Lúc bị ngọn lửa kia bao vây, ngay cả ta cũng tưởng rằng mình sẽ bị chết cháy. Nhưng ta vẫn còn sống, những vết sẹo này luôn nhắc nhở ta, ta nên làm gì thì mới tránh gặp phải tình cảnh như vậy.
- Ngươi đoán xem, vì sao Phương Giải không giết ta?
Vi Mộc hỏi.
Không đợi La Úy Nhiên trả lời, y tiếp tục nói:
- Lúc đầu ta cũng không hiểu vì sao hắn lại hạ thủ lưu tình. Chỉ cần hắn thu tay chậm một chút, ta liền bị ngọn lửa kia đốt không còn cặn bã. Lúc cả người đau đớn ta càng thêm tỉnh táo, cũng hiểu ra vì sao ta không chết. Không phải là vì Phương Giải từ bi, mà là vì hắn cảm thấy ta hữu dụng. Điều này thực sự quát tốt, không phải sao?
- Cho nên?
La Úy Nhiên hỏi.
- Cho nên, ta không muốn bị đốt lần thứ hai. Theo ta được biết, có không ít người trong thành Trường An muốn đầu nhập vào Phương Giải, bởi vì hắn đã trở lại, mang theo quân đội khổng lồ. Ta cũng muốn, mà ngươi có quan hệ mật thiết với Phương Giải, ta có thể lợi dụng ngươi. Xin lỗi vì dùng tới từ ‘lợi dụng’ này, nhưng từ này mới không già mồm cái lão.
- Trong tay ta có lợi thế, Phương Giải còn cảm thấy ta hữu dụng, điều này thật tốt.
Y nhìn ra bên ngoài núi:
- Hiện tại ta chỉ thiếu một người liên lạc giúp ta…