Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1289: Hắn trở nên đáng sợ (2)



Cao Khai Thái ngẩn ra:

- Ngươi có ý gì?

Ông ta vừa nói xong, chợt phát hiện có hai tới ba mươi tướng lĩnh chủ yếu của mình ở phía xa xa đang tụ tập lại đây. Người nào cũng mặc chiến giáp, sắc mặt ngưng trọng. Hơn nữa tay những người này đều đặt ở chuôi đao. Cao Khai Thái biến sắc, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó. Ông ta liên tục lui về đằng sau mấy bước, kêu lên một tiếng, thân binh của ông ta lập tức tụ lại xung quanh lều lớn.

Nhưng phía xa xa vang lên tiếng áo giáp va chạm vào nhau, ít nhất có mấy nghìn binh lính đã bao vây lều lớn của ông ta.

- Chủ Công…Trấn Quốc Công đồng ý cho ngài chọn một nơi tĩnh dưỡng, cũng đồng ý cho bọn ta tiền đồ. Bọn ta đi theo ngài đã không phải một năm, hai năm, sự kính trọng với ngài không phải là giả dối. Nếu ngài đáp ứng, hiện tại ta liền an bài người hộ tống ngài rời đi, ngài muốn đi chỗ nào cũng được.

Phạm Tăng khàn khàn nói:

- Không dối gạt Chủ Công, hiện tại Chủ Công đã không còn đường lui rồi. Kỳ thực Trấn Quốc Công chia quân tới Hà Tây Đạo, ngoài chống cự Mông Nguyên ra, còn là đối phó với ngài. Mười vạn binh mã của Thôi Trung Chấn tướng quân đã ở cách đây chưa tới 30 dặm, mà phía sau có ít nhất bốn vạn kỵ binh của Hắc Kỳ Quân đã tới.

Cao Khai Thái lung lay người, suýt nữa ngã quỵ:

- Phạm Tăng! Các ngươi…các ngươi…ta đối đãi với các ngươi không tệ, vậy mà các ngươi lại làm vậy với ta.

Phạm Tăng lắc đầu:

- Chủ Công, lúc trước mọi người đi theo ngài, thật tâm muốn phụ tá ngài ngồi lên đế vị, nhất thống thiên hạ. Nhưng hiện tại ngài đã mất đi cơ hội đó. Cho dù mọi người vẫn toàn tâm toàn ý đi theo ngài, nhưng liệu chúng ta có thắng được trận chiến này không? Mười vạn đại quân của Thôi Trung Chấn dĩ dật đãi lao, bốn vạn tinh kỵ phía sau như ảnh tùy hình. Hơn nữa…kỳ thực lương thảo mà Hắc Kỳ Quân cho chúng ta chỉ đủ 15 ngày.

- Ngươi nói cái gì?

Cao Khai Thái trợn trừng mắt:

- Phạm Tăng! Không ngờ ngươi lại trở thành tay sai của Phương Giải, lừa gạt ta!

- Chim khôn chọn cành mà đậu…

Một chiến tướng lộ vẻ xấu hổ nói:

- Chủ Công, bọn ta cũng không muốn như vậy, nhưng hiện thực tàn khốc, không cho phép bọn ta do dự. Các huynh đệ đã đánh nhiều năm, không muốn đánh tiếp nữa rồi. Nếu các huynh đệ không đưa ra lựa chọn, hơn mười vạn Hắc Kỳ Quân tiền hậu giáp kích, huynh đệ bọn ta còn sống mấy người? Cho dù người của Hắc Kỳ Quân không đánh, thì một khi lương thảo hết, chúng ta cũng sẽ chết đói.

- Cho nên…các ngươi lựa chọn để ta chết?

Cao Khai Thái giận dữ hỏi.

- Chủ Công, thuộc hạ vừa nói qua, nếu ngài nguyện ý, chúng tôi sẽ hộ tống ngài rời đi.

Phạm Tăng chắp tay cúi đầu nói:

- Mong Chủ Công thành toàn!





Thành Trường An

Phượng Minh Hiên.

Mộc Tam đi xuống lầu, hơi lộ vẻ mất hứng:

- Có đôi khi mọi người luôn vờ ngớ ngẩn, biết rõ là cục diện không thể thay đổi được, nhưng vẫn còn cảm giác mình nắm lợi thế lớn trong tay. Ta chỉ cần bọn họ tỏ rõ thái độ mà thôi, bọn họ lại cho rằng ta cầu xin bọn họ…Đây là điều mà dân chúng hay nói, nể mặt mà còn không biết xấu hổ, đúng không?

Lời này truyền lên lầu, các đại nhân vật đều tức giận tới mặt mũi trắng bệch. Lúc trước Mộc Tam tăng cho bọn họ một điều kiện. Sau khi Hắc Kỳ Quân vào thành, những người này nhất định phải rời khỏi triều đình. Mà bọn họ tất nhiên không đáp ứng.

- Bọn họ không biết, bọn họ không muốn lựa chọn, nhưng có người muốn.

Y di xuống lầu, nhìn thoáng qua áo giáp quân đứng rậm rạp bên ngoài.

- Ta đã khuyên nhủ, nhưng không thành công.

Mộc Tam nhún vai.

- Vậy để ta đi lên khuyên bọn họ.

Đứng ở dưới lầu chờ Mộc Tam, chính là tướng quân áo giáp Vi Mộc. Giống như Mộc Tam vừa lẩm bẩm, những người đó không muốn lựa chọn, nhưng có người muốn.

- Ngươi xác định Trấn Quốc Công sẽ đáp ứng yêu cầu của ta?

Vi Mộc hỏi.

Mộc Tam vỗ ngực nói:

- Tuy ta không phải là một nam nhân trọn vẹn, nhưng tốt xấu vẫn là nam nhân, nói lời giữ lời.

Vi Mộc gật đầu:

- Tốt lắm, việc kế tiếp để ta.

Y chỉ tay lên lầu:

- Hủy tòa lầu này đi, không lưu lại vật sống nào.

Theo tiếng kèn hiệu lệnh, áo giáp binh ùa lên.

La Úy Nhiên vẫn lạnh lùng nhìn tất cả, lông mày hơi nhíu lại. Y đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi. Thiếu niên Phương Giải kia đã không còn là thiếu niên mà y biết nữa rồi. Lầu hủy, người chết, nhưng tội nghiệt đều đặt trên người Vi Mộc, không liên quan gì tới Phương Giải.





Cỏ dại hai bên quan đạo đã mọc cao tới nửa người. Nơi này là Kinh Kỳ Đạo, từng là nơi chỉ nhìn thấy những mảnh ruộng vuông vức được xếp hai bên đường. Hiện tại ruộng lúa trở thành nơi cỏ dại mọc. Khắp nơi chỉ có một màu xanh mơn mởn.

Thỉnh thoảng nhìn thấy có con rắn chui ra từ bụi cỏ, mới đi lên quan đạo đã bị binh lính cầm lên chơi đùa, không cẩn thận có thể đi đời nhà ma. Dân chúng thường hay nói rằng, hoành xà thụ thỏ là điềm xấu, bắt gặp sẽ xui xẻo.

(Hoành xà thụ thỏ: Đi đường gặp rắn mà bước qua là điềm xấu. Đi đường gặp thỏ đi theo cũng là điềm xấu)

Trừ khi giết chết.

Binh lính đương nhiên không biết kiếp trước của Phương Giải có một điển cố chém bạch xà, Phương Giải cũng chưa từng kể với ai. Tuy nhiên vị Thiên Tử lùm cỏ ở kiếp trước kia của Phương Giải lúc hát vang chiến thắng, những binh lính cầm cờ chữ Hán cũng có tâm tình như Hắc Kỳ Quân bây giờ.

Hành quân vất vả, nhưng tâm tình vui sướng.

Sáng sớm bạch sư Hỗn Độn đã nhảy xuống xe ngựa, tiến vào bụi cỏ tìm thức ăn, không bao lâu liếm láp chòm râu trở về, nhảy lên xe ngựa tiếp tục ngủ. Lúc nó lên xe ngựa, con ngựa phát ra một tiếng hí vang. Con ngựa này đã dần dần thích ứng có đầu mãnh thú ở phía sau mình, cho nên hiện tại dám oán giận.

Phương Giải một tay vuốt ve bộ lông rậm rạp của bạch sư, một tay cầm đọc Sử Ký. Cuốn Sử Ký này được viết vào thời tiền triều Trịnh Quốc, do một thư sinh nghèo túng tên là Đông Duyên Dã mất cả đời để viết. Người này thi mãi không đỗ, gia sản dùng hết, nản lòng thoái chí, bắt đầu viết cuốn dã sử nhưng rất có giá trị tham khảo này.

Quyển sách này không mang lại cho Đông Duyên Dã của cải và địa vị. Cuối cùng y buồn bực sầu não mà chết. Mãi tới Đại Tùy lập quốc trùng tu lại sử sách, quyển sách này trở thành cuốn sách tham khảo, rồi dần lưu truyền nhân gian.

- Chủ Công

Bên ngoài có tiếng người gọi, Phương Giải ngẩng đầu lên hỏi:

- Việc gì?

Là tiếng của Trần Hiếu Nho, lộ chút hưng phấn:

- Vừa rồi tướng quân Gia Cát Vô Ngần phái người trở về mang tin tức tới, đội ngũ của Cao Khai Thái bất ngờ làm phản, mưu sĩ của Cao Khai Thái là Phạm Tăng cùng các tướng bức Cao Khai Thái rời đi. Cao Khai Thái mắng to, dẫn theo thân binh tử chiến, cuối cùng ít người không địch lại đông, kiệt sức mà chết…

- Gia Cát tướng quân phái người bẩm bảo Chủ Công, y và Lục Phong Hầu đã suất quân tiến vào đại doanh Cao quân, tiếp quản chỉ huy Cao quân. Đám người phản đối Cao Khai Thái đang đại khai sát giới trong quân doanh, tất cả tướng lĩnh có mối quan hệ mật thiết với Cao Khai Thái đều bị giết, Cao quân loạn, đã chết không ít người. Tuy nhiên hiện tại cục diện đã được Gia Cát tướng quân khống chế. Lục Phong Hầu thì dẫn theo Phạm Tăng cùng một số tướng lĩnh Cao quân tới chỗ này.

- Mặt khác, Thôi Trung Chấn đã xuất phát.

Trần Hiếu Nho một hơi nói xong, khó kìm nén được hưng phấn.

Cao Khai Thái được giải quyết, phía bắc Trường Giang liền không còn đối thủ mạnh nào. Sau khi Cao Khai Thái chết, Cao quân hỗn loạn, đã không đủ gây sợ. Hiện tại Hắc Kỳ Quân không có buồn phiền sau lưng, có thể an ổn tiến tới thành Trường An, có thể chuyên tâm đối phó Mông Nguyên.

- An bài người giết Phạm Tăng, làm sạch sẽ chút, chớ để cho các tướng lĩnh Cao quân khủng hoảng.

Phương Giải bình thản phân phó:

- Làm như thế nào ta đã nói với Gia Cát Vô Ngần rồi, những tướng sĩ thuộc hạ của Cao Khai Thái nguyện ý đi theo ta, ta đều lưu lại. Không muốn theo ta thì giết hết. Thả những người đó đi chính là rủi ro. Ta sẽ an bài người tiếp ứng, để Gia Cát kéo đội binh mã kia về cho ta sử dụng.

- Vâng!

Trần Hiếu Nho lên tiếng.

- Còn có, phái Kiêu Kỵ Giáo tới Trường An tụ hội với Mộc Tam. Ở đó có một Bách hộ Đại Nội Thị Vệ Xử tên là Dịch Xung, thu y vào Kiêu Kỵ Giáo, thăng làm Thiên hộ.

- Vâng!

- Đi thôi, có bất kỳ tin tức nào từ Đông Cương tới thì lập tức nói cho ta biết.

Nói xong, Phương Giải cúi đầu tiếp tục đọc sách.

- Sắp tiến vào thành Trường An rồi, sao ta thấy ngươi có vẻ không vui vậy?

Hạng Thanh Ngưu hỏi. Y ngồi một bên có chút nhàm chán bện lông cho bạch sư. Phần lông thật dài sau đầu của bạch sư đã được bện thành mấy bím nhỏ, nhìn có chút buồn cười. Hạng Thanh Ngưu không hứng thú với việc Phương Giải xử lý quân vụ như thế nào, y cũng biết giết tay Phạm Tăng kia là điều hiển nhiên. Trong quân Cao Khai Thái không thiếu người còn đang ngập ngừng, giết Phạm Tăng rồi, rất có lợi cho việc khống chế Cao quân. Người này còn tưởng mình có lợi thế đàm phán với Phương Giải, cố gắng được chút ưu đãi. Người này có thể thuyết phục được mười mấy tướng lĩnh động thủ, tầm ảnh hưởng lớn như thế nào ở trong Cao quân, không cần nghĩ cũng biết, cho nên lưu lại vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.