Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 129-1: Vận dụng linh hoạt chiến thuật (1)



Một đạo nhân có thể ngồi ngang hàng với Tiêu chân nhân sao có thể là loại rác rưởi được?

Trước đây, Phương Giải tự chế giễu mình chính là một đồ bỏ đi không có khả năng tu hành. Nhưng bây giờ đồ bỏ đi này lại khiến cho một đám công tử áo gấm nghiến răng mà tức giận. Nếu ngay cả bản thân cũng có sự thay đổi như vậy, vậy thì tu vi của Hạng Thanh Ngưu thực sự kinh thiên động địa Phương Giải cũng không thấy có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng đạo nhân to lớn này dường như chỉ là có hứng thú với thành tích thi của Phương Giải, chỉ nói một câu ta vừa mới thay ngươi bợ đỡ hết lời. Phương Giải trợn trừng mắt lên hỏi y:

- Ngươi thực sự trông ngóng ta không vào được Diễn Võ Viện?

- Đúng vậy.

Bàn đạo nhân mỉm cười, không có ác ý gì.

- Vì sao?

- Ngươi nghĩ là vào Diễn Võ Viện thú vị lắm sao? Hàng ngày đều phải trải qua những ngày tháng buồn tẻ, vô vị, ngoài học tập ra vẫn là học tập. Ngươi nghĩ xem, từ nay về sau, cuộc sống 3 năm dài đằng đẵng của ngươi không có đồ ăn ngon, rượu ngon, càng không có người đẹp, đó chẳng phải là chuyện đau khổ sao? Tiểu Phương Giải à, tính ngươi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy có thể sống được không? Mặc dù trong Diễn Võ Viện cũng có nữ sinh, nhưng ngươi nghĩ xem phụ nữ có thể thi được vào Diễn Võ Viện còn là phụ nữ không …...

- Vì sao hai từ phụ nữ này được nói ra từ miệng ngươi kỳ quặc như vậy?

Phương Giải châm chọc:

- Khoác trên người tấm áo bào này quả nhiên pháp lực lớn tăng tu vi lớn, da mặt cũng dày lên không ít. Bây giờ nhắc tới hai từ phụ nữ miệng lưỡi ngươi thật linh hoạt. Ít tán gẫu với ta đi, mau nói xem vừa rồi ruốt cuộc là đi làm việc gì?

Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải, thành thật nói:

- Khiếm khuyết của con mẹ ngươi đối với một cao nhân thế giới bên ngoài đạo tông đại đức chính là sự tôn trọng. Nếu ngươi nói lời thô tục nữa, có tin ta sẽ đi tìm Chu viện trưởng khai trừ ngươi không?

Ba

Phương Giải đá một cước vào mông Hạng Thanh Ngưu, đáp.

- Con mẹ nó, nếu Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc có người dám đá đít ông mày, sớm sẽ bị Nhị sư điệt đó của ta bắt xử phạt treo ngược lên đánh cho tới khi tróc thịt bong da, cho tới khi đoạn tử tuyệt tôn.

Ba

Phương Giải lại đá một cái nữa, cường độ lớn hơn một chút.

- Mau nói xem vừa rồi rốt cuộc là đi làm gì? Không nói thì cút đi.

- Ngươi không thể cầu xin ta?

- Nói hay là cút đi?

Hạng Thanh Ngưu không còn cách nào khác với Phương Giải, bước gần tới vai Phương Giải cười nói:

- Trên người có kẹo không? Ta vốn đang đói bụng, vì phải mau chóng tới gặp ngươi nên chạy hơi nhanh, trong lòng cũng có chút hoang mang.

Phương Giải lườm y một cái lấy từ trong túi ra một túi kẹo quẳng lại cho y. Hạng Thanh Ngưu nhận gói kẹo liền mở ra nhét đầy vào miệng, vừa nhai vừa cười:

- Nhị sư điệt rối tinh rối mù đó của ta đã tìm thấy Phật tông của ngươi rồi đó. Nhưng lại không cẩn thận đã bị sa vào bẫy của tên Ngốc Lư đó. Nếu không phải lão tử phản ứng nhanh, nói không chừng đến tìm ngươi đòi kẹo ăn chính là một đống thịt nát.

Phương Giải tưởng tượng một chút đống thịt nát đưa tay ra đòi kẹo mình, quả là ghê tởm.

- Trúng bẫy của người ta, cuối cùng cũng không tìm được người đó đúng không?

- Đương nhiên không đúng rồi, Nhị sư điệt đó của ta bẩm sinh có mắt thần, lại cộng thêm bản lĩnh của Đại Nội thị vệ xử Trác tiên sinh, cứ xem như đệ tử Phật tông đó có thể hóa thành con chim cũng không bay ra được tường cao của Trường An. Đã tìm được tung tích của người đó rồi, nếu không phải ta nhớ ra phải tới xem ngươi có bị đào thải hay không, ta sớm đã tới xem náo nhiệt rồi.

Phương Giải bĩu môi nói:

- Cần ta nói cảm ơn sao?

Hạng Thanh Ngưu nói:

- Đừng khách khí.

- Cút đi.

Phương Giải chửi một câu, lền nằm xuống đất nghỉ ngơi. Hạng Thanh Ngưu thấy bộ dạng đó của hắn liền biết cuộc thi trước đó chắc chắn đã hài lòng rồi, liền cười với hắn vài tiếng:

- Thế nào? Có hy vọng chen chân vào tam giáp không?

Phương Giải không trả lời, trầm ngâm một hồi liền hỏi:

- Bàn Tử, ngươi cho ta biết, Tông môn Phật tông mạnh nhất trên thế giới này có phải thực sự không thể chiến thắng được?

- Sao bỗng nhiên lại muốn hỏi điều này?

- Muốn biết.

- Cũng chưa chắc, ngươi cũng biết, thực lực của Phật tông trải khắp thiên hạ, đương nhiên trừ Đại Tùy chúng ta ra. Ngươi thông minh như vậy đương nhiên đã nghĩ tới, nếu Phật tông cho phép một quốc gia Đại Tùy này bất kính với họ tồn tại, đã chứng minh Phật tông không phải là thiên hạ vô địch thực sự. Nếu Phật tông thực sự đã mạnh tới mức không có chỗ đỗ kỵ nào nữa, sao có thể có Đại Tùy sừng sững lớn mạnh hơn trăm năm qua ngày càng lớn mạnh? Hơn nữa, đừng quên Đại Tùy còn có Đạo tông, Đại Tuyết Sơn Đại Luân Tự. Cái đó gọi cái gì là Đại Luân Minh Vương có bốn đệ tử, hiệu xưng cái gì Tứ đại Thiên Tôn Phật tông. Sư huynh ta là thủ lĩnh Đạo tông Đại Tùy, cùng với Minh Vương Lao Thập Tử đó là một nhân vật có thân phận đấy. Thủ hạ của sư huynh ta cũng có bốn đệ tử không thành cơ, không biết có yếu hơn bốn đệ tử của Minh Vương đó không?

Phương Giải gật đầu, nói ba từ.

- Hy vọng đi.

- Con mẹ nó, ngươi có phải là người Tùy không? Sao lại có đức hạnh như vậy? Lẽ nào ngươi thấy Đạo tông của ta không bằng Phật tông đó sao?

Hạng Thanh Ngưu có chút tức giận chất vấn.

- Ta?

Phương Giải sửng sốt, trong lòng tự hỏi:

- Ta là người Tùy sao? Có lẽ … xem như vậy đi.

Thấy hắn không trả lời, Hạng Thanh Ngưu vừa muốn châm chọc hắn vài câu, lại nghe thấy tiếng chiêng đồng phía xa vang lại, là giáo thụ Diễn Võ Viện đang nhắc các thí sinh, hạng thi cuối cùng sắp bắt đầu rồi. Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải nói:

- Thôi đi, lúc này không so đo với ngươi nữa. Ngươi mau đi thi đi, ta là một trong những giám khảo cuối cùng, xem như nể mặt túi kẹo vừa rồi, lát nữa sẽ giúp ngươi một chút là được.

- Cảm ơn.

Phương Giải khó mà khách khí với Hạng Thanh Ngưu được.

Hạng Thanh Ngưu ngẩn người ra một lúc, ngượng ngùng hỏi:

- Ngươi không khiêm nhường chút được sao? Sau đó kiêu ngạo nói mình không cần người khác giúp đỡ, muốn dựa vào thực lực của mình để giành lấy điểm cao?

- Nói như vậy đều là quân tử, ngươi thấy ta giống quân tử chứ?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu nói:

- Dù có đánh rắm – ngươi cũng tuyệt đối không phải là quân tử.

- Khâm phục!

Phương Giải chắp tay.

- Khách khí!

Hạng Thanh Ngưu đáp lễ.

……….

………….

Không ngoài dự liệu, cuộc tỷ thí sau cùng là võ nghệ cá nhân. Diễn Võ Viện sớm đã bố trí người đối chiến rồi, hàng nghìn thí sinh được tập kết ở sân trường Diễn Võ Viện đồng thời bắt đầu tỷ thí. Người thắng tiến thẳng vào vòng trong, tự chọn đối thủ. Từ đó suy ra, người đoạt được Top 10 người đứng đầu cuối cùng có thể đạt được thành tích xuất sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.