Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1305: Đoán không sai



Đầu bếp nói, ánh mắt của ngươi qua nhiều năm như vậy sao chẳng tiến bộ gì cả thế?

Khâu Dư sửng sốt, sau một lát nàng mới hiểu được.

Nàng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa của cửa hàng nhỏ này, cửa đóng, không thấy được bất cứ thứ gì. Nhưng sắc mặt của Khâu Dư lại trở nên ngưng trọng, giống như thấy được thứ gì làm nàng cảm thấy vô cùng lo lắng. Khi đầu bếp nói ánh mắt nàng không có chút tiến bộ nàng còn không kịp phản ứng được đối phương đang có ý gì, nàng đã thấy rõ ràng hết thảy.

Ánh mắt của nàng cũng vẫn đặc biệt như vậy.

Tại rất xa nơi này, nàng thấy được có người đang chạy như bay tới đây. Ánh mắt của nàng nhìn không ra tuổi tác, trang phục, càng nhìn không thấy diện mạo của người đó, chỉ có thể nhìn đến một thân ảnh do nội kình lưu lại tại trên các nóc nhà đang tiếp cận nơi này. Tốc độ hành động của người kia nhanh quá sức tưởng tượng, cho dù y có phóng qua đầu người đi đường cũng không có bị bất cứ kẻ nào phát hiện.

- Đều tại các ngươi cả.

Đầu bếp thở dài:

- Ta thành thành thật thật buôn bán ở đây, làm cơm canh mình thích làm, giữ vững quy củ mình phải tuân thủ, chọc tới kẻ nào sao? Cho dù ta có một tên đệ tử không nên thân tên là Đàm Thanh Ca, nhưng ta đã nói rồi, từ ngày hắn bước chân ra khỏi Diễn Võ viện hắn đã không có tí xíu quan hệ nào với ta nữa hết. Các ngươi muốn tra chuyện Nguyệt Ảnh đường, ta cũng không biết gì đâu. Ta chỉ là một người đầu bếp, những chuyện đã làm trước kia, ta đã quên thật lâu rồi.

Khâu Dư nhìn hắn, bỗng nhiên cười cười:

- Cố ý.

- Cố ý.

Đầu bếp nao nao, không hiểu Khâu Dư có ý tứ gì.

...

...

Sướng Xuân Viên

Phong Vũ lâu.

Phương Giải ngồi trên một cái ghế đặt tại hành lang lầu ba, ngắm nhìn ánh mặt trời đã bắt đầu về tây. Mặt trời lúc này đã không còn chói mắt, đỏ bừng tựa khuôn mặt của một đứa trẻ con. Gió trong thành khác với gió trên cánh đồng bát ngát, gió nơi ấy có thể lượn qua sát mặt đất mà gió trong thành lại giống như không muốn lây dính mấy chuyện vụn vặt nơi đây nên nó rất keo kiệt, không muốn thổi qua ngã tư đường mà thích đứng trên bầu trời cười nhạo nhân sinh bách thái trong thành Trường An.

Trong tay Phương Giải nắm một ấm trà Tử Sa, miệng hắn khe khẽ hát một khúc nhạc theo tiết tấu người thế giới này chưa từng nghe thấy.

Từ sau khi vào thành Trường An, đây là lần đầu tiên Hạng Thanh Ngưu thấy Phương Giải thoải mái như thế. Nơi này có không ít người không ít chuyện hao hết tất cả tinh lực của Phương Giải, mà trong nội tâm hắn lại còn có hai nhân cách. Hạng Thanh Ngưu không biết Phương Giải có một kiếp trước, nhưng gã có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của đối phương.

- Đừng lấy đạo tâm thử ta.

Phương Giải híp mắt nhìn Hạng Thanh Ngưu liếc mắt một cái.

Hạng Thanh Ngưu cười hắc hắc:

- Chỉ là muốn biết ngươi nhàn nhã như giờ là thật hay là giả. Có phải có chuyện tốt gì xảy ra hay không?

- Không chuyện tốt.

Phương Giải nhấp một ngụm trà thưởng thức.

Trà này cũng không khá lắm, thành Trường An bị bao vây vài năm chỗ nào còn có thể tìm tới được cái gì trà ngon. Cơ hồ tất cả trà trong Sướng Xuân viên này đều bị người trong viên mang ra đi bán đổi lấy cơm ăn. Còn trong Thái Cực cung thì do cung nhân chết hết cho nên trà không ai xử lý, đã sớm không thể uống.

Nhắc tới cũng có chút chua xót trong lòng. Những người ở trong Sướng Xuân viên không thể rời đi muốn bán một vài đồ vật trong viên để lấy tiền mặt, nơi đây có nhiều bảo bối như thế nhưng bọn họ lại không biết chúng đáng bao nhiêu tiền cho nên có nhiều trân bảo vô giá bị bán với giá cực thấp, thậm chí giá bán nó còn không cao bằng giá một cân trà ngon thượng đẳng. Tình trạng như vậy cũng đơn giản vì những hạ nhân ấy biết trà giá ra sao nhưng lại không biết đồ cổ lỗi thời trị giá thế nào.

- Không chuyện tốt ngươi còn cười?

Hạng Thanh Ngưu không tin.

Phương Giải nhìn Hạng Thanh Ngưu:

- Nói một kiểu khác cho ngươi nghe đi. Ví dụ như có một kẻ đặc biệt giàu có, hắn cũng không hà khắc với hạ nhân trong phủ. Cũng chính vì thế mà hạ nhân trong phủ đều thực tôn kính hắn. Có một ngày, kẻ giàu có ấy quyết định cùng bằng hữu liên kết làm một chuyến kinh doanh thật lớn, bọn họ hao hết tâm tư mới đàm phán xong với đối phương. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên đối thủ cạnh tranh của kẻ giàu có đó xông ra, hơn nữa y lại biết rất rõ điểm mấu chốt của kẻ địch mình ở nơi nào nên lấy một cái giá hơi thấp hơn đối phương một ít giao dịch thành công với bên kia. Sau khi kẻ giàu có quay về hắn cũng không tính toán tra ra là ai bán đứng hắn. Bởi vì theo hắn, hắn đã mất đi một cơ hội kiếm tiền, nhưng hắn lại không muốn mất đi một người được hắn coi là người nhà.

Hạng Thanh Ngưu ngẫm nghĩ một chút:

- Có chút lòng dạ đàn bà, nhưng làm như vậy cũng không có gì đáng trách cả.

Phương Giải lắc lắc đầu:

- Sai rồi. Bắt đầu từ ngày kẻ giàu có bị bán đứng ấy,hắn kỳ thật đã mất đi người thân kia.

Hạng Thanh Ngưu ngơ ngẩn, cẩn thận nghĩ một lát gã mới hiểu được ý nghĩa trong đó:

- Cho nên?

- Cho nên, không thể làm người như vậy.

Phương Giải cảm giác nhiệt độ trong lòng bàn tay mình do ấm trà mang tới, hắn nhìn ra ngoài:

- Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy rất không thực tế, nhưng có thể thật sự xảy ra chuyện như thế hay không? … Người giàu có không có ý định truy cứu bất cứ kẻ nào, chỉ xem như bản thân hắn không có cơ hội kia. Nhưng mà, kẻ bán đứng hắn ấy sẽ bởi vì áy náy trong lòng… Có thể gây ra chuyện gì không đây?

Hạng Thanh Ngưu ngẫm nghĩ một chút trả lời:

- Cuối cùng kẻ kia không chịu nổi sự dày vò trong lòng nên thừa nhận hết thảy với người giàu có đó? Hay là sau khi nhận được bạc sẽ đi xa tha hương?

- Có trường hợp nào kì quái hơn không?

Phương Giải hỏi.

Hạng Thanh Ngưu lại ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một lời đồn gã từng nghe được trên giang hồ:

- Ta nhớ được trước kia nghe Tiêu Nhất Cửu nói qua, trên giang hồ từng có một tông môn tên là Khoát Đao môn, đứng hạng nhất nhì bên Thuận Thừa. Sau đó có một ngày, đệ tử môn chủ đó coi trọng nhất đem võ học bí tịch của tông môn bán cho người của tông môn khác. Môn chủ tra được là hắn, nhưng bởi vì quá trọng thị đối phương cho nên cũng không có vạch trần, chỉ chờ đồ đệ tự thú với mình. Người đệ tử này cũng quả thật rất áy náy, dưới áp lực quá lớn, hắn rốt cục làm ra quyết định... Hắn đem môn chủ ám sát.

Phương Giải gật gật đầu:

- Cho nên, không có chuyện tốt lành gì. Bất kể là người giàu có cuối cùng điều tra ra tên phản đồ đó rồi nghiêm trị hay cuối cùng giả vờ không biết, cho rằng mọi chuyện vẫn chưa diễn ra, nhưng kỳ thật hắn cũng đã mất đi. Thứ hắn muốn giữ lại… Sớm đã không còn.

- Ngươi rốt cuộc đang nói về chuyện gì vậy?

Hạng Thanh Ngưu càng lúc càng tò mò:

- Đừng nói cho ta là trong Hắc Kỳ quân của ngươi đã xảy ra chuyện gì nha.

- Không phải.

Phương Giải nói:

- Ta chỉ là cảm khái thay người khác mà thôi.

...

...

- Ngươi thật sự không ra tay?!

Đầu bếp hướng về phía Khâu Dự hô lớn.

Khâu Dư thì lôi Mộc Tam đứng lên lướt đi lui về phía sau, lui chừng trăm mét nàng mới dừng lại, hô lớn với đầu bếp:

- Việc này mặc dù là do chúng ta dựng lên nhưng ngươi cũng không có đáp ứng chúng ta cái gì, cũng không có quan hệ nào với chúng ta. Người hắn muốn giết là ngươi, ta tại sao lại phải ra tay cơ chứ?

Đầu bếp né tránh một cỗ nội kình, thân mình giống như con quay lăn trái ngã phải, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, nhưng y lại cứ lảo đảo không chịu ngã. Dù cho lão già mặc đồ trắng kia công kích thế nào y luôn có thể thoát đi, hơn nữa còn có vẻ không hề tốn sức. Về phần lão già kia lại hơi có vẻ chật vật, cái này khiến trường hợp trở nên quái dị vô cùng.

Người bị đuổi giết luôn trốn tránh nhưng không chật vật. Kẻ muốn giết người vẫn đuổi theo sau nhưng lại chật vật dị thường.

Lão già mặc đạo phục xanh nhạt kia đúng là Bát tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường.

Trong Nguyệt Ảnh đường, ngoại trừ Cửu tiên sinh ra lão chính là người có thân phận tôn quý nhất, cũng là một trong những Thiên Quân sống lâu nhất tại đấy. Người đi khiêu chiến Thiên Quân luôn luôn có, chẳng sợ nguy hiểm vô cùng cũng không ngừng có kẻ xông ra, người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.

Mà lão lại vẫn còn sống đến nay.

Nguyên nhân là vì lão rất biết thân biết phận, biết chuyện gì lão có thể động vào, chuyện gì không.

Cho nên bây giờ lão cũng rất rõ, chính mình giết không được đầu bếp.

Chẳng sợ thoạt nhìn lão vẫn luôn chủ động chiếm thế thượng phong nhưng lão lại giết không được đối thủ trước mặt. Đầu bếp luôn trốn tránh chưa từng đánh trả, nhưng dù vậy vẫn là không được. Vì thế lão chuẩn bị rời đi, cũng đến lúc nên rời đi rồi. Cách đây không lâu lão nhận được tin tức, thân phận của đầu bếp bị bại lộ, có khả năng bộc lộ đến bí mật của Nguyệt Ảnh đường, cho nên lão nhất định phải giết chết đầu bếp.

Lão biết đầu bếp là một kẻ tu hành, nhưng lão lại chưa từng nghĩ đến tu vi của đối phương lại cao như vậy.

- Van cầu ngươi được không, ta thật sự sắp chống cự không nổi.

Đầu bếp một bên trốn tránh một bên cầu xin Khâu Dư.

Điều này làm cho trong lòng Bát tiên sinh cảm thấy rất phẫn nộ.

Rõ ràng tu vi đầu bếp tại phía trên lão, nhưng tên này không chỉ không phản kích, chỉ biết trốn tránh, hơn nữa còn xin giúp đỡ từ một kẻ tu vi không bằng lão! Nếu đầu bếp nguyện ý, chỉ cần hết sức phản kích, Bát tiên sinh đã lựa chọn rời đi từ năm phút trước. Đáng giận nhất chính là đầu bếp không những tránh được mọi công kích của lão, thậm chí còn đem những nội kình có khả năng lan ra ngoài khống chế hết toàn bộ.

Ví dụ như một quyền lão đánh tới, đầu bếp tránh đi, nhưng nội kình của lão cũng do đó sẽ đánh trúng thứ phía sau đối phương, lấy tu vi của Bát tiên sinh, một quyền của lão đánh sập một ngôi nhà dân là chuyện hết sức bình thường. Nhưng đầu bếp lại vừa tránh được một quyền của lão, tay y còn đem nội kình lão đánh ra vất lên không trung, cũng không biết nó bay đi bao xa cuối cùng tiêu tán.

Con mẹ nó, đánh đến tận giờ ngay cả cái bát cũng chưa làm vỡ!

- Nếu ngươi ra tay lão ta đã sớm bị ngươi tóm rồi.

Khâu Dư lắc đầu nói:

- Rõ ràng có bản lãnh lại giả vờ như không biết dùng…. Một chút cũng không buồn cười!

- Phì phì phì

Đầu bếp vội vàng nói:

- Ta chưa từng nói ta không hiểu tu hành, cũng chưa từng nói tu vi mình kém, nhưng ta thật sự sẽ không đánh nhau a... Từ khi ta mới bắt đầu tu hành đến tận giờ, qua bao nhiêu năm ta đã sớm không nhớ rõ, nhưng ta thật sự chưa đánh với ai trận nào mà.

Khâu Dư vẫn cứ cười, Đầu bếp nói như vậy nàng tự nhiên không tin.

Sau đó nàng nhìn thấy lão già mặc đạo phục màu xanh nhạt kia xoay người bỏ chạy, mà đầu bếp rõ ràng còn đang hướng nàng la to mình không có biện pháp. Bấy giờ nàng mới không thể không hoài nghi, tên đầu bếp này chẳng lẽ thật sự sẽ không đánh nhau?

Bát tiên sinh quyết định trốn.

Lão lấy vật Cửu tiên sinh cho lão kia từ trong tay áo ra, chuẩn bị rời khỏi.

Sau đó, lão đột nhiên thấy cơ thể lão bỗng nhiên cứng đờ, trong nháy mắt mất đi quyền khống chế cơ thể. Dù lão có cố gắng thế nào, thân thể lão vẫn cứ không nghe ý lão. Tay trái của lão đã luồn vào trong tay áo bên phải, cũng đã chạm tới được vật kia nhưng lão lại không thể động đậy được dù chỉ một chút.

Trong nháy mắt, tâm Bát tiên sinh trở nên vô cùng hoảng sợ.

Lão không thích loại cảm giác này, cho nên lão mới có thể luôn trốn tránh nó. Thứ cảm giác không thể nắm vận mệnh của bản thân trong tay ấy kỳ thật chính là điềm báo tử vong đi? Dù sao bản thân lão cho là như vậy.

Mồ hôi toát ra, phút chốc ướt đẫm cái trán.

Sau đó, lão thấy được một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xanh chậm rãi bước ra từ một con hẻm nhỏ. Bộ dáng người tới có chút anh tuấn, toàn thân tràn đầy cảm giác phong độ của kẻ có trí thức. Một người như thế, dù nhìn thế nào cũng không thấy có bất kì uy hiếp nào.

Nhưng chính là một người như vậy lại có thể khiến một kẻ sống lâu nhất trong Nguyệt Ảnh đường như Bát tiên sinh cảm giác được cảm giác uy hiếp của tử vong.

- Hầu gia, tu vi kẻ này rất cao, ta có chống lại được cũng do đánh bất ngờ, nếu Hầu gia lại không ra tay, lão sẽ chạy thoát mất.

Người đàn ông trung niên nói.

Tán Kim hầu Ngô Nhất Đạo đi ra từ phía sau hắn, sau đó chắp tay lại, nói:

- Cảm ơn Trác tiên sinh.

Người đàn ông lắc đầu:

- Ta có thể nhận thấy được trên người lão có mang theo một thứ gì đó rất kì quái. Có chút giống với năng lực của ta, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không khác nhiều. Ta là giam cầm, còn vật kia giống như có thể đánh mở ra một nơi.

Tán Kim hầu đi qua, bàn tay đặt trên bụng của lão già, một cỗ hấp lực xuất hiện từ trong tay y. Mặt Bát tiên sinh lập tức trở nên bắt đầu vặn vẹo, không phải nhăn nhó mà là đang thật sự vặn vẹo. Giống như gió xoáy cuốn qua mặt hồ, lập tức tạo ra vô số gợn sóng.

- Trác tiên sinh đoán không sai, chính là một thứ như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.