Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1251: Gánh trên lưng Nguyệt Ảnh Đường (2)



Núi Lang Nhũ

Thanh Hạp

Một người trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh đứng ở cửa Thanh Hạp, ngẩng đầu nhìn bức tường xây nên bằng đá. Hiện giờ ở nơi này đã không có bóng người. Mấy năm qua đi, không ít cỏ dại mọc trên các khe hở. Tuy nhiên, trận chiến năm ấy vẫn còn lưu lại ít dấu tích.

Chính là bức tường đá này, ngăn cản đường về của lang kỵ. Nếu không phải xảy ra biến cố, thì Khoát Khắc Đài Mông Liệt khó mà dẫn theo lang kỵ trở về thảo nguyên được.

- Một người trẻ tuổi, làm tiểu tốt ở biên thùy Tây Bắc, vượt ngàn dặm tiến vào Trường An, lúc đi ra thì đã là chim ưng xoải cánh. Năm đó ngươi ở chỗ này ngăn cản lang kỵ, hôm nay ngươi nắm giữ trọng binh tiến quân kinh thành…So với ngươi, cuộc đời ta có vẻ như không có gì đáng nói, thật vô vị.

Người trẻ tuổi khoanh tay đứng ở trước lối vào Thanh Hạp, lẩm bẩm nói.

- Nếu ta ở vị trí của ngươi, chưa chắc làm tốt bằng ngươi. Nếu ngươi ở vị trí của ta, liệu có làm tốt hơn ta không?

Y hỏi.

Nhưng không ai cho y đáp án.

Y cứ đứng ở đó như vậy, thật lâu không rời.

Xa xa, có mấy người từ bên kia Thanh Hạp chạy tới, cúi người nói:

- Khấu kiến Cửu Gia…qua nửa canh giờ nữa người của Phật tông sẽ tới. Tới là một tăng nhân trẻ tuổi, rất có phong thái, tự xưng là Đại Tự Tại.

- Đại Tự Tại?

Nam tử trẻ tuổi lăp lại, sau đó cười cười:

- Cái tên này khá hay, tự tại tự tại….Con người chỉ cầu tự do tự tại, nếu ai có được tự tại, thì chính là cực nhạc. Cái tên này có khí thế quá lớn, toan tính còn lớn hơn. Cũng không biết lúc trước Đại Luân Minh Vương sao lại lưu lại y mà không giết y?

Thủ hạ của y không hiểu y đang nói gì, cũng không dám xen mồm vào.

- Phật tông, rốt cuộc có bao nhiêu bí mật?

Nam tử trẻ tuổi thở dài:

- Vì Nguyệt Ảnh Đường, ta phải chờ những người có kinh tài tuyệt diễm kết thúc mới xuất hiện. Nhân sinh thiếu đi nhiều đối thủ như vậy, nghĩ mà thấy tiếc nuối. Nếu ta một thân một mình, thì đã sớm đi ra thăm hỏi những người này. Nhưng ta không phải chỉ một mình, trên lưng ta còn có một Nguyệt Ảnh Đường…

Gió Tây Bắc luôn lạnh giá như vậy. Lúc này thành Trường An đã hoa nở, mà nơi này gió vẫn lạnh như dao cạo vào người. Thời điểm này, cho dù dân chúng dùng hết khí lực đào đất đai cứng rắn lên để gieo hạt giống, cũng không thực vật nào mọc lên được.

Tây Nam Giang Nam, một năm hai mùa vụ. Còn ở Tây Bắc, cho dù là một mùa vụ bội thu, thì cũng không thu được bao nhiêu lương thực. Kỳ thực lúc trước sở dĩ đế quốc đánh với Mông Nguyên dành địa bàn này, một là để thể hiện thực lực của mình, còn một nguyên nhân khác vĩnh viễn không nói ra ngoài.

Chính là, nơi này là một nơi giảm sóc.

Lúc Đại Tùy lập quốc, ai là kẻ địch mạnh nhất?

Ngoại trừ Mông Nguyên ra, còn có thể là ai.

Lúc trước Dương Kiên từng dẫn binh đánh một trận với lang kỵ của đế quốc Mông Nguyên tại nơi này. Ông ta hiểu rất rõ chiến lực của lang kỵ. Trận chiến ấy là lang kỵ kiêu ngạo lần đầu tiên đối mặt với bộ binh Đại Tùy được trang bị tới tận răng. Thương trận của bộ binh khiến móng vuốt của lang kỵ không biết phải đặt ở đâu. Xông vào trận, sẽ giống như bị mắc kẹt vào đống bùn, kỵ binh trên lưng ngựa biến thành người rơm mặc cho trường thương thủ đâm thành cái sàng.

Nhưng, một khi chiến tranh như vậy diễn ra thường xuyên, lang kỵ sẽ nghĩ ra được biện pháp đối phó với chiến thuật của quân đội Đại Tùy. Đây là chuyện mà Dương Kiên không cho phép xảy ra. Cho nên dù Tây Bắc cằn cỗi, nhưng ông ta vẫn bố trí trọng binh ở đây. Một nơi như Tây Bắc, chính là nơi giảm xóc mà Dương Kiên lưu lại cho Đại Tùy. Chỉ cần khai chiến Mông Nguyên, chiến hỏa sẽ không đốt ra ngoài Tây Bắc.

Tới thời Thái Tông Hoàng Đế kế vị, lại đưa Đại tướng quân Lý Khiếu tới đây trấn thủ.

Mông Nguyên như sói, không thể không đề phòng.

Tây Bắc không trồng được hoa màu, hàng năm đều phải nhận tiếp tế từ các nơi khác. Cho dù đường thủy của Đại Tùy thông suốt, thì từ địa phương khác vận chuyển lương thực tới đây thì cũng sẽ tiêu hao một nửa…dân chúng chỉ biết tán tụng nhân đức của Hoàng Đế, lại không nhìn thấy sự ác nghiệt phía sau nhân đức đó.

Người ở Tây Bắc thường hay nói đùa rằng, Tây Bắc nhiều khe rãnh như vậy là do gió cạo thành. Bọn họ thường hình dung gió Tây Bắc như cái cày, một trận gió thổi qua, mặt đất liền bị cày thành mấy rãnh sâu. Nhất là tới khu vực gần núi Lang Nhũ, hai thôn cách nhau một rãnh thật sâu. Nếu muốn nói chuyện phải vòng một quãng khá xa để nói. Cho nên hai thôi chỉ cách nhau ba bốn dặm, cả đời chưa chắc gặp nhau một lần.

Nam tử trẻ tuổi mặc nho sam màu xanh cảm nhận được sức mạnh của gió Tây Bắc, cũng không nhịn được kéo chặt cổ áo. Không phải là y không chịu được gió nơi đây, chẳng qua là cảm thấy nên kính sợ nó.

Có người đi ra từ Thanh Hạp, y quay đầu nhìn rồi lại không nhìn nữa. Bởi vì sự phô trương của bọn họ chẳng có ý nghĩa gì với y.

Tám tăng nhân mặc tăng y màu vàng, gánh một ngai vàng hoa sen làm bằng ngọc đi tới. Trên bảo tọa hoa sen là một tăng nhân áo trắng khoanh chân ngồi, phong thần như ngọc.

Đi phía trước tám người này, là 36 thiếu nữ không ngừng rải hoa. Quần áo trên người tung bay, lộ ra thân hình nổi bật. Vẻ đẹp của những cô gái này làm cho người ta tim đập thình thịch. Mà các nàng tựa hồ như không thèm để ý tới gió lạnh, một mực phô diễn thân hình hoàn hảo của mình.

Nhưng nam tử mặc nho sam lại chẳng thèm liếc mắt tới.

Đại Tự Tại đang nhìn y.

- Nghe nói Nguyệt Ảnh Đường đã bị xóa tên từ hai trăm năm trước, không thể ngờ rằng nó vẫn luôn tồn tại, càng không ngờ rằng người đứng đầu Nguyệt Ảnh Đường lại trẻ tuổi và có phong thái như vậy.

Đại Tự Tại cười nói:

- Để Cửu tiên sinh phải chờ lâu trong gió lạnh, thất lễ rồi.

Lúc này Cửu tiên sinh mới xoay người, khẽ gật đầu nói:

- Đại sự không cần phải xin lỗi ta, những cô gái kia không chịu được gió lớn, nếu bị gió lớn làm cho nứt da, thì cũng không đẹp đẽ gì.

Đại Tự Tại cười cười:

- Chỉ là mấy cơn gió nhỏ thôi, các nàng sẽ không để ý tới.

Cửu tiên sinh không nói gì nữa, chỉ cái đình phía xa xa:

- Mời!

Tám tăng nhân áo vàng chậm rãi quỳ xuống, hạ thấp bảo tọa hoa sen. Đại Tự Tại từ từ đi xuống. Mặc kệ gió thổi mạnh cỡ nào, cũng không thổi bay được quần áo của y.

- Thời gian trước đó Cửu tiên sinh phái người tới Đại Luân Tự, ta đã nghĩ nhiều về việc kia, thấy có thể được, nên đã đáp ứng với đề nghị của Bát tiên sinh. Nhưng không ngờ Cửu tiên sinh vẫn đích thân tới. Chọn nơi này thật ra không sai. Bên kia núi là thiên hạ của Phật tông, bên này núi…không lâu sau chính là giang sơn của Nguyệt Ảnh Đường.

Đại Tự Tại ngồi xuống vẫy tay, lập tức có người dâng trà thơm lên.

- Đại sư nói chuyện khiến người ta thật thoải mái…

Cửu tiên sinh mỉm cười nói:

- Lão Bát tới Đại Luân Tự cầu kiến cao tăng đại đức, đại sư thấy y, sau đó đồng ý với chuyện y nêu ra. Nhưng sau khi trở về y lại cảm thấy không ổn, cho nên khuyên ta gặp lại đại sư.

- Bát tiên sinh cảm thấy chỗ nào không ổn?

Đại Tự Tại hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.