Ban đêm đại doanh rất yên tĩnh, cơ hồ không nghe thấy bất kỳ thanh âm gì, chỉ thỉnh thoảng có tiếng soàn soạt từ bước chân của binh lính tuần tra truyền tới. Đại doanh núi Chu Tước được xây bắt đầu từ chân núi, xây theo thế núi. Có một con đường rộng lớn bằng phẳng từ chân núi đi về hướng xa xa. Cửa đại doanh được xây ở chân núi, ngoài cửa chính là một con suối nước sâu, phải thả cầu treo xuống thì mới ra vào được. Địa thế ở nơi này rất phù hợp để xây doanh trại.
Cho dù có đại quân tấn công, chỉ cần kéo cầu treo lên, quân đội tấn công không thể vượt qua con suối sâu này, trừ khi tạo ra một thang chắc chắn dựng làm cầu. Tuy nhiên, cung tiễn thủ bảo vệ doanh trại chỉ cần bắn xuống, thì kẻ địch căn bản không làm được.
Ánh trăng vằng vặc, phủ khắp mặt đất.
Dưới chân núi chính là dân cư kéo dài liên miên bất tận. Đám dân chúng đều cảm thấy ở gần đại doanh núi Chu Tước là an toàn nhất. Mấy năm qua, càng ngày càng có nhiều dân chúng tới định cư ở dưới chân núi.
Tiếng vó ngựa cách núi Chu Tước hơn mười dặm thì dừng lại. Đi thêm về phía trước chính là khu dân cư. Ở ban đêm yên tĩnh như vậy, tiếng vó ngựa khá và lang dội. Đây là một con ngựa đặc biệt cao lớn, bờm ngựa dài và đuôi ngựa như một cái chổi.
Người trẻ tuổi trên lưng ngựa nhảy xuống, vỗ vào con ngựa này thấp giọng nói gì đó, con ngựa hoang lập tức phát ra mấy tiếng phì phì từ lỗ mũi, sau đó xoay người tiến vào rừng.
Nam tử trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh nhìn thoáng qua khu dân cư mông lung dưới ánh trăng, thở phào một tiếng rồi đi tới.
Lúc đi tới cửa thôn, y giơ tay lên, lập tức có mấy binh lính canh gác ngầm ở hai bên nhà dân ngã xuống. Lúc ngã xuống dường như có bàn tay vô hình nào đó nâng đỡ, nên không phát ra tiếng động nào. Nam tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua mấy cỗ thi thể, khuôn mặt không chút thay đổi. Đúng lúc này, ở một khóc khuất khác chợt vang lên tiếng sừng trâu chói tai, nháy mắt truyền đi trong màn đêm yên tĩnh.
Nam tử trẻ tuổi nhíu mày, giơ tay chỉ về hướng bên kia, Kiêu Kỵ Giáo giấu trong bóng tối lập tức chết. Cạch một tiếng, kèn báo hiệu cũng rơi xuống đất.
Lúc tiếng sừng trâu vang lên, nam tử trung niên không nhịn được thở dài.
Vừa rồi y không phát hiện ra người cảnh báo kia. Không phải vì người này có tu vị cao cường, hoàn toàn trái lại, Kiêu Kỵ Giáo cảnh báo là một người bình thường được huấn luyện đặc biệt, không biết tu hành, chỉ học được một ít kỹ xảo khống chế hô hấp. Lúc y núp trong bóng tối, dù là người đại tu hành cũng khó mà phát hiện được.
- Tiến hay không tiến?
Nam tử trẻ tuổi do dự hồi lâu, tự hỏi mình, nhưng nhất thời không có đáp án.
Lúc tiếng kèn cảnh báo vang lên, cầu treo ở bên kia ngọn núi liền được kéo lên. Với tu vị của y, muốn qua con suối không phải là không qua được, chỉ cần dùng lực là nhảy qua. Nhưng lúc này đã kinh động tới trong núi, cho dù không có người đại tu hành trấn thủ, thì một khi toàn bộ đại doanh xuất động, muốn tìm vợ con của Phương Giải liền khó khăn.
Y xoay người muốn rời đi, bỗng nhiên nhíu mày.
Bốn phía có ít nhất mấy chục người lao tới, mặc áo gấm, áo choàng màu đỏ, trang phục giống hệt những người mình giết ở trấn Sơn Đình.
- Đề phòng nghiêm khắc thật.
Nam tử trẻ tuổi nhìn những Kiêu Kỵ Giáo này, rồi đặt tay lên miệng huýt một cái. Xa xa, con ngựa hoang hùng tráng lao ra từ khu rừng, tốc độ nhanh như gió. Đám Kiêu Kỵ Giáo kia còn chưa kịp phản ứng, nam tử trẻ tuổi đã nhún chân nhảy lên lưng ngựa, thúc ngựa rời đi.
- Thổi kèn truyền tin, lệnh cho trạm gác ngầm phía trước theo dõi y gắt gao.
Đội suất dẫn đầu Kiêu Kỵ Giáo phân phó.
- Không cần.
Một thân ảnh lướt tới, nhìn hướng nam tử trẻ tuổi rời đi:
- Tám chín phần trạm gác ngầm đã bị y giết chết. Người này xem ra là muốn tiến vào đại doanh, nhưng kinh nghiệm có vẻ không được nhiều lắm. Ta tự mình đuổi theo, hạ lệnh xuống, tăng lực lượng tuần tra lên gấp đôi.
- Tuân lệnh!
Đội suất lên tiếng hỏi:
- Yến tướng quân, có cần triệu tập người đi theo ngài không?
Người vừa tới, chính là Yến Cuồng.
Bởi vì chuyện quân vụ nên y phải trở về đại doanh núi Chu Tước làm việc, chiều nay mới trở về. Hộ vệ trong đại doanh nghe thấy tiếng cảnh báo định lao ra ngoài thì y ngăn cản. Y bảo mọi người ở tại chỗ bảo vệ gia quyến của các tướng lĩnh, không nên dính kế điệu hổ ly sơn. Sau đó y đi ra đại doanh một mình, vừa vặn nhìn thấy nam tử trẻ tuổi kia rời đi.
Chủ Công không ở nhà, người này tới làm gì?
Yến Cuồng tự hỏi, khoát tay ra hiệu cho các Kiêu Kỵ Giáo đi làm nhiệm vụ của mình, còn y tự mình đuổi theo.
…
…
Trong núi.
Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười lạnh.
Y bám một tay vào núi đá, cúi đầu nhìn đại doanh đèn đuốc sáng trưng phía dưới. Lúc trước y cưỡi ngựa rời đi, Yến Cuồng đuổi theo. Ở nửa đường y nhảy xuống lưng ngựa, bảo con ngựa này tiếp tục chạy để dụ Yến Cuồng, còn y thì quay lại. Lần này y không chạy tới cửa chính, mà là theo vách núi đằng sau bò lên.
Tính toán thời gian, trời đã sắp sáng, y nhảy lên một tảng đá rồi khoanh chân ngồi, đợi màn đêm tiếp theo buông xuống.
Cũng không biết qua bao lâu, trong rừng bỗng vang lên tiếng nói chuyện. Nam tử trẻ tuổi mở mắt ra nhìn, có hai thiếu nữ cầm theo rổ đi vào rừng, nhìn trang phục thì có lẽ là nha hoàn. Y lẳng lặng nghe một lúc, hóa ra hai thị nữ này là vụng trộm rời khỏi đại doanh núi Chu Tước tới đây hái hoa.
Nói chuyện đều là chơi một lúc rồi về, chớ bị phu nhân phát hiện gì đó.
Nghe thấy hai chữ phu nhân, nam tử trẻ tuổi liền chú ý. Y ngưng thần cảm giác, thấy bốn phía không có người tu hành nào, lập tức từ tảng đá nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng ở sau lưng hai thiếu nữ, giơ tay điểm hai cái, hai thiếu nữ lập tức hôn mê.
Y xách hai người này chạy sâu vào trong rừng.
Chọn một hang động khá sâu, y ném hai thị nữ này xuống, đau đớn khiến hai thị nữ tỉnh lại, theo bản năng hét lên chói tai.
- Trả lời ta mấy vấn đề, ta sẽ không giết các ngươi.
Nam tử trẻ tuổi tựa hồ rất ghét con gái khóc, nhưng vẫn nhịn không ra tay.
- Nếu các ngươi còn kêu, ta liền lột hết quần áo của các ngươi.
Những lời này đối với nữ nhân mà nói khá là uy hiếp, hai tiểu thị nữ lập từng dừng kêu, ôm lấy nhau, vẻ mặt hoảng sợ.
- Vừa rồi hai ngươi nhắc tới phu nhân nào đó, là vợ của Trấn Quốc Công Phương Giải?
- Không…không phải.
Một thị nữ đáp:
- Là mẹ của Độc Cô đại nhân. Ta cho ngươi biết, Độc Cô đại nhân là người được trọng dụng nhất dưới trướng của Quốc công gia, ngươi chớ có dính vào. Ngươi thả bọn ta về, bọn ta liền coi như chưa gặp ngươi. Bọn ta đều là vụng trộm chạy tới đây, nếu phu nhân phát hiện bọn ta chậm chạp không trở về, khẳng định phái người đi tìm.
- Biết hù dọa cơ đấy.
Nam tử trẻ tuổi hừ lạnh:
- Vợ con của Phương Giải đang ở chỗ nào?
- Vợ?
Thị nữ kia hơi sửng sốt:
- Trấn Quốc Công đã chính thức cưới vợ đâu…A, chẳng lẽ ngươi muốn làm chuyện xấu gì? Ta cảnh cáo ngươi, cao thủ trong doanh nhiều như mây, ngươi đi vào liền không đi ra được. Mau mau thả bọn ta ra, bằng không lát nữa Kiêu Kỵ Giáo sẽ tìm được ngươi. Nói sau…nói sau, vài vị phu nhân của Quốc công gia đều không ở trong đại doanh.
- Vậy đứa con thì sao?
Nam tử trẻ tuổi biến sắc, vội hỏi.
- Phu nhân không ở, tiểu thư tất nhiên cũng không ở.
Thị nữ kia lớn tiếng nói:
- Nơi này là phía sau đại doanh, nếu ngươi thực sự lỗ mãng, ta cam đoan ngươi khó mà sống được.
- Nữ nhân đều đáng ghét như vậy.
Nam tử trẻ tuổi vô thức nghĩ tới thị nữ nhu thuận lúc trước, nghĩ tới lúc nàng ta chết, ánh mắt đầy vẻ khó tin kèm theo sự tức giận. Y cúi người bóp cổ một thị nữ, vặn một cái, đầu thị nữ này liền nghiêng một bên, tắt thở chết.
- Nói cho ta biết, vợ con của Phương Giải đã đi đâu. Ngươi có thể không nói, nhưng ta cam đoan ngươi chết còn đau đớn hơn ả ta gấp vạn lần.
Y lau một giọt nước mắt từ khuôn mặt của thị nữ này rồi búng tay một cái, nước mắt lập tức giống như có sinh mạng bay tới, lập tức tiến vào thi thể của thị nữ kia. Chỉ trong chốc lát, liền khiến thị nữ kia thương tích đầy mình. THị nữ còn lại sợ tới mức la hoảng lên, co người lại.
Nam tử trẻ tuổi duỗi tay chỉ vào nàng, giọt nước mắt lập tức chui ra từ thi thể, nhẹ nhàng dừng ở rước mặt nàng ta.
- Nói!
…
…
Trên quan đạo, một nam tử trẻ tuổi không ngừng vung roi quất con ngựa hoang. Con ngựa hoang bị đau, nhấc bốn vó chạy như điên. Tốc độ của con ngựa này cực kỳ kinh người, cho dù là bảo mã ở Tây Vực cũng không bằng. Từ lúc rời khỏi đại doanh núi Chu Tước tới chỗ này đã trăm dặm, nhưng chưa mất tới nửa ngày.
Lúc đi qua một cánh rừng, y bỗng nhiên kéo bờm ngựa lại, con ngựa bị đau, lập tức dừng lại.
- Thất Gia!
Có mấy người áo đen nhảy ra từ khu rừng, sau lưng đều đeo vũ khí kỳ quái. Dù nhìn kỹ cũng không biết nó là thứ gì.
- Phái người trở về nói cho Bát Gia, Cửu Gia, vợ con của Phương Giải đang đi tới Kinh Kỳ Đạo. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra sẽ vượt Trường Giang. Mời Bát Gia ngăn cản bọn họ lại ở Giang Bắc, còn ta đuổi theo phía sau. Nếu chậm, vợ con của Phương Giải có thể tới được đại doanh của Hắc Kỳ Quân. Tới lúc đó, an bài của Cửu Gia liền thất bại.
- Tuân lệnh!
Cầm đầu đám áo đen lên tiếng, xoay người rời đi.
- Tốc độ của các ngươi quá chậm, đi theo sau là được. Tới thẳng phân đường ở Giang Bắc Đạo tìm ta, sau khi ta giết vợ con của Phương Giải, sẽ ở đằng đó chờ Bát Gia. Nếu như Bát Gia giết bọn họ, thì cũng ở đó chờ ta.
- Tuân lệnh!
Những người mặc áo đen còn lại lên tiếng.
Nam tử trẻ tuổi giục ngựa lao đi như gió. Chờ y đi rồi, những hắc y nhân này nhìn nhau, sau đó gỡ vũ khí sau lưng xuống. Đó là phi trảo được thiết kế rất kỳ quái. Hai thiết trảo dùng dây thừng buộc cùng một chỗ. Thiết trảo thoạt nhìn không quá sắc bén, nhưng lại không giống như làm bằng sắt bình thường.
Những người này ném phi trảo, phát ra tiếng ồ ồ giống như gió thổi. Phi trảo bám vào cánh cây, dây thừng dài tới vài mét. Sau đó bọn họ bay đi bay lại giống như con vượn, tốc độ nhanh tới người ta líu lưỡi.
Ở trấn Nghĩa Hợp, nơi giao nhau giữa Kinh Kỳ Đạo và Giang Bắc Đạo, một thân ảnh lóe lên. Cho dù có người nhìn thấy cũng không rõ tia sáng đó là thứ gì. Tia sáng qua thật lâu mới có một cơn gió thổi qua.
Hai mắt Phương Giải đầy tơ máu, khiến hắn nhìn có chút dữ tợn.
Trước kia hắn từng lo lắng qua, nếu như mình có con, liệu có làm hại tới nó không. Đứa nỏ sinh ra nếu như không ở bên cạnh mình, liệu có bị kẻ thù tìm tới không? Lúc ấy Phương Giải từng nghĩ, với năng lực của mình còn chưa bảo vệ được con, vậy thì chưa vội cần có con.
Hiện tại, hắn chỉ muốn nhanh nhanh trở về. Vợ con mình vạn lần chớ bị một chút thương tổn nào.