Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 123: Lên thẳng chín ngàn dặm



Tạ Phù Diêu nhẹ nhàng giơ tay lên chỉ về hướng Phương Giải. Một động tác cực kỳ đơn giản như vậy lại khiến cho Phương Giải biến sắc. Bởi vì ngay lúc Tạ Phù Diêu duỗi ngón tay ra, trong đầu Phương Giải bất chợt xuất hiện một người. Người đó đáng sợ tới mức có thể khiến cho người ta mơ thấy ác mộng. Người đó cũng có khí chất văn nhã, bình thản.

Người của Phật tông kia.

Mặc dù Phương Giải chưa từng đấu trực tiếp với Trần Nhai, nhưng từ lời kể của mấy người Mộc Tiểu Yêu, có thể tưởng tượng ra được sự đáng sợ của Trần Nhai. Chỉ dùng chỉ kình, đã có thể đánh bật trường kiếm làm bằng thép cứng của Trầm Khuynh Phiến, lại cơ hồ suýt nữa đưa Đại Khuyển tới Quỷ Môn Quan. Lại có thể thoải mái bỏ chạy khỏi Đại Nội Thị Vệ Xử Chỉ Huy Sứ La Úy Nhiên, có thể thoát khỏi sự vâybắt của Tình Nha và Hình Bộ Đại Lý Tự.

Người kia, cũng chỉ dùng một ngón tay.

Cho nên lúc Tạ Phù Diêu duỗi ngón tay ra, trong lòng hắn cực kỳ cảnh giác. Hô một tiếng lùi, liền nhanh chóng lùi về phía sau.Nhưng mặc dù hắn đã rất cảnh giác, vẫn không thể ngờ rằng tu vị của Tạ Phù Diêu lại cao tới mức khiến người kinh hãi.

Nhất chỉ, Phương Giải vội lui.

Nhưng biên quân bên cạnh Phương Giải không kịp phản ứng. Gần như trong nháy mắt, hai gã biên quân ở bên cạnh Phương Giải đồng thời hô một tiếng, liền ngã vật xuống đất. Không thấy vết thương nào, nhưng hai mắt nhắm nghiền, thân hình hơi co giật. Xem bộ dáng của bọn họ, có vẻ như bọn họ đang thừa nhận một sự đauđớn khó có thể hình dung.

Tạ Phù Diêu chậm rãi di chuyển ngón trỏ tay trái về hướng Phương Giải. Đồng tử Phương Giải co lại, vội vàng nằm sấp xuống. Lập tức một đạo kình khí lướt qua gáy của hắn. Phía sau Phương Giải vang lên một tiếng rên rỉ đau đớn. Hiển nhiên lại có một người trúng phải chiêu của Tạ Phù Diêu, mất đi năng lực chiến đấu.

- Tách ra, cùng động thủ!

Ở phía sau Phương Giải, Trương Cuồng hô lên một tiếng, sau đó cúi thấp người lao về phía trước. Còn thừa lại tám, chín biên quân chỉ hơi chút chần chừ, cũng lao về phía trước theo y. Mọi người cố gắng tách ra, hơn nữa duy trì lúc chạy không chạy thẳng hàng. Không ngừng thay đổi vị trí. Tám, chín người tạo thành hình quạt đánh tới Tạ Phù Diêu.Tạ Phù Diêu nhếch miệng, nhướn mày, giơ ngón tay giữa lên.

- Ta có bốn chỉ pháp, dùng bốn mùa đặt tên.

Tạ Phù Diêu giơ ngón tay giữa, bình thản nói:

- Chỉ pháp hai ngón tay, gọi là xuân pháp. Nhẹ nhàng như gió mùa xuân. Chỉ chế địch không đả thương người. Các ngươi phải cẩn thận.

Hai ngón tay duỗi thẳng, nhìn như không có bất kỳ động tác nào. Nhưng đúng như lời Tạ Phù Diêu nói, chỉ pháp chữ Xuân của y như gió xuân phả vào mặt. Ai có thể tránh được gió xuân?

Liên tiếp vang lên tiếng rên rỉ. Có ba người đang lao lên về phía trước thì đột nhiên cứng đờ, mất đi trọng tâm rồi ngã lăn xuống đất. Thân thể của bọn họ đột nhiêncứng ngắc như cây gỗ vậy. Ngã thẳng tắp xuống, ngay cả động tác bảo vệ cũng không kịp đưa ra. Có người nện thẳng mặt vào gạch đá cứng rắn. Lập tức miệng và mũi chảy ra máu tươi.

Ánh mắt của Tạ Phù Diêu vẫn bình thản như cũ. Tầm mắt vẫn nhìn chằm chăm vào thiếu niên biên quân bỗng nhiên nổi tiếng kia. Từ đầu tới cuối, ánh mắt của y không rời khỏi người thiếu niên kia. Lúc đánh bại đám quân nhân, y thậm chí không nhìn thẳng bọn họ.

Vừa ra tay, kỹ kinh bốn tòa.

Bốn giáo thụ Diễn Vũ Viện đứng trên cổng thành hơi biến sắc. Trong đó có vị giáo thụ lớn tuổi nhất mà hôm qua đứng ở cửa Diễn Vũ Viện đón khách, NgônKhanh. Đứng bên cạnh ông ta là một giáo thụ cao gầy, tuổi chừng bốn mươi. Lúc y nhìn thấy Tạ Phù Diêu ra tay, hai mắt sáng ngời, không nhịn được thở dài:

- Đó chính là Tứ Tượng Chỉ của núi Võ Đang.

Ngôn Khanh gật đầu nói:

- Một trong ba tuyệt kỹ của Tam Thanh Quan núi Võ Đang. Thái Cực Quyền, Lưỡng Nghi Kiếm, Tứ Tượng Chỉ. Tạ Phù Diêu là đệ tử nhập thất của Trương chân nhân, học được Tứ Tượng Chỉ cũng không bất ngờ gì. Nhưngvới tuổi của y, không ngờ lại có thể phát huy được Tứ Tượng Chỉ như vậy, thật là khó được. Mặc Vạn Vật, so với Tỉnh Thần Chỉ của môn phái Mặc Khê Uyển các ngươi, Tứ Tượng Chỉ này thế nào?

Giáo thụ cao gầy xuất thân từ danh môn Mặc Khê Uyển. Tuyệt kỹ thành danh chính là Tỉnh Thần Chỉ, bí truyền của Mặc Khê Uyển.- Lúc trẻ ta còn nông nổi, không biết trời cao đất rộng là gì, cho nên không phục với chỉ pháp được xưng là thiên hạ vô song của núi Võ Đang.

Y trầm mặc một lúc, rồi nói

- Từ khi rời khỏi Mặc Khê Uyển, ỷ vào Tỉnh Thần Chỉ của mình có vài phần tu vị liền tự cho mình rất cao. Cảm thấy thiên hạ võ học, không có bất kỳ công pháp nào có thể so sánh được với Tỉnh Thần Chỉ. Cho nên đâu phục Tứ Tượng Chỉ được khen là thiên hạ vô song của núi Võ Đang? Vì thế ta một mình đi lên Võ Đang, dõng dạc muốn khiêu chiến Trương chân nhân. Kết quảlúc ấy Trương chân nhân không vì ta chỉ là một tiểu bối giang hồ mà thờ ở. Để cho tam đệ tử mới chỉ mười sáu tuổi đánh thay cho ông ta. Ta dùng Tỉnh Thần Chỉ khiêu chiến, đối phương dùng Tứ Tượng Chỉ nghênh chiến.

Khóe miệng Mặc Vạn Vật hơi giật giật, hiển nhiên trong lòng còn chút sợ hãi vớitrận chiến năm đó.

- Chỉ ba chiêu ta liền thua, mới biết được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

- Nhưng!

Y nhìn Tạ Phù Diêu, nói:

- Ta lại không cho rằng Tứ Tượng Chỉ của núi Võ Đang mạnh hơn Tỉnh Thần Chỉ của Mặc Khê Uyển bọn ta, chỉ là do tu vị của ta quá thấp mà thôi. Tu vị bất đồng có liên hệ không quá lớn với công pháp. Là do mình năm đó vô tri, chứ không phải do công pháp không bằng núi Võ Đang. Tạ Phù Diêu này, có ba phần tu vị của người đánh bại ta năm đó. Những người phía dưới kia không phải là đối thủ của y. Mặc dù mười mấy quân nhân kia cùng đi lên, cũng chưa chắc có thể thắng.- Không phải chưa chắc.

Ngôn Khanh cười cười nói:

- Là chắc chắn không thắng được.

Vừa lúc đó, trên quan đạo chợt sinh ra biến cố.

Mặc Vạn Vật biến sắc, không nhịn được thấp giọng hô:

- Sao y có thể cao ngạo như vậy? Cho dù tu vị không tầm thường, cũng đâu tới mức không coi ai ra gì như vậy chứ?Thôi Bình Châu thấy đám biên quân Phương Giải, chỉ trong hai phút ngắn ngủi đã bị Tạ Phù Diêu đánh ngã bốn, năm người. Y không nhịn được cả kinh, nhưng rất nhanh mỉm cười:

- Chúng ta đi thôi. Có đám thí sinh xuất thân từ quân đội kia dây dưa tên khó chơi đó rồi. Đỡ tốn sức của chúng ta. Tí nữa vào diễn võ trường tùy ý đánh vài người, coi như là đã động thủ.

Bùi Sơ Hành đứng bên cạnh, nhìn Tạ Phù Diêu, hơi lắc đầu nói:

- Ngươi đi trước đi, ta muốn ở lại đây nhìn thêm một lát.

Thôi Bình Châu cười bất đắc dĩ, nói một tiếng võ si. Lập tức cất bước đi về phía trước. Đầu tiên y chắp tay với Tạ Phù Diêu, nói một tiếng nhường đường, rồi định đi vòng qua. Chỉ thấy Tạ Phù Diêu khẽ lắc đầu, sau đó vươn ngón áp út tay trái.Trong nháy mắt, một cỗ kình khí sắc bén phả vào mặt.

Thôi Bình Châu cả kinh, vội né người sang một bên, tránh thoát nội kình có khí thế như gió xuân phả vào mặt kia. Còn chưa kịp hỏi vì sao Tạ Phù Diêu ra tay với mình. Thì trước mắt chợt xuất hiện hai nội kình như có sinh mạng. Một đạo tấn công trực diện, một đạo vòng ra đằng sau.

- Ngông cuồng!

Thôi Bình Châu mắng một tiếng, vung chưởng đẩy về phía trước. Nội kình từ Khí Hải đan điền dũng mãnh đi vào cánh tay trái. Một cỗ nội kình mạnh mẽ đụng vào chỉ kình kia. Y vốn tưởng rằng Tạ Phù Diêu chỉ là ra tay đơn giản, không dùng thực lực chân chính. Nhưng khi nội kình hai người chạm vào nhau, y mới biết mình sai rồi. Không ngờ chỉ kình này lại mang theo một cỗ xoay tròn, như mũi tên lao nhanhtới, xuyên qua nội kình của y.

Thôi Bình Châu phải vất vả lắm mới ngăn cản được một chỉ này.

- Thật là chỉ pháp kỳ quái.

Thôi Bình Châu hô nhỏ một tiếng, rút nội kình lại, thân hình chợt lóe, liền tránh đi. Chỉ có điều chỉ kình kia cực kỳ linh động. Lượn một vòng lại đánh úp y. Thôi Bình Châu nhíu mày, thân hình đang né tránh chợt cúi thấp xuống, tránh được chỉ kình kia đánh úp.

Đang lúc y tránh né, Lư Phàm của Sâm Châu vốn đang âm thầm tìm cơ hội, liền cười lạnh một tiếng. Nhịn cơn đau ở ngực, nhún mạnh chân, xông về phía trước. Mắt thấy sắp xông tới người Tạ Phù Diêu, thì một cỗ chỉ kình linh hoạt sắc bén đâm vàobụng y.

Lư Phàm lập tức bay ra đằng sau, cái mũi đập xuống đất, máu phun xối xả.

Nhưng đó không phải là điều khiến y sợ hãi. Khiến y cực kỳ sợ hãi chính là chỉ kình này bay vào trong Khí Hải của y, sau đó nhanh chóng chặn Khí Hải của y lại. Tất cả khí huyệt thông tới Khí Hải đều bị ngăn cản. Cả người không còn chút lực nào.

Chỉ kính này giống như một cái khóa, khóa chặt Khí Hải của y vào.

Lúc y ngã xuống, bên phải Phương Giải chỉ còn sáu, bảy người. Bọn họ dùng ánh mắt trao đổi với nhau. Sáu, bảy người lập tức vừa chạy vừa thay đổi vị trí, giống như sáu, bay con cá bơi qua bơi lại, bơi về hướng cổng chính diễn võ trường.Ánh mắt của Tạ Phù Diêu tạm thời không thể không dời khỏi Phương Giải. Nhìn sáu, bảy người xông lên kia, y chậm rãi giơ đầu ngón tay lên. Nhoáng cái, hai biên quân xông lên đầu tiên lập tức kêu một tiếng, ngã vật xuống. Giống như Lư Phàm, Khí Hải của bọn họ dã bị phong tỏa, không còn chút khí lực nào.

Hơn nữa cỗ chỉ kình này cực kỳ linh hoạt, phong tỏa được một người, lại nhanh chóng tìm người kế tiếp. Thật giống như một con rắn nhỏ lanh lẹ vô hình, trườn trên không trung đột kích bất ngờ.

- Tu vị của kẻ này.

Ngôn Khanh nhìn cảnh quần chiến phía dưới, không nhịn được thở dài:

- Trong số những thí sinh tham dự cuộc thi Diễn Vũ Viện lần này, chỉ sợ không có ai địch được y. Chừng ấý tuổi đã có cảnh giới Thất Phẩm. Nếu như y dùng toànlựcchỉ sợ ngay cả ta và ngươi cũng phải đau đầu. Chỉ pháp quái dị như vậy, thật khó lòng phòng bị.

Mặc Vạn Vật cười nói:

- Ngôn huynh khen vậy cũng không phải là quá lời. Tuy tu vị của y không tầm thường, nhưng nói rằng khiến ta và huynh đau đầu, y còn lâu mới có thực lực đó. Dù vậy ở cái tuổi của y, với tu vị Tinh Thần Chỉ của ta lúc đó, ta không phải là đối thủ của y.

Ngôn Khanh ừ một tiếng, không nói gì nữa.

Bởi vì ông ta phát hiện, Tạ Phù Diêu rõ ràng không có ý dừng tay. Lúc này bốn ngón tay ở tay trái đã vươn lên, ngăn cản ít nhất hai mươi thí sinh. Nhưng tựa hồ như y không hài lòng với chiến tích như vậy. Cho nên ngón cái của y từ từ duỗi thẳng,kéo thêm mười người vào trong.

- Lấy một địch ba mươi.

Mặc Vạn Vật thở dài:

- Nhìn bề ngoại thấy y ôn hòa, nói năng lịch sự, lại không ngờ như một kẻ điên.

Y vừa nói xong câu đó, Tạ Phù Diêu bỗng ngẩng đầu nhìn về phía bên này:

- Mới vừa rồi Tứ Tượng Chỉ không xứng với bốn chữ thiên hạ vô song, học sinh cũng cho là vậy. Võ học của thiên hạ bác đại tinh thâm, chỉ dựa vào một công pháp điều khiển chỉ kình, sao có thể độc bộ giang hồ? Cho nên học sinh vẫn muốn tìm hiểu, nhược điểm của Tứ Tượng Chỉ là ở đâu. Mà để tìm được nhược điểm của nó, không thể không thực chiến. Xin hỏi tiên sinh, cuộc thi hôm nay có phải cho phép khiêu chiến bất kỳ ai hay không?- Đúng vậy.

Mặc Vạn Vật theo bản năng đáp.

- Tốt lắm, mong tiên sinh vui lòng chỉ giáo.

Tạ Phù Diêu bình thản nói xong câu đó, rồi nâng tay phải lên, chỉ về hướng Mặc Vạn Vật:

- Hạ pháp, chỉ như sấm sét.

Ầm một tiếng nho nhỏ, giống như một tia sét bất chợt xuất hiện ở trong không trung. Chỉ trong nháy mắt đã tới trước người Mặc Vạn Vật. Chỉ kình nhanh chóng, linh hoạt sắc bén như một tia chớp vậy. Chỉ kình này cơ hồ biến thành thực chất, hơi tỏa ra ánh sáng điện.- Cuồng vọng!

Mặc Vạn Vật hừ lạnh một tiếng, khẽ búng tay, một chỉ kính bắn ra nghênh đón. Hai đạo chỉ kình vừa tiếp xúc, không khí xung quanh liền ba động!

Mặc Vạn Vật biến sắc, chỉ pháp cũng theo đó nhanh chóng biến đổi:

- Không thể tưởng được Tứ Tượng Chỉ còn có biến hóa như vậy. Xem ra người đánh bại ta năm đó còn chưa dốc toàn lực.

- Vị đánh bại tiên sinh năm đó, chính là Tam sư huynh, người thay Đại sư tôn dạy học sinh tu hành.

Tạ Phù Diêu thản nhiên nói một câu, sau đó nhìn về phía Bùi Sơ Hành đang kích động:- Nếu huynh trưởng ngứa ngáy trong lòng, sao còn không ra tay.

Tay phải, ngón giữa.

Chỉ về hướng Bùi Sơ Hành!

- Nếu muốn đánh, vậy thì thử xem ta rốt cuộc học được mấy phần tu vị của sư huynh. Cũng để cho thế nhân biệt được, tuyệt kỹ của núi Võ Đang có danh bất hư truyền hay không.

Công tử Tạ gia duỗi thẳng hai tay, giống như một con Côn Bằng dựa vào gió bay thẳng chín ngàn dặm. Ánh mắt bình tĩnh, lại mang theo một cỗ ngạo nghễ thiên hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.